[ĐAM MỸ] THIÊN TỬ

Rốt cuộc Hạ Hàn cũng hoàn hồn lại, biết Triệu Thần Hi đang cố ý trêu ghẹo y mà thôi, liền giơ tay lên hơi đẩy người ra ngoài, "Hoàng thượng nói gì, nên dùng bữa nhanh lên một chút đi..."

"Dùng bữa cái gì nữa? Ngươi còn chưa ăn no?" Triệu Thần Hi không vui, tuy đã nới lỏng quai hàm đối phương, cánh tay để ngang eo vẫn không buông ra, "Trẫm hỏi ngươi nói đi chứ!"

Hạ Hàn xấu hổ, lời này muốn y trả lời thế nào? Dứt khoát nhắm hai mắt nói: "Thần còn chưa ăn gì, sáng sớm bận bịu quá nên bây giờ còn hơi đói bụng..."

Triệu Thần Hi trợn mắt liếc y một cái, bất mãn hừ một tiếng. Ngẫm lại ban nãy Hạ Hàn đích thật chưa ăn gì, liền buông lỏng tay ra trước,

"Bỏ đi, ăn xong sẽ xử lý ngươi tiếp."

Gò má Hạ Hàn cuối cùng cũng trở nên đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu gắp thức ăn, không đáp lời nữa.

Triệu Thần Hi lại cầm đũa bạc lên, ăn vài ngụm thức ăn Hạ Hàn gắp tới, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Cho tới nay hắn đều biết Hạ Hàn có tài năng, lúc Hạ Hàn chính miệng hy vọng giúp đỡ việc quản lý hậu cung, dĩ nhiên cũng không có lưỡng lự mà cho phép ngay.

Nhưng ấn tượng khắc sâu nhất lúc trước của Hạ Hàn, ngoại trừ lòng trung thành và ái mộ đối với mình, còn là sự cơ trí và oai hùng.

Đời trước có thể một thân một mình mang theo mình chạy trốn đến tận Kinh Giao giữa lúc mấy trăm cấm quân đang lùng tìm, muốn nói người như vậy không có mưu kế không có năng lực thì ai tin chứ?

Nhưng lần đó Hạ Hàn cũng chỉ biểu hiện ra phong thái của một võ tướng. Mấy ngày ở chung này, Hạ Hàn nói chuyện liền lộ rõ ra tài năng và hiểu biết về hành quân bố trận. Mà muốn trị những chuyện liên quan đến thâm cung tối tăm mờ ảo phức tạp rối rắm này, tài năng trong quân sự chưa chắc đã hữu dụng.

Triệu Thần Hi cũng không phải là không tin năng lực của Hạ Hàn, chỉ là vốn muốn lúc đầu mình sẽ ỏ bên cạnh chỉ dạy. Với thông tuệ của Hạ Hàn, hẳn là không bao lâu nữa là có thể hoàn toàn tiếp nhận được.

Nhưng hôm nay xem ra... mình đã quá lo lắng rồi.

Hoa Anh Điện hoang phế nhiều năm, lúc này lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, quả thật không thích hợp dùng phương pháp tặng quà lôi kéo lòng người. Thái độ hiện tại càng mềm yếu, lại càng dễ bị người khác bắt được căn cơ còn kém của Hạ Hàn ở trong cung mà ra tay.

Bây giờ có lẽ người được sắp xếp vào trong Hoa Anh Điện cũng không ít. So với chờ bị các thế lực khắp nơi trộn lẫn khuấy động một trận, thì thà ra oai phủ đầu ngay từ đầu. Ít nhất có thể trấn áp các cung khác một thời gian, cũng thừa dịp bồi dưỡng thế lực của mình.

Nhưng Triệu Thần Hi thật không ngờ tới thủ đoạn của Hạ Hàn có thể còn quyết đoán hơn mình mấy phần.

Người Từ An Cung đưa tới còn chưa kịp thăm dò đến cửa điện Hoa Anh Điện đã bị y xử lý thẳng tay. Lại còn tìm lý do không đáng tin cậy như vậy nữa!

Đây rõ ràng không phải là cảnh cáo các cung nhân sao? Người của Từ An Cung vừa nói không liền không còn ai nữa, những người từ các cung khác tới vẫn sẽ kiêng nể Hoa Anh Điện mấy phần đi?

Về phần chút lo lắng suy nghĩ trong lòng Hạ Hàn, Triệu Thần Hi vẫn chưa rõ ràng lắm.

