[ĐAM MỸ] QUÂN LÂM THIÊN HẠ

Lúc hoàng đế ra khỏi phủ Thành Vương đã là lúc lên đèn, mặt mày hồng hào, khí sắc vô cùng tốt, cầm trong tay một khối ngọc bội bẩn hề hề. Mặt trên ngọc bội Lưu Tô vàng nhạt ướt sũng dính dớp, mơ hồ có thể nhìn ra hoa văn phượng xuyên mẫu đơn.

Lại nói đến Nhiếp Kỳ bị hoàng đế ép buộc cả một buổi chiều, cho đến khi đối phương thỏa mãn sớm ngất đi tỉnh lại mấy lần.

Trên mặt, trên tóc, trên người, trên dùi, ngay cả bên trong thân mình đều bị làm đến rối tinh rối mù, tất cả đều là long tinh của hoàng đế. Thoạt nhìn tựa như bị vài người thay nhau dâm dục vậy.

Khi hoàng đế rời đi, hắn đang quỳ trên ghế dựa, dựa vào lưng ghế, cử động không nổi, chỉ mơ hồ nghe thấy hoàng đế mở cửa, phân phó người bên ngoài phải hầu hạ thế nào thế nào.

Ý thức liền không còn chống đỡ nổi nữa, nặng nề thiếp đi.

Khi tỉnh lại đã là nằm trong thùng tắm ấm áp, chỉ là tứ chi bách hài toàn thân không một chỗ không đau, hai tay bị trói đặc dưới thân lâu lắm, nhất thời không thể nhấc lên được.

Ngay cả đôi mắt cũng đau, khóc hơi nhiều, cũng nâng lên không nổi, chỉ cảm thấy có người dùng khăn ướt lau trên mặt mình, gian nan mở mắt ra, thấy chính là vương phi đôi mắt đẫm lệ sung như trái đào.

Càng cảm thấy xấu hổ giận dữ không thể chịu nổi, áy náy đến muốn chết, thân thể không ngừng được run rẩy, phát sốt.

Bị điệt nhi ruột lăn qua lộn lại tùy ý thao lộng như vậy, dưới sự dày vò của tình dục, lời vô liêm sỉ nào cũng mở miệng nói, chuyện vô liêm sỉ nào cũng làm, càng cảm thấy trước mặt tối đen.

Vương phí thấy sắc mặt tái nhợt của hắn càng trở nên khó coi, nhất thời hốt hoảng, nhỏ giọng nói: "Vương gia, có cần gọi thái y đến xem xem không?"

Nhiếp Kỳ tức giận đến muốn mắng người – xem cái gì chứ, y quan thái y viện chằng lẽ còn biết nam nhân bị thao hỏng phải trị như thế nào hay sao?

Cổ họng lại khô ách đến phát đau, một chữ cũng không nói ra được.

Chỉ có thể suy sụp khoát tay.

Vương phi lại khóc một trận, mới nghĩ đến việc bưng ly trà đến cho hắn.

Uống hai ngụm trà, cuối cùng cũng đỡ một chút, khàn giọng nói: "Hạ nhân trong phủ..."

Vương phi khóc lóc nói: "Người bệ hạ mang đến thì không có cách nào, hạ nhân nhà mình canh giữ bên ngoài khách phòng lúc ấy đã đều bị giam lại trong phòng chứa củi."

Nhiếp Kỳ giật mình, ngược lại lần đầu biết vương phi nhà mình lại quyết đoán như thế, sau khi chần chở chỉ thở dài một hơi, nói: "Đừng khóc."

Cười một tiếng tự giễu, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng còn giữ được mạng...cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ, bất quá là, bất quá là..."

Hắn cắn răng, làm sao cũng không thể nói nên lời nữa.

Suy tính trước sau, chậm rãi vươn tay nắm lấy tay vương phi, thấp giọng nói: "Không thể ở lại kinh thành."

Vương phi nghe vậy thất kinh, hỏi: "Vương gia muốn đi? Đi đâu...thân thể ngài bây giờ, chỉ sợ là... chịu không nổi tàu xe mệt nhọc."

Nhiếp Kỳ gian nan nắm chặt tay chính thê, khàn giọng nói: "Không thể không đi...Ngươi trước cứ ở lại kinh thành che dấu cho ta một phen, ngài mai ta sẽ khởi hành, đi Long Hổ sơn."

Bình luận

Truyện đang đọc