[ĐAM MỸ] THIÊN TỬ

Editor: Cát Cánh
Việc phong hậu đã quyết định, ngày mà Khâm Thiên Giám đưa ra thật sự quá gấp. Các bộ vừa nhận được tin tức, gần như bận tới sứt đầu mẻ trán. Trừ Lễ Bộ, Hồng Lô Tự cần bố trí lễ nghi, Công Bộ cũng phải tiến hành sửa sang lại cung điện tương lai sắp có chủ. May mà tuy rằng Phượng Dương Cung vẫn luôn không có Hoàng hậu ở, nhưng hàng năm Công Bộ đều tân trang lại, sửa chữa, khi Hoàng hậu mới vào cung có lẽ có thể hoàn thành được.

Mấy ngày nay Hạ Hàn cũng không thoải mái, cả ngày bị một đống cung nhân vây quanh đo quần áo, sửa sang lại dung mạo. Trước đại lễ phong hậu, những yêu cầu, quy củ với Hoàng hậu mới cũng vô cùng phức tạp. Đều là những thói cũ rườm rà, nhưng mỗi đời đế hậu không thể không tuân thủ theo quy định của tổ tông.

So với người trong cuộc còn lại thì Triệu Thần Hi lại tương đối nhàn nhã.

Thừa dịp mấy ngày này, Triệu Thần Hi đặc biệt đến Từ An Cung một chuyến, đưa tới cho Thái hậu xem tên tuổi, gia thế, ngày sinh tháng đẻ của người được phong làm hậu.

Những thứ này Thái hậu đương nhiên đã sớm biết. Nhưng theo như quy củ, Hoàng đế nạp hậu phải bẩm báo với Thái hậu những điều này trước khi diễn ra hôn lễ để thể hiện sự tôn kính. Chuyện này vốn chỉ làm qua loa, huống hồ bản lĩnh xem xét thời thế của Tiêu thái hậu cũng không kém so với Tiêu Thái Sư. Dưới thế cục này, nàng sẽ không làm ra hành động không có tác dụng lại còn có thể tự tổn hại tới mình. Triệu Thần Hi thật ra cũng không lo lắng chút nào về điểm này.

Quả nhiên Triệu Thần Hi tới Từ An Cung vừa nói ra chuyện này, Thái hậu liền cười nhận lấy quyển sổ gấp có ghi ngày sinh tháng đẻ của Hạ Hàn.

“Tiên đế phù hộ, cuối cùng Hoàng đế cũng phong hậu rồi. Vị trí này trong hậu cung trống bao nhiêu năm nay, không có chủ nhân chính thức nắm giữ Lục cung, thật sự không hợp lý. Sau này có Hoàng hậu rồi, ai gia cũng có thể an tâm hơn nhiều. Hoàng quý phi cũng là một đứa trẻ rất được, quan trọng Hoàng đế thích là tốt rồi.”

Triệu Thần Hi nhìn dáng vẻ hiền lành của Thái hậu, cũng dịu giọng nói: “Mấy năm nay đã làm cho Thái hậu lo lắng rồi, là nhi thần bất hiếu.”

“Cái bộ xương già này của ai gia, có thể làm chút chuyện thì làm chút chuyện, nói quan tâm không quan tâm làm gì.” Thái hậu oán trách nhìn Triệu Thần Hi một cái, giống như trưởng bối bình thường khi nghe thấy con mình thành thân vừa vui mừng lại vừa yên tâm.

Thái hậu kéo Triệu Thần Hi lại hỏi một chút về vấn đề tổ chức đại lễ phong hậu, lại hỏi: “Đúng rồi, nếu như phải lập tức phong hậu, trong cung này có phải nên thêm mấy người mới nữa không?”

