[ĐAM MỸ] THIÊN TỬ

Editor: Cát Cánh

Beta: Cửu Nguyệt
Triệu Thần Hi đương nhiên là không quan tâm tới việc này, phong thưởng xong, hắn liền mang theo Hạ Hàn quay về Hoa Anh Điện. Vừa tới đã muốn tắm rửa thay quần áo, nói là muốn đuổi xui xẻo, lấy đâu ra thời gian quan tâm tới người khác.

Từ An Cung của Thái hậu tất nhiên nhận được tin tức nhanh hơn so với các cung khác. Nghe xong tiểu thái giám bẩm báo, bà tái mặt một lúc lâu mới bình phục được.

Còn về Tiêu quý phi ở Hoa Cảnh Điện lại không bình tĩnh được như Thái hậu.

“Chẳng qua chỉ là một tiện tì, con trai của nàng ta lấy đâu ra phúc phận được ban thưởng lớn tới như vậy?!” Tiêu quý phi chụp lấy bình hoa mạ vàng, rống giận với cung nhân quỳ đầy đất Hoa Cảnh Điện, “Cả ngày trừ mê hoặc Hoàng thượng thì còn biết làm gì nữa? Có sinh nhiều hoàng tử đi chăng nữa thì cũng chỉ là cái loại thấp hèn, cũng không sợ đứa con không chịu được phúc khí lớn như vậy.”

Toàn bộ cung nhân quỳ dưới đất đều run rẩy, mảnh vỡ đồ gốm thỉnh thoảng lại bắn tung tóe trên nền đất, nhưng lại không có một ai dám trốn. Chỉ có thể hi vọng cơn giận này của Tiêu quý phi có thể nhanh chóng tan đi.

Đối lập với Hoa Cảnh Điện đất rung núi chuyển, Hoa Dung Điện của Trang phi vẫn yên tĩnh như trước đây.

“Nương nương, sao người lại không sốt ruột chút nào chứ?” Sương Tuyết nôn nóng đứng sau lưng Trang phi, “Hoàng thượng ban thưởng cho Hoa Nguyệt Điện nhiều như thế, đây… đây…”

“Ngươi nôn nóng như thế làm gì?” Trang phi nằm dựa trên chiếc giường nhỏ, liếc mắt nhìn đại cung nữ tâm phúc của mình, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve bụng mình, “Chẳng phải chỉ là một đứa con thôi sao? Bản cung cũng sẽ có ngay thôi. Còn về phong thưởng, cứ nhường cho nàng ta đi. Bây giờ mà càng nổi bật, người không vui ấy à, lại càng nhiều. Bản cung vui mừng còn không kịp đâu, có gì mà phải lo lắng?”

“Ý của nương nương là… sẽ có người vì thế mà bắt đầu nhằm vào Hoa Nguyệt Điện sao?” Sương Tuyết sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng lại những lời Trang phi vừa nói, một lúc sau mới từ từ phản ứng lại.

Trang phi lại không hề trả lời, vẫn yêu thương nhìn cái bụng của mình.

“Là nô tỳ lỗ mãng. Vẫn là nương nương cơ trí anh minh!” Thấy Trang phi đã sớm có tính toán, Sương Tuyết lập tức yên tâm.

Nhưng trong tâm lý ít nhiều vẫn còn có chút không phục, “Gần đây Hoa Nguyệt Điện còn liên tiếp biểu thị ý tốt với nương nương. Trước đây đều không để ý tới Hoa Dung Điện chúng ta, ỷ vào có chút được Hoàng thượng sủng ái nên tự cho rằng mình rất cao quý! Căn bản không để Hoa Dung Điện chúng ta vào trong mắt. Cũng quá ngang ngược đi, trêu chọc Thái hậu nương nương còn muốn lôi kéo Hoa Dung Điện chúng ta vào cùng.”