Có lẽ đã từng có đoạn thời gian, hắn thích loại dịu ngoan đáng thương như Thục phi. Nhưng cũng chỉ là yêu thích mà thôi, thứ tình cảm này càng giống như là hứng thú với một món đồ chơi.

Đối với Hạ Hàn, đến tột cùng là loại tình cảm nào, ngay cả chính hắn cũng còn hỗn loạn.

Nhưng ít ra ngay từ đầu, hắn chưa bao giờ đối đãi với Hạ Hàn như một thứ đồ vật trong thâm cung. Cũng chưa từng cảm thấy Hạ Hàn sẽ là loại công tử bột nhẹ dạ nương tay. Nếu xuất thân là con trai của Trấn quốc công mà cũng không có chút thủ đoạn quyết đoán này thì mới khiến mình thất vọng.

Nhưng mặc dù Thái hậu cấp tốc ra tay với Hoa Anh Điện, lại phái mấy cung nữ lắc lư trước mắt y, có phần giống như trò đùa đi?

Hai người lần lượt ăn cơm xong, Triệu Thần Hi cứng rắn lôi kéo Hạ Hàn nằm trên nhuyễn tháp. Tiêu cơm một hồi, tiện tay ép buộc y trả lời câu hỏi vừa đề ra.

Mà Tiêu Thái hậu được Triệu Thần Hi thoáng nhớ qua, cũng nhận được tin Hoa Anh Điện đột nhiên đánh chết cung nhân.

"Thật sự làm càn!" Thái hậu vỗ tay lên bàn gỗ chạm trổ hoa văn, nổi cơn thịnh nộ với thái giám truyền lời đang quỳ dưới đất.

"Thái hậu nương nương bớt giận ạ." Tiểu thái giám thấy thế vội vàng dập đầu, rất sợ sơ sẩy một cái, Thái hậu sẽ giận chó đánh mèo lên người mình.

Lâm ma ma cũng vội vàng tiến lên vuốt ngực cho Thái hậu, "Nương nương trước tiên đừng tức giận, cẩn thận thân thể."

"Các người đều lui ra ngoài trước đi!" Thái hậu nghiến răng yên lặng hồi lâu, lúc này mới cho cung nhân dư thừa lui ra.

Lúc này bên người chỉ còn lại một mình Lâm ma ma, Thái hậu mới mở miệng nói: "Đức phi này quả thật coi trời bằng vung! Người của ai gia cho y mà cũng dám động, trong mắt có còn ai gia Thái hậu này không?!"

"Nương nương khoan hãy nóng giận, thân thể quan trọng hơn ạ." Lâm ma ma vừa bưng trà vừa cúi vai xuống, "Hơn nữa, nương nương không phải đã tính không để ý tới y sao. Cần gì phải vì thế mà tức giận hại cơ thể?"

"Ai gia đúng là không định đếm xỉa đến y. Nhưng hôm qua vừa đưa người đi, sáng hôm nay dám đánh chết. Còn làm ngay trước mặt Hoàng đế! Lá gan của y cũng không hề nhỏ!"

Từ sau khi ngồi lên địa vị Thái hậu cao quý, Tiêu Thái hậu cũng rất ít khi tức giận. Hậu cung triều trước, do Tiêu gia một nhà độc quyền, phi tử nào không có mắt dám trêu chọc Thái hậu chứ?

Dù hậu phi nào có được sủng ái cũng phải cẩn thận dè dặt, nơm nớp lo sợ trước mặt Thái hậu. Thái hậu cũng đã sớm tạo thành thói quen là các hậu phi đều phải cung kính hầu hạ nàng như thế. Mà Đức phi mới lọt vô mắt Hoàng đế một ngày đã dám quăng mặt mũi của nàng, điều này làm sao không khiến Thái hậu giận dữ được chứ?

Đức phi đánh chết bốn cung nhân, đều do nàng an bài đi đến đó lúc mới nghe Hoàng đế lâm hạnh Hoa Anh Điện.

Sự việc quá đột ngột, Thái hậu không có thời gian làm nhiều an bài che giấu, cũng không cần thiết phải che giấu. Vốn cũng không phải là không muốn mấy cung nhân phải làm những gì, đơn giản chỉ là muốn nhắc nhở Đức phi một tí. Nhắc nhở y thấy rõ địa vị của mình, đừng bởi vì tạm thời được sủng ái mà quên bổn phận.