Địa vị của Hoàng hậu Đại Uyên rất cao, Hoàng đế xưa nay cũng vô cùng tôn trọng Hoàng hậu. Theo như quy củ, trong vòng ba năm sau khi Hoàng đế phong hậu, tạm thời dừng việc tuyển tú, trong cung cũng sẽ không thêm người mới, điều này thể hiện sự coi trọng đối với Hoàng hậu. Cũng bởi vì quy củ này, trước giờ phong Hậu, tuyển trước vài nữ tử mà Hoàng đế hoặc là Thái hậu vừa lòng vào trong cung, cũng trở thành một thông lệ bất thành văn.

Đương nhiên, những nữ tử tiến cung vào thời điểm này cũng không thể so sánh với những nữ tử tiến cung bằng tuyển tú thông thường. Thường là do Thái hậu trực tiếp hạ chỉ tiến cung, cho dù gia thế có tốt mấy đi chăng nữa, phong hiệu cũng không vượt quá Chiêu nghi(1).

Triệu Thần Hi nghe xong, thoáng dừng lại, cũng gật đầu nói: “Mẫu hậu nói đúng. Nhưng gần đây nhi thần bận rộn việc triều chính, việc này vẫn phải làm phiền tới mẫu hậu rồi.”

“Ai gia hiểu rồi.” Nụ cười của Thái hậu rõ ràng càng thêm dịu dàng, yêu thương, “Ai gia sẽ tự mình lựa chọn cẩn thận, Hoàng thượng cứ yên tâm bận chuyện của mình đi.”

Hai người lại tán gẫu thêm vài câu, Triệu Thần Hi lấy cớ rời đi. Nói tóm lại, chuyện tới xin Thái hậu chỉ thị lập Hoàng hậu mới cũng coi như thuận lợi.

Tối hôm đó Triệu Thần Hi nói chuyện mà Thái hậu nhắc cho Hạ Hàn nghe.

Hạ Hàn nghe xong, cảm thấy có chút buồn cười, “Thái hậu cũng đúng là không dễ dàng, làm khó bà ta không thể trực tiếp vất ngày sinh tháng đẻ của thần vào trong chậu than. Nhưng mà bà ta lại muốn gọi ai vào cung đây, Tiêu gia không phải chỉ có một mình Tiêu quý phi là đích nữ sao? Thái hậu còn có cháu gái chi thứ sao?”

Triệu Thần Hi cười nhạo một tiếng, “Chút chuyện ấy mà bà ta đã không thể nhịn được, người ngồi trên vị trí Thái hậu ngày hôm nay cũng không phải là bà ta. Cho dù là tuyển ai vào đây cứ để tùy nàng lăn lộn đi. Dù sao cũng chỉ là vài Chiêu nghi mà thôi.”

Cho dù bây giờ Thái hậu ý thức được Tiêu quý phi khó gánh vách được sự gửi gắm của bà, nhưng bây giờ cũng không có thêm cơ hội nào khác, để cho bà ta bồi dưỡng thêm một Quý phi khiến cho bà ta hài lòng.

Đại lễ phong hậu khua chiêng đánh trống rục rịch, mỗi ngày Hạ Hàn đều bị cung nhân gây sức ép từ sáng tới tối, Triệu Thần Hi cũng vừa xử lý chính sự, vừa phối hợp chuẩn bị công việc đại lễ phong hậu. Từ sau khi Thái hậu nhắc tới tuyển thêm mấy người nữa vào cung, cũng không có thêm động tĩnh gì. Tiêu quý phi bình thường ầm ĩ nhất vẫn còn đang trong thời gian cấm túc.

Nhất thời, trong hậu cung này gần như đều bị mấy người có địa vị cao quên đi. Trong hậu cung vừa bị chuyện phong hậu huyên náo tới trời long đất lở, vừa vì Hoàng đế và Thái hậu không quan tâm, bên ngoài im lặng một cách đáng sợ.

Thục phi ngây ngốc ngồi trong tẩm điện, bên cạnh là chiếc giường gỗ nhỏ của Tam hoàng tử. Tam hoàng tử đã sớm ngủ say, trong tẩm điện không còn người nào khác, im lặng gần như có thể nghe thấy tiếng thở nhàn nhạt của Tam hoàng tử.