Nhớ tới những chuyện trước đây, Sương Tuyết đã nghĩ trực tiếp mắng tới tận cửa Hoa Nguyệt Điện rồi, “Thục phi nghĩ cũng hay ho lắm? Khi được thánh sủng thì mắt để trên đỉnh đầu. Vừa mới bị Thái hậu chỉnh đã muốn kéo nương nương cùng nhau xuống nước. Có chuyện tốt như vậy cho nàng ta sao?”

Trang phi nhớ tới chuyện này, sắc mặt lạnh xuống, “Nàng ta muốn kéo bản cung xuống, cũng phải xem nàng ta có bản lĩnh ấy hay không!”

Suy nghĩ một chút, Trang Phi phân phó với Sương Tuyết: “Ngày mai ngươi tới chỗ của bệ hạ, giúp bản cung truyền tin. Nói rằng gần đây bản cung lo sợ bất an, đứa con trong bụng cũng làm khổ bản cung không ít. Muốn cầu Hoàng thượng ban ân, để Lý phu nhân vào cung bầu bạn.”

Sương Tuyết liên tục gật đầu, “Nô tì nhớ rồi, sáng sớm ngày mai nô tì nhất định sẽ đi.”

Hoàng thất thêm huyết mạch, hậu cung náo nhiệt cả một đêm. Ngày hôm sau Triệu Thần Hi lên triều, lại nhận được tin tức biên quan đại chiến giành thắng lợi. Nghe nói người Kim đã bắt đầu lui binh, Trấn quốc công dẫn dắt tướng sĩ biên quan, trực tiếp diệt hai vạn quân Kim.

Chiến sự thất bại cộng với không đủ lương thảo, binh lực còn lại của người Kim cũng gần như tán loạn. Dự tính không quá hai tháng nữa, chiến sự có thể hoàn toàn bình ổn, Thông Châu cũng có thể lại một lần nữa yên bình.

Mới có thêm hoàng tử, lại thêm chuyện chiến thắng ở biên quan. Tâm tình trên triều của Hoàng đế có thể nói là chưa bao giờ tốt như hôm nay. Bá quan ở phía dưới cũng bắt đầu ít nhiều nói mấy lời may mắn, nhân cơ hội nịnh hót.

Bình thường không cần biết là làm gì, Hoàng đế cũng không thể hiện rõ hỉ nộ ái ố, nhưng hôm nay e rằng thực sự vui vẻ. Liên tục ban thưởng cho mấy vị quan viên nói mấy lời hay lấy lòng, làm cho buổi triều thêm náo nhiệt.

Đang nói, cũng không biết vị quan viên nào, đột nhiên quỳ xuống nói lớn: “Chúc mừng Hoàng thượng có thêm hoàng tử. Tam hoàng tử từ nhỏ đã được điềm lành chiếu rọi, làm cho chiến sự biên quan cũng thêm thuận lợi. Là phúc của Hoàng thượng, cũng chính là phúc của Đại Uyên chúng ta!”

Lời vừa được nói ra, đa số quan viên đều sửng sốt. Nhưng thấy Hoàng đế sau khi nghe những lời này, dáng vẻ càng thêm vui sướng, càng ngày càng nhiều quan viên quỳ xuống theo.

“Tam hoàng tử được điềm lành chiếu rọi, là phúc của Đại Uyên!”

Thái sư nghe thấy những lời này, sắc mặt tái mét.

Nhưng càng ngày càng nhiều quan viên quỳ xuống nói may mắn, cuối cùng làm cho Tiêu thái sư cũng không thể không quỳ xuống theo, cùng bá quan chúc mừng Tam hoàng tử ra đời.

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Hoàng đế đứng ở bậc thang trên cao, vui vẻ nhìn quần thần quỳ dưới đất, khoát tay phân phó nói: “Ha ha ha ha ha, được, được! Chúng ái khanh bình thân. Hôm qua quả thực là ngày lành của Đại Uyên ta! Nếu là ngày tốt, phải có phần thưởng, tất cả đều có thưởng!”