Tiểu cung nữ đưa đi đều là người ôn nhu biết lấy lòng người khác, toàn bộ có thể so với đức hạnh cỡ Thục phi. Cứ nghĩ Hoàng đế căn bản không thích nam phi, nên cố tình đưa mấy người đó qua để dễ dàng phá hỏng vui vẻ của Hoàng đế mà ghê tởm y.

Hôm nay Thái sư đưa tin tới, nói Thái hậu cũng nên nghỉ ngơi đừng suy nghĩ nhiều. Nào biết mới sáng dậy Hạ Hàn đã đánh chết mấy cung nhân đó. Biết rõ là người của Từ An Cung còn dám làm như thế, dĩ nhiên Thái hậu phải nổi giận.

"Ai ôi, nhưng không ngờ y to gan như vậy mà." Lâm ma ma thấy Thái hậu tức giận đến phát run, luôn miệng khuyên nhủ: "Bây giờ mới được sủng ái một ngày thôi, mà đã dám cậy sủng làm kiêu như vậy. Chờ sau này Trấn quốc công thắng trận hồi triều, thật không biết cảnh tượng sẽ còn ra sao nữa? Nương nương hiện giờ mới chỉ là nghe kể lại mà đã tức giận như vậy, huống gì lúc đó Hoàng thượng còn nhìn thấy tận mắt thì sẽ nghĩ thế nào chứ? Sẽ nghĩ thế nào đối với Trấn quốc công phủ đây?"

Thái hậu sửng sốt, từ từ bình tĩnh lại.

Lâm ma ma thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, âm thành càng nhẹ nhàng mềm nhũn, "Nương nương cứ yên tâm đi ạ. Đức phi càng như vậy, sự đế sủng của y càng ngắn mà thôi. Hoàng thượng thích loại gì, nương nương còn không biết sao?"

Thái hậu im lặng một hồi lâu, lúc này mới mệt mỏi thở dài, "Bỏ đi, cứ mặc kệ y đi." Suy nghĩ một chút, lại đột nhiên phân phó nói: "Tiện dặn dò Diệc Dao, bảo nàng gần đây cũng đừng để ý tới chuyện của Hoa Anh Điện."

Lâm ma ma nhanh chóng vâng theo, xoay người tự mình phái người đi truyền tin đến Hoa Cảnh Điện.

Từ lúc Hoàng đế vào Hoa Anh Điện cho đến nay, chiến sự nơi biên quan liên tục báo tin thắng trận. Trên triều ngoài mặt vô cùng hoà thuận vui vẻ, tâm trạng thầm kín ra sao thì tạm thời không biết được.

Còn chúng cung phi nơi hậu cung thì lại không có suy nghĩ nhiều như các đại thần trên triều.

Từ khi Đức phi được thánh tâm cho đến nay đã là một tháng có thừa. Vậy mà Hoàng đế ngoại trừ đến chỗ Đức phi, sẽ không bước chân vào bất kì cung nào khác.

Mà ngày thứ hai Đức phi được sủng ái, đã truyền ra chuyện trong Hoa Anh Điện có năm cung nhân rất có phong thái đã bị đánh chết. Thủ đoạn tàn nhẫn như thế khiến toàn bộ trên triều đều xôn xao.

Nhưng Hoàng thượng lại không nói gì, đã hơn một tháng trôi qua mà đủ loại ban thưởng vẫn cứ liên tục không ngừng. So với Tiêu quý phi hay Thục phi năm đó, chỉ có hơn chứ không kém.

Ngày thứ hai được sủng ái, danh tiếng ghen tị độc ác của Đức phi đã vang dội khắp trên triều và trong hậu cung.

Chuyện như vậy, trong ngày thường nếu do các phi tử khác làm ra thì cho dù Tiêu quý phi cũng e là sẽ bị các quan lên tiếng can gián.

Huống gì chuyện Hoàng đế chuyên sủng một người hơn một tháng cũng chưa từng xảy ra. Đổi thành kẻ khác đã sớm có mấy chữ "Lấy con nối dòng làm trọng" lần lượt đặt trên bàn phê tấu chương của Hoàng đế.

Đức phi tàn ác đến mức này mà bây giờ lại không có ai dám nêu ý kiến.

Theo lý thuyết thì trong tình huống như vậy, Thái sư sẽ là người phản đối nhất, nhưng bởi vì chuyện của Phó Lâm nên phải giữ im lặng.