Tim Thục phi đang đập mạnh, phía bên ngoài rèm cửa dày truyền tới tiếng bẩm báo của Thụy Châu, “Nương nương, Đại hoàng tử ở bên ngoài cầu kiến.”

Thục Phi tỉnh táo lại, cau đôi mày liễu mảnh dài, hỏi ngược lại: “Muộn thế này rồi, Đại hoàng tử còn chạy tới đây làm gì? Để nó về đi, bảo nó nghỉ ngơi sớm một chút, không lại làm lỡ tiết học sớm ngày mai.”

“Vâng.”

Sau khi Thụy Châu lên tiếng thì không còn âm thanh nào khác nữa, nhưng chưa được bao lâu Thụy Châu lại quay lại, “Nương nương, Đại hoàng tử không chịu đi, nói muốn gặp người. Người xem… bên ngoài lạnh như thế, Đại hoàng tử đã đợi được một lát rồi……..”

Thục phi im lặng ngồi đó, cho tới khi tiếng hỏi của Thụy Châu lại do dự vang lên lần nữa, nàng mới mím môi, đứng dậy.

Nhìn thấy Thục phi vén rèm đi tới, lúc này Thụy Châu mới nhẹ nhàng thở ra. Vội vàng theo sau Thục phi ra ngoài.

Than củi luôn là những vật tư mà các cung tranh giành vào ngày đông, tuy rằng Thục phi là vị trí phi ở cao, nhưng trước đây nắm giữ Lục Cung vẫn là Thái hậu và Tiêu quý phi. Với tính cách của Tiêu quý phi, nàng ta không cắt xén phần cho Thục phi cũng coi như là khai ân.

Nhiều năm như vậy qua đi, Thục phi được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, một tháng thì phải tới gần nửa tháng thánh giá tới Hoa Nguyệt Điện của nàng. Trong điện cũng sẽ thêm một chút than củi tới nơi này.

Nhưng từ sau khi Hoàng quý phi được sủng, số lần Hoàng thượng đặt chân tới Hoa Nguyệt Điện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, số lần ngủ lại đây cũng chẳng được mấy lần. Đâu còn có thể được tặng thêm than củi.

Đây cũng chính là năm lạnh lẽo nhất của Hoa Nguyệt Điện theo đủ loại ý nghĩa từ khi Thục phi được thăng lên làm phi tới giờ.

Hoa Nguyệt Điện không có thêm than củi xa xỉ, ngoại điện thường xuyên không có người tới cũng sẽ không đốt địa long cả ngày. Đại hoàng tử đứng ở giữa ngoại điện, tuy rằng trong điện không có gió lạnh, nhưng vẫn không ấm áp hơn là bao. Hai má phúng phính của Đại hoàng tử bị đông cứng đỏ bừng, An Như ở đằng sau đau lòng nhỏ giọng khuyên Đại hoàng tử ngày mai lại tới.

Triệu Hoành Dịch lại không nghe, cố chấp đợi Thục phi ra ngoài. An Như vẫn còn khuyên nữa, cuối cùng Thục phi cũng ở trong nội điện đi ra, Triệu Hoành Dịch vừa nhìn thấy nàng đã vui vẻ chạy lên.

“Mẫu phi!”

Thục phi được Triệu Hoành Dịch nhào tới hơi dừng lại, lập tức nhăn mày trách mắng: “Đại hoàng tử, quy củ của con đâu?”

Triệu Hoành Hịch hoảng sợ, vội vàng buông Thục phi ra, lùi lại hành lễ nói: “Nhi thần, nhi thần biết sai rồi, nhi thần bái kiến mẫu phi.”

“Đứng dậy đi.” Thục phi nhìn thoáng qua đứa con cả đã lâu không thấy của mình, thản nhiên nói: “Đã muộn thế này rồi, ngươi tới đây làm gì?”