Nghe được lời này, mặt Tiêu thái sư càng tái hơn. Tam hoàng tử sinh ra được bá quan chúc mừng, Hoàng thượng còn vì thế mà thưởng lớn cho quần thần. Theo như tình huống bình thường, chỉ có con trai trưởng mới có đãi ngộ thế này! Tam hoàng tử dù sao cũng chỉ là một thứ hoàng tử, sao có thể được tôn vinh tới mức này?!

Ngẫm lại tối hôm qua còn nghe được chuyện Hoàng đế phong thưởng ở Hoa Nguyệt Điện, cũng không kém gì như con trai trưởng. Tiêu thái sư vừa giận vừa hoang mang.

Tức giận vì Hoàng đế lại coi trọng đứa con của Thục phi như thế. Hoang mang vì con gái của mình đến bây giờ vẫn chưa thể sinh ra một hoàng tự mang huyết mạch Tiêu gia!

Cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện tranh giành vô vị, nếu như lúc trước đặt tinh lực giao tranh với Hoàng quý phi lên người Thục phi, sợ là sẽ không xảy ra chuyện này!

Tiêu thái sư khẩn trương cũng không phải là không có lí do. Quả thực đã không ít đại thần ở đây, đã bắt đầu dần dần có tâm tư khác.

Trước đây bọn họ đều thấy Thục phi xuất thân thấp kém, bên trên lại có Thái hậu và Tiêu quý phi chèn ép. Cho dù nàng ta ở trong cung sinh ra được hoàng trưởng tử, các đại thần cũng sẽ không để trong lòng.

Nhưng bây giờ chưa tới bốn năm, Hoa Nguyệt Điện đã có ba hoàng tự ra đời. Hoàng tự thứ hai là công chúa tạm thời không nhắc tới, bây giờ có thêm Tam hoàng tử, đúng là chiếm hết thiên thời địa lợi, Hoàng thượng trước giờ chưa từng yêu thích hoàng tự nào như Tam hoàng tử cả.

Cho dù Thục phi có xuất thân thấp hơn nữa, nhưng ở dưới trướng có hai hoàng tử và một công chúa được Hoàng thượng vô cùng quan tâm. So sánh với Tiêu quý phi tuy rằng mấy năm nay thanh thế lớn nhưng lại chưa hề sinh lấy một hoàng tự, có vẻ ổn định hơn rất nhiều!

Hôm nay chính sự trên triều cũng không nhiều, nhận xong lời chúc mừng của bá quan trên triều, Hoàng đế liền nhanh chóng rời đi. Để lại nhóm quan viên trong lòng đều có suy nghĩ riêng, từng nhóm túm năm tụm ba với nhau cũng dần dần tản ra.

Thục phi dựa nửa người trên giường, sau lưng, dưới thân đều lót đệm dựa và chăn gấm mềm mại.

Hôm qua vừa mới sinh xong, thần sắc Thục phi bây giờ vẫn có chút mệt mỏi. Nhưng từ sáng nay tỉnh lại tới giờ Thục phi vẫn dựa nửa người lên đệm mềm, ra lệnh cho cung nhân chuẩn bị cơm trưa.

Lúc này Thục phi vừa nhìn Tam hoàng tử trong chiếc nôi nhỏ, vừa không nhịn được truy hỏi người hầu Thụy Châu bên người, “Sao rồi? Hoàng thượng vẫn chưa tới sao? Đã sắp tới trưa rồi, tại sao vẫn không có chút tin tức gì cả!”

Thụy Châu đứng ở bên cạnh cũng lộ rả vẻ mặt khó xử, “Nương nương, chuyện của bệ hạ, nô tì nào biết? Có lẽ là điện hạ bị chính sự quấn chân, còn đang ở Ngự Thư Phòng chưa tới được.”

“Bình thường cho dù chính sự có nhiều hơn nữa, cũng không thể đến giờ ăn trưa rồi mà chưa đến!” Thục phi càng ngày càng nôn nóng, trong lòng buồn bực tới hoảng hốt, “Ngươi mau ra ngoài lần nữa thăm dò cho bản cung!”