Còn lại, không phải là võ tướng bên phía Hạ gia thì là mấy quan viên bị sợ vỡ mật khi người Kim đại phá Điện Châu mấy tháng trước. Nghĩ đến biên quan cùng người Kim đều do Trấn quốc công chống đỡ, quan viên có ý kiến gì khác cũng ngậm miệng lại.

Gần đây Tiêu quý phi bởi vậy mà đặc biệt không vừa lòng. Từ lúc nàng tiến cung đến nay, vẫn chưa từng bao giờ phải nghẹn nín thế này.

Một nam phi gần như bị đày vào lãnh cung đột nhiên đạp trên đầu mình. Mấy ngày này hoàn toàn không để mình vào mắt thì không nói, ngưng ngay cả Hoàng thượng cũng bất chấp quy tắc mà giúp đỡ.

Quan trọng nhất là, cho dù là mẫu thân thỉnh thoảng vào cung hay là cô mẫu luôn thương yêu cưng chiều mình đều nói mình đừng trêu chọc y.

Dựa vào cái gì chứ? Một nam phi không có sắc đẹp, cũng chẳng thể có con nối dòng sao đè ép mình ở mọi thứ vậy chứ!

Đặc biệt là mấy ngày nay, bởi vì chuyện của biểu hình mà mình bị liên luỵ, không chiếm được cả một lần sắc mặt tốt của Hoàng thượng. Nhưng thấy cứ cỡ hai ba ngày lại có đủ loại ban tặng như nước chảy đến Hoa Anh Điện, nàng quả thật hận đến run người.

Tiêu quý phi mang theo một nhóm lớn cung nhân đi dạo lung tung trong Ngự Hoa Viên, mong rằng có thể bất chợt vô tình gặp được thánh giá.

Biết được tin này, các cung phi khác đều rối rít né đi, chỉ sợ xui xẻo đụng phải Tiêu quý phi, lại bị bắt lại sửa trị một trận.

Nhưng ngây người ở Ngự Hoa Viên hơn nửa ngày, đừng nói thánh giá, ngay cả cái bóng vút qua của Hoàng thượng cũng chẳng thấy đâu.

Đang muốn nổi cáu với một cung phi gần đó nhưng mỗi một người đều quá tinh quái. Cả Trang phi lẫn Thục phi hầu như ở trong cung của mình một lòng dưỡng thai, các phi tần cấp thấp khác vừa thấy nàng đã lẩn trốn. Tiêu quý phi muốn tìm một người trút cơn giận cũng không biết đi nơi nào.

Cáu kỉnh vặt trụi lá trên thân cây thấp bé được cắt tỉa tinh tế, Tiêu quý phí chán ngán chuẩn bị lên đường hồi phủ. Kết quả mới vừa xoay người đã thấy có một hình dáng lạ mắt cũng chậm rãi đi tới.

TSm bằng gấm màu xanh nhạt khoác lên dáng người thon dài đẹp đẽ. Mái tóc dài màu đen được bạch ngọc quan(1) buộc chỉnh tế ở sau đầu, lộ ra vầng trán đầy đủ. Khuôn mặt trắng nõn khiến nam tử này thoạt nhìn có mấy phần nho nhã. Nhưng cho dù mày kiếm vẫn khiến người ta cảm giác có mấy phần sắc bén.

Tuấn nhã mà không mất sự anh tuấn uy vũ. Nam tử như vậy, xét về ngoại hình dung mạo mà nói, nếu đi trên đường cái ở kinh thành không biết sẽ chọc cho bao nhiêu tiểu cô nương đỏ mặt. Nhưng lúc này Tiêu quý phi vừa nhìn thấy người này đã hận không thể cắn vài phát.

Nhưng người nọ ở xa xa trông thấy Tiêu quý phi, liền dừng bước. Hơi lưỡng lự, chuẩn bị xoay người tránh đi.

Tiêu quý phi thấy thế càng tức giận, vội vàng kêu cung nhân bên cạnh tiến lên chận người lại.

Nam tử bị cung nhân của Tiêu quý phi chặn lại, phải đứng lại, Tiêu quý phi cũng dẫn người đến trước mặt.

"Đức phi vội vàng như vậy, là muốn đi đâu thế?" Tiêu quý phi đỡ lên mu bàn tay của cung nhân đi tới trước mặt Hạ Hàn, cười lạnh nói: "Nhìn thấy bổn cung cũng không tiến lên thỉnh an, đây là phép tắc Trấn quốc công phủ dạy hay sao?"

Hết chương 21

Bình luận

Truyện đang đọc