“Nhi thần đã rất lâu chưa gặp mẫu phi rồi.” Triệu Hoành Dịch nhìn thấy Thục phi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút tủi thân, “Cũng, cũng rất lâu rồi chưa nhìn thấy hoàng đệ.”

“Bản cung và ngươi vẫn đều ở trong Hoa Nguyệt Điện này, có gì mà lâu rồi chưa gặp.” Giọng nói của Thục phi vẫn bình thản như trước, “Tam hoàng tử rất khỏe, Đại hoàng tử không cần lo lắng. Trời tối rồi, Đại hoàng tử về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Triệu Hoành Dịch vừa nghe Thục phi nói vậy viền mắt lập tức đỏ lên, có chút ngây ngốc nhìn Thục phi, “Mẫu phi… mẫu phi, có phải người không vui không, là Hoành Dịch làm người giận hay sao?”

“…Đại hoàng tử sao lại nói vậy.” Thục phi do dự một lát, cuối cùng vẫn vươn tay sờ đầu Triệu Hoành Dịch, “Bây giờ điều quan trọng nhất với Đại hoàng tử vẫn là việc học mà Hoàng thượng giao cho. Đợi khi Đại hoàng tử học thành rồi mới là điều làm cho Hoàng thượng và bản cung vui vẻ nhất.”

Triệu Hoành Dịch dụi dụi mắt, vội vàng nói: “Nhi thần nghe lời của thái phó, như vậy mẫu phi sẽ vui vẻ sao? Phụ hoàng sẽ tới thăm nhi thần sao?”

Thục phi không nói thêm, gật gật đầu có chút có lệ, “Đây là đương nhiên.”

Nói xong, lại phân phó An Như phía sau Triệu Hoành Dịch, “Mau đưa Đại hoàng tử quay về. Đã muộn thế này rồi, nếu như để Đại hoàng tử bị cảm lạnh, cẩn thận đầu của ngươi!”

“Nô tài hiểu, xin nương nương hãy yên tâm.” An Như hành lễ với Thục phi, sau đó mới dỗ dành Triệu Hoành Dịch, “Đại hoàng tử, đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta về thôi?”

Triệu Hoành Dịch dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn Thục phi, thấy Thục phi không biểu hiện gì khác, mới thất vọng gục đầu xuống. Cung kính hành lễ với Thục phi rồi mới được An Như dắt cẩn thận từng bước rời đi.

Vẻ mặt Thục phi phức tạp nhìn bóng lưng nho nhỏ của Đại hoàng tử biến mất ở trước mắt, trong lòng giống như một hòn đá lớn nặng nề áp lên, hô hấp không thuận, vô cùng khó chịu. Lại đứng một lát nữa, cho tới khi toàn thân cảm thấy lạnh mới quay lại nội điện.

Tam hoàng tử ở trong tẩm điện vẫn ngủ rất ngon. Thục phi nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ đỏ ửng của nó, đột nhiên hoảng hốt nhớ tới đôi má lạnh cóng đỏ bừng của Đại hoàng tử ở ngoại điện. Tâm tình vốn đã vô cùng khó chịu, giờ phút này lại càng thêm phiền muộn.

Nếu như trước đây, đừng nói là Đại hoàng tử bị lạnh cóng, cho dù thiếu một sợi tóc thôi, Thục phi cũng đã lo lắng mấy ngày. Nhưng từ khi Đại hoàng tử rơi xuống nước, ở trong Hoa Anh Điện nửa tháng, Thục phi cũng không biết là tại sao, hình như cho dù nhìn thế nào, Đại hoàng tử cũng có chút không giống như trước đây nữa.

Hoàng thượng vì chuyện này mà phạt cấm túc nàng, lại mang đứa con mà nàng từng coi là tất cả cho Hoàng quý phi nuôi dưỡng.

Chẳng qua thời gian một tháng này, Đại hoàng tử từ Hoa Anh Điện trở lại vừa mở miệng ra là “Quân hầu”, thậm chí trong tiệc đầy tháng của Tam hoàng tử còn rất thân mật với Hoàng quý phi trước mặt mọi người. Nàng là mẫu phi thân sinh, ngược lại giống như người ngoài.

Kỳ thực bản thân Thục phi cũng biết, đây cũng chỉ là cái cớ để trút giận mà thôi. Từ khi Đại hoàng tử rơi xuống nước, hình như có rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.

Bản thân nàng đang mang thai bị cấm túc, năm lần bảy lượt bị Thái hậu và Tiêu quý phi gây khó dễ, Hoàng thượng lại dường như không nghe thấy, Hoa Nguyệt Điện từng được vô số cung phi ghen tị đỏ mắt lại giống như lãnh cung. Cho dù sinh hạ Tam hoàng tử cũng vẫn như cũ không có gì thay đổi.

Tuy rằng từ khi Hoàng quý phi được thánh sủng, Hoàng thượng trở nên lạnh nhạt với nàng không ít. Nhưng sau khi Đại hoàng tử rơi xuống nước, Thục phi mới chân chính cảm nhận được gì đó không giống trước đây nữa.

Hình như chuyện Đại hoàng tử rơi xuống nước, chính là bước ngoặt của tất cả mọi chuyện. Từ khi đó trở đi, bản thân nàng không cảm nhận được một chút dịu dàng cùng lưu luyến nào của Hoàng thượng nữa. Ân sủng và vinh hoa của quá khứ, tựa như một giấc mộng. Thuận theo việc Đại hoàng tử ngoài ý muốn rơi xuống nước, nháy mắt tan thành mây khói.

Nàng thừa nhận chuyện Đại hoàng tử rơi xuống nước là sơ suất của mình. Hoàng thượng lại gần như vì thế mà chán ghét, vứt bỏ nàng. Mà đứa con trai cả từng là tất cả hy vọng của nàng, cũng gián tiếp chặt đứt vinh quang cùng ân sủng của nàng lại thân cận với Hoàng quý phi như vậy. Cho dù nàng biết kỳ thật có nhiều chuyện trẻ con không thể hiểu được, việc này cũng không phải là lỗi của Triệu Hoành Dịch, nhưng Thục phi vẫn không thể áp chế được thất vọng trong lòng mình nên mới giận cá chém thớt.

Nếu như ngày hôm đó Đại hoàng tử chưa từng rơi xuống nước; nếu như Đại hoàng tử vẫn khóc lóc đòi gặp mình mà không đồng ý thân cận cùng với Hoàng quý phi… có phải thế cục hiện giờ sẽ không còn giống như hôm nay nữa?

Từ đó về sau, Thục phi càng ngày càng không thể bình tĩnh đối mặt với Hoàng trưởng tử mà mình từng kiêu ngạo nhất.

Hoàng hậu của hậu cung này ba nghìn giai lệ, ai không từng nghĩ tới vị trí này đâu? Mà Thục phi cũng từng có một thời gian nghĩ rằng mình là nữ nhân gần với vị trí này nhất.

Hoàng thượng cố kị Tiêu gia, phòng bị Thái hậu, đây là điều mà Thục phi sớm biết. Nhiều năm như vậy, nàng cũng không lo Tiêu quý phi sẽ lên làm Hoàng hậu. Nếu như Hoàng thượng thực sự có ý đó, dựa vào gia thế và thân phận của Tiêu quý phi thì còn kém vị trí Hoàng hậu này sao? Kéo dài bao nhiêu năm như vậy, là vì điều gì?

Từ khi có Triệu Hoành Dịch, Thục phi càng an tâm. Đặc biệt là sau khi Hoa Nguyệt Điện này lại có thêm Tam hoàng tử, nàng hoàn toàn đứng vững chân ở trong hậu cung này.

Đúng, bản thân nàng xuất thân thấp kém, không tôn quý bằng Tiêu quý phi, Trang phi. Nhưng có tôn quý hơn nữa thì làm sao? Trong cung này thứ duy nhất có thể bảo đảm một đời vinh hoa chỉ có thể là thánh sủng và con nối dõi mà thôi. Mà hai thứ này nàng đều chưa từng thiếu.

Thậm chí Thục phi đã nằm mơ mấy lần, đều mơ thấy Hoàng thượng hoàn toàn hạ bệ Tiêu gia xuống, đưa nàng lên vị trí Hoàng hậu. Tới lúc đó, nàng thật sự muốn cho những người đó nhìn xem, sinh ra có cao quý nữa thì thế nào, cuối cùng còn không phải khúm núm trước mặt nàng, sớm chiều hành lễ hay sao.

Đây cũng chính là động lực suốt nhiều năm qua, nàng luôn nén giận khi bị Thái hậu và Tiêu quý phi nhục mạ.

Nhưng mà đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng Tiêu gia cũng không còn như lúc đầu, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử ở bên người mình đều mạnh khỏe. Điều duy nhất mà nàng không dự đoán được đó chính là bản thân nàng lại mất đi thánh sủng nhanh như vậy.

Hoàng thượng rốt cuộc cũng muốn phong hậu rồi, Hoàng hậu là đích thứ tứ của Trấn Quốc Công, mà Hoàng quý phi xuất thân, gia thế đều không thua kém gì Tiêu quý phi. Tới cuối cùng, bản thân nàng vẫn chỉ là tiện tì trong miệng các cung phi khác, là chim sẻ bay lên đầu ngọn cây cũng không thể làm được phượng hoàng!

Thục phi thở hổn hển, đầu ngón tay dùng sức bấm vào trong lòng bàn tay. Cho tới khi cơn đau truyền tới từ lòng bàn tay, Thục phi mới sững sờ cúi đầu.

Nhìn màu đỏ sẫm chói mắt trong bàn tay trắng nõn của mình, nàng ngẩn ngơ hồi lâu, đột nhiên cười không ra tiếng.

Trong ánh mắt vốn im lặng, cũng dần dần nhiễm lên một tầng điên cuồng tàn ác…

Trong trắc điện ở Hoa Nguyệt Điện, An Như đang quỳ ở bên tháp, đắp lại chăn gấm cho Đại hoàng tử.

Vừa mới chuẩn bị thu tay về, lại nghe được Đại hoàng tử nằm trên giường khẽ gọi một tiếng.

“An Như…”

“Có nô tài.” An Như quay đầu, nhìn Đại hoàng tử cuộn mình trong chăn, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, “Điện hạ có chuyện gì vậy?”

Triệu Hoành Dịch nhìn An Như rất lâu, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “An Như, mẫu phi… có phải là không thích Hoành Dịch nữa không?”

Cơ thể An Như đột nhiên cứng đờ, lập tức miễn cưỡng cười nói: “Sao điện hạ lại nói như vậy. Thục phi nương nương là mẫu phi của điện hạ, sao có thể không thích người được?”

“Nhưng mà………” Triệu Hoành Dịch cắn cắn góc chăn, trong giọng nói trẻ con non nớt chứa đầy tủi thân, “Nhưng mà mẫu phi tới bây giờ cũng không tới thăm Hoành Dịch, chỉ ở chính điện cùng với hoàng đệ. Có phải mẫu phi chỉ thích hoàng đệ, không thích Hoành Dịch nữa không?”

Nói xong, nó vươn tay dùng sức lau nước mắt. Giọng nói nghẹn ngào, lại cố gắng không để mình khóc thành tiếng.

“Không đâu, không phải đâu.” An Như nôn nóng vội vàng an ủi, “Thục phi nương nương chỉ bận quá thôi, Tam hoàng tử điện hạ vẫn còn quá nhỏ không thể rời khỏi nương nương, nương nương mới không có thời gian tới thăm điện hạ. Sao có thể chỉ thích mỗi Tam điện hạ mà không thích người được?  Nương nương là thân mẫu của người mà!”

Triệu Hoành Dịch rõ ràng cũng không mấy tin tưởng cách giải thích này, “Nhưng mà… nhưng mà phụ hoàng cũng không tới thăm Hoành Dịch. Phụ hoàng không có hoàng đệ cần chăm sóc mà.”

“Nhưng bệ hạ là vua của một nước, việc lớn của cả thiên hạ này đều cần Hoàng thượng xử lý.” An Như cầm lấy khăn lụa lau mặt cho Triệu Hoành Dịch, “Cho nên bây giờ điện hạ phải nghe lời thái phó giảng bài. Đợi sau này có thể phân ưu cùng Hoàng thượng, như vậy Hoàng thượng sẽ không bận rộn nữa.”

Tuy rằng Triệu Hoành Dịch bây giờ còn không quá năm tuổi, nhưng trẻ con luôn mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh. Gần đây chịu lạnh nhạt ở Hoa Nguyệt Điện, sao có thể hoàn toàn không cảm nhận được.

Nhưng trước giờ nó thông minh hiểu chuyện, tuy rằng cảm thấy tủi thân, nhưng cũng chưa từng khóc lóc ăn vạ. Chỉ vào giờ phút này, mới làm nũng với an như thân cận với mình mà thôi.

Nhìn thấy Đại hoàng tử gần như là khóc tới ngủ thiếp đi, An Như đau lòng dịch chăn cho nó, yên lặng đứng ở một bên.

Sau khi Hoàng trưởng tử ngã xuống nước rời khỏi Hoa Anh Điện, nàng cũng được phái tới đây hầu hạ bên người hoàng trưởng tử. Mấy tháng ở Hoa Nguyệt Điện này, giờ đây An Như mới phát hiện, sinh ra ở hoàng gia, thì ra cũng không chỉ có vinh hoa phú quý mà người đời ngưỡng mộ. Còn có cô độc cùng vắng lặng mà người bình thường cả đời cũng không thể trải nghiệm được.

Hoàng trưởng tử sinh ra đã là hậu duệ của Thiên hoàng, lại không cầu được chút tình thân ấm áp bình thường nhất của gia đình phổ thông.

Lúc bận rộn, thời gian luôn trôi nhanh hơn bình thường.

Cuối tháng giêng, những nữ nhân thế gia mà Thái hậu xem trọng cũng được ngồi trên mấy chiệc kiệu nhỏ giản dị đưa vào trong cung. Tổng cộng có ba người, đích nữ Tô gia Tô Kiều Vận, tam nữ của Trương gia Trương Viện Nhi, cùng với đích thứ nữ Tiêu gia Tiêu Nguyệt Kỳ.

Hoàng đế không có ý kiến gì với việc này, sau khi ba người được Thái hậu phong làm Chiêu nghi, cũng không thấy phát triển gì thêm.

Trong cung ngoài cung đều bận rộn cho đại lễ sắp diễn ra, ba Chiêu nghi nhỏ bé, không làm cho hậu cung to lớn này nổi lên một chút gợn sóng.

Buổi trưa ngày mồng tám tháng hai năm Dao Quang thứ chín, giờ lành mà Khâm Thiên Giám đã tính sắp tới. Phó sử và sứ giả mà Hoàng đế tự mình bổ nhiệm, mang theo lễ long trọng cùng đội nghi thức Hoàng gia chậm rãi ra khỏi cửa cung, hướng thẳng về phía phủ Trấn Quốc Công.

Bắt đầu từ giây phút này, cả Kinh Thành cũng bắt đầu nhốn nháo vì đại lễ thành thân của đế hậu.

Bình luận

Truyện đang đọc