“Vâng, nương nương đừng nóng vội, nô tì lập tức đi ngay.” Vẻ mặt Thụy Châu đau khổ lên tiếng. Quay người còn chưa đi ra được tới cửa, tiểu cung nữ ban nãy bị phái ra ngoài đã quay lại.

Thục phi nhìn thấy nàng, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Nha đầu chết tiệt này, sao làm việc lại chậm như vậy, muốn làm bản cung lo chết sao? Thế nào rồi? Có phải Hoàng thượng đã tới rồi hay không?”

Sau khi tiểu cung nữ nghe xong, vẻ mặt cầu xin quỳ xuống đất, “Hồi bẩm nương nương, Hoàng thượng người……….đã đi về hướng Hoa Anh Điện rồi ạ.”

“Cái gì?” Thục phi sững sờ tựa vào mép giường, nhất thời chưa thể phản ứng lại, “Ngươi nói Hoàng thượng đi đâu cơ?”

Khi tiểu cung nữ nói ra lần đầu tiên đã phải khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí. Lúc này Thục phi lại bảo nàng nhắc lại, lập tức trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Hoàng thượng……..Hoàng thượng đã tới Hoa Anh Điện ạ.”

“Xuẩn nô, ngươi nói cái gì?” Thục phi đứng dậy mạnh, lại làm động tới miệng vết thương, sắc mặt lập tức trắng bệch ngã ngồi xuống.

“Nương nương!” Thụy Châu vội vàng chạy lên phía trước đỡ Thục phi, “Người không sao chứ?”

Thục phi đau tới mức tái mặt, khó khăn lắm mới ổn định trở lại, vươn tay tát mạnh lên mặt Thụy Châu, “Một đám phế vật, có chút chuyện nhỏ tôi mà cũng không làm được! Tam hoàng tử của bản cung vừa mới ra đời, sao Hoàng thượng có thể tới Hoa Anh Điện mà không tới thăm bản cung được!”

“Nương nương thứ tội, đều do nô tì không tốt.” Thụy Châu cũng không dám đỡ nữa, chỉ có thể quỳ dưới đất tạ tội.

“Mong nương nương thứ tội!” Lúc này, cung nhân trong phòng đều không dám nói gì nữa, toàn bộ quỳ xuống theo Thụy Châu.

Tiếng động lớn như vậy, Tam hoàng tử đột nhiên bừng tỉnh trong cơn ngủ say. Đứa trẻ vừa mới ra đời, vốn đã vô cùng mẫn cảm với thế giới bên ngoài, hơi có tiếng động lập tức khóc nỉ non không ngừng. Nhưng nhũ mẫu đang quỳ dưới đất lại không dám động đậy, sợ không cẩn thận một chút lại chọc giận Thục phi.

Lúc này Thục phi đã tức giận tới mức thở hổn hển, hơn nữa đứa trẻ lại không ngừng khóc nháo, trong lòng càng nghẹn tới hoảng sợ. Nàng cầm lấy chiếc gối mềm quăng lên chiếc nôi của Tam hoàng tử, “Thất thần làm cái gì, còn không mau làm cho Tam hoàng tử ngừng khóc!”

Cũng may Thục phi mới vừa sinh xong, không còn sức lực, bản thân gối mềm cũng không nặng, cho nên gối mềm không thực sự đập vào chiếc nôi mà chỉ rơi xuống bên cạnh.

Nhũ mẫu quỳ bên cạnh nôi giật mình, vội vàng đứng dậy, luống cuống an ủi Tam hoàng tử đang khóc.

Nhưng mà đứa trẻ bị hoảng sợ sao có thể dỗ một chút là ngừng khóc được, Thục phi vốn đang lo lắng Hoàng thượng sẽ không tới Hoa Nguyệt Điện của nàng như trước nữa, tiếng khóc của đứa trẻ lại làm cho nàng thêm bực bội. Cuối cùng hét lên bảo nhũ mẫu và đứa trẻ cùng cút sang thiên điện, lúc này mới đỏ mắt mềm nhũn ngã xuống giường.

