[ĐAM MỸ] QUÂN LÂM THIÊN HẠ

Chu Hi nhìn thấy Nhiếp Huyễn, khom người hành lễ, ôn thanh nói: "Bệ hạ nói đùa, quân muốn thần tử thần không thể không tử, cho dù thật sự có đao phủ, thần cũng nhận."

Nhiếp Huyễn nghe vậy cười một tiếng, nói: "Thừa tướng, miễn lễ bình thân."

Dừng một chút lại nói: "Quân muốn thần tử thần không thể không tử, lời này trẫm đã nghe thấy nhiều, chỉ là từ trong miệng thừa tướng nói ra, lại có sự thú vị khác biệt."

Chu Hi cũng không truy hỏi thú vị ở chỗ nào, chỉ hạ thấp người nói: "Không biết bệ hạ triệu thần đến, là có chuyện gì quan trọng sao?"

Nhiếp Huyễn đến gần bên cạnh hắn, chậm rãi trả lời không đúng câu hỏi: "Lúc trước trẫm từng hỏi, nếu trẫm thật sự muốn hắn chết, hắn sẽ làm thế sao, thừa tướng đoán xem hắn trả lời thế nào?"

"Ôn thượng thư một lòng trung tâm, nhất định nguyện vì bệ hạ vượt lửa băng sông, muôn lần chết không từ."

Nhiếp Huyễn vuốt cằm: "Trung. Đúng là Ôn khanh đã nói như vậy, hắn vì trẫm muôn lần chết không từ."

Nói xong tựa như nhớ lại một hồi ức thú vị, tiếu ý nơi khóe môi thêm sâu, sau đó lại thâm thâm liếc nhìn Chu Hi, cười như không cười mà nói: "Như vậy, thừa tướng thì sao?"

Chu Hi đứng thẳng dậy, rũ mắt hỏi ngược lại: "Không biết bệ hạ...muốn nghe cái gì?"

Nhiếp Huyễn lại đến gần hơn, đã gần đến một cự ly không hợp lễ, ngự hương dày đặc tràn qua, từng chút xâm chiếm lãnh hương Chu Hi quen dùng hằng ngày.

Chu thừa tướng vốn có tính khiết phích, không thích người khác thân cận quá mức, theo bản năng lùi ra sau một chút, nhưng lại không muốn yếu thế, hơn nữa sau lưng chính là cửa điện đóng chặt, cũng không thể lùi thêm, đơn giản đứng lại, thoáng nhìn xem hoàng đế muốn làm gì.

Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, thừa tướng của y cho dù là phong nghi khí độ hay là can đảm, đều là đệ nhất.

Hôm nay nếu là Ôn Tử Nhiên ở trong này, e rằng đã sợ đến mức quỳ xuống.

Thừa tướng thân đứng đầu bách quan, có ưu đãi gặp quân không quỳ, Chu Hi phá lệ như thế, Nhiếp Huyễn cơ hồ chưa từng thấy thừa tướng quỳ gối trước mặt y, ngày thường hành lễ, nhiều lắm là hạ thấp người mà thôi.

Chớp mắt hai cái, y lại bước gần thêm hai bước, gần đến nỗi đã có thể ngửi thấy mùi lãnh hương trên người hắn, nói là lãnh hương, lại mang theo ba phần nhu hòa ôn thuận, trung hòa hương vị cự nhân ngàn dặm kia, dễ ngửi ngoài ý muốn.

Y vươn mạnh tay hung hăng kéo Chu Hi, Chu Hi bất ngờ không kịp phòng, dưới chân lảo đảo, ngã về phía trước, đụng vào lồng ngực hoàng đế, bị ôm chặt lại.

Chưa kịp phản ứng, đã nghe hoàng đế cười nói: "Thừa tướng cũng biết, có người nói quân thần hai ta hiềm khích thâm hậu đâu."

Khi nói chuyện, hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn, thỏa mãn nghĩ: đúng thật còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của trẫm.

Liền ghé bên tai hắn thổi một hơi, cười càng thêm đắc ý: "Ái khanh thật đúng là eo gầy như Phan Tấn, mặt đẹp như trăng rằm."

Chu Hi mới miễn cưỡng đứng vững, liền nghe được một câu đùa giỡn, hai tay để trước ngực hoàng đế dùng sức đẩy, nào ngờ không chỉ đẩy không ra, còn bị ôm càng chặt hơn.

Đại Yến trọng văn khinh võ, thế gia thanh quý lại đặc biệt khinh thường võ sự, lúc trước hoàng đế luyện võ thậm chí còn bị các đại thường ngầm cười thầm.

Cũng bởi vì như vậy, Dung Hàm Chi ra ngoài mang binh mới bị xem như là xa lánh chèn ép.

Thới đời như thế, đường đường là tông chủ của Lan Lăng Chu thị sao có thể khác biệt?

Hắn biết hoàng đế ngày ngày rèn luyện gân cốt, lại không ngờ đến, cùng là nam tử trưởng thành, khí lực lại có thể chênh lệch lớn như vậy, trong nhất thời không biết phải làm sao.

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Bệ hạ đây là ý gì?"

Nhiếp Huyễn ôm hắn đi về phía chiếc bàn chính giữa thiên điện, vừa tha vừa ôm, lại vẫn thừa sức nói chuyện: "Tất nhiên là thân cận với ái khanh một chút, tránh cho người ngoài cảm thấy quân thần chúng ta hiềm khích, đế tướng không hợp a."

Chu Hi cũng không tức giận, cái ôm của hoàng đế chặt chẽ như khóa đồng thiết chú, làm sao cũng tránh không ra, cứ như vậy bị hoàng đế ôm đến bên cạnh bàn, đẩy mạnh hắn lên trên bàn, hai tay chống hai bên thân mình hắn, cúi xuống.

Lưng Chi Hi đập vào mặt bàn, đau đến hít khí, lại vẫn bị hoàng đế bức ép ngửa người ra sau, hắn nhìn hoàng đế cợt nhả, lạnh giọng nói: "Bệ hạ đây là đang muốn thân cận với thần sao?"

"Ái khanh cảm thấy, như vậy còn chư đủ thân cận sao?" Nhiếp Huyễn có hứng thú mà nhìn hắn, cười cười, nói tiếp một câu: "Trẫm cũng thấy chưa đủ thân cận."

Nói xong liền kề sát lại, hôn môi hắn: "Còn cách rất xa."

Chu Hi tức giận đến không xong, cũng không còn chú ý đến hoàng đế bắt đầu đổi xưng hô từ "thừa tướng" biến thành "ái khanh" từ lúc nào, chỉ muốn trốn tránh nụ hôn của hoàng đế.

Hoàng đế mất kiên nhẫn, hai tay đè vai hắn lại, mạnh mẽ ép cả thân trên của hắn lên trên bàn.

Sau gáy va đập với mặt bàn, đang lúc mơ hồ, môi liền bị một đôi môi khác phong kín.

Bình luận

Truyện đang đọc