Hôm qua mình lâm bồn, Hoàng thượng liền mang theo Hoàng quý phi cùng nhau tới. Cuối cùng bản thân sinh hạ Tam hoàng tử, tuy rằng Hoàng thượng không kiêng nể phong thưởng Hoa Nguyệt Điện, nhưng trước sau đều không hề tới nhìn nàng một lần

Thụy Châu và cung nhân khác đều nói, Hoàng thượng thủ ở Hoa Nguyệt Điện, có lẽ ở cả một ngày. Nhìn thấy bản thân nàng và Tam hoàng tử mẫu tử đều bình an, lúc này mới rời đi. Nghĩ rằng có lẽ vì Hoàng thượng đã mệt rồi, đợi ngày mai nhất định sẽ tới Hoa Nguyệt Điện thăm nàng.

Nghe thấy Thụy Châu mặt mày hồng hào kể tỉ mỉ với mình Hoàng thượng đã phong thưởng những gì, Thục phi cũng hơi an tâm. Hơn nữa lại không nhịn được đắc ý, nàng cũng phát hiện Hoàng đế ban thưởng cho Tam hoàng tử của mình đã gần bằng so với con trai trưởng. Vậy còn phải nghi ngờ gì nữa, cho dù đi ngủ nàng cũng mang theo nụ cười.

Sáng nay nghe nói bá quan đều đồng loạt chúc mừng Tam hoàng tử ra đời, lại vui tới mức bừng tỉnh trong giấc mộng.

Đứa con của mình lại được Hoàng thượng và các đại thần coi trọng như vậy, Thục phi đã sớm yên tâm lại. Trong lòng tràn đầy vui mừng đợi Hoàng thượng bãi triều tới thăm nàng. Kết quả đợi tới đợi lui nhưng lại đợi được tin tức Hoàng thượng tới Hoa Anh Điện!

Trái với mong đợi lớn tới vậy, suýt chút nữa làm cho Thục phi phun ra máu!

Tâm tình của Thục phi ở Hoa Nguyệt Điện thay đổi rất nhanh, Triệu Thần Hi lại chẳng quan tâm chút nào. Đang chuẩn bị kéo Hạ Hàn dùng bữa trưa xong đi ngủ một giấc, thì lại có cung nhân tới thông báo Sương Tuyết bên người Trang phi cầu kiến.

Triệu Thần Hi không còn cách nào khác, chỉ đành kéo Hạ Hàn tới thiên điện, lúc này mới gọi người vào yết kiến.

“Trang phi muốn cho Lý phu nhân vào cung chăm sóc?” Triệu Thần Hi nhìn thấy cung nữ biết vâng lời trước mắt, vẻ mặt lại không mấy phần nghiêm nghị.

Sương Tuyết thấy thế, trong lòng cũng thở ra một hơi, “Hồi bẩm bệ hạ, thân thể nương nương càng ngày càng nặng, thường xuyên hoảng hốt bất an. Mong rằng Hoàng thượng có thể ân chuẩn cho Lý phu nhân tạm thời vào cung chăm sóc. Có lẽ khi nương nương thấy Lý phu nhân, ít nhất cũng sẽ không thức trắng đêm không yên như bây giờ.”

“Thân thể Trang phi không tốt, đây cũng là điều có thể chấp nhận.” Triệu Thần Hi lại rất dứt khoát, lập tức đồng ý luôn, “Bảo Lý phu nhân tiến cung ngay hôm nay đi.”

“Nô tì thay nương nương cảm tạ Hoàng thượng.” Sương Tuyết vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Khi đứng dậy cáo lui, thực sự không nhịn được tò mò, lén lút giương mắt nhìn Hoàng quý phi vẫn luôn ngồi bên cạnh Hoàng đế nhưng không hề mở miệng nói lời nào.

Kết quả liếc mắt một cái bắt gặp ánh mắt ý tứ sâu xa của Hạ Hàn đang nhìn mình, sợ tới mức vội vàng cúi đầu, khom lưng lui ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc