[ĐAM MỸ] TỨ HÔN

Q4: Chung Quyển

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Red9: Đây là quyển kết, không hiểu vì lý do gì trên wordpress mình ghi là Q4 nhưng ở wattpad lại ghi là Q3. Xin lỗi vì sự sai sót này! Mình đã sửa lại ?

"Ngươi làm rất tốt, đứng lên đi."

Hoàng đế tự tay nâng Tiếu Mặc dậy, lẳng lặng nhìn hàng quan đảo chính bị đánh tơi bời.

"Chuyện hôm nay của bọn ngươi vốn là tội mưu phản, niệm tình các ngươi lạc đường biết quay lại, chính vào thời khắc này, các ngươi sẽ theo chân Tam hoàng tử đi ra tiền tuyến, nếu có thể lập công chuộc tội, tội liền miễn, chuyện cũ sẽ bỏ qua."

Mọi người nghe xong, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống hô to thánh thượng anh minh, thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Hoàng đế nhìn đám người quỳ trên đất, khẽ thở dài.

Sắc mặt ông bỗng nhiên khẽ biến, đột ngột lui ra sau một bước.

Tiếu Kỳ thấy vậy lập tức tiến đến, đỡ lấy thân thể hoàng đế.

"Phụ hoàng." Tiếu Kỳ hạ thấp giọng kêu lên.

Hoàng đế như đang cố nén, dư quang xẹt qua Tiếu Kỳ, lại không lên tiếng.

Sắc mặt Tiếu Kỳ ngưng lại, chợt cao giọng nói "Phụ hoàng, nếu nghịch tặc đã trừ, ngài cũng gian lao đã lâu, chắc chắn rất mệt mỏi, nơi này cứ giao cho nhi thần, còn có Đại hoàng huynh, Tam hoàng huynh xử lý chính sự."

Dứt lời, Tiếu Kỳ liền đưa mắt liếc Tiếu Lâm một cái.

Tiếu Lâm lập tức một chân quỳ xuống "Thái tử nói rất có lý, thỉnh phụ hoàng yên tâm, nhi thần và Tam hoàng tử sẽ cùng hiệp trợ Thái tử điện hạ."

Hoàng đế không nói gì, chỉ gật gật đầu, Cáp Xích nghe lời đoán ý, lập tức đỡ hoàng đế hồi cung.

Biết thân thể hoàng đế nhất định có chuyện, Tiếu Kỳ nhanh chóng giao việc cho Tiếu Lâm, sau đó hắn vội vã đi theo phía sau hoàng đế.

Chân trước Tiếu Kỳ vừa bước vào tẩm cung, liền nghe thấy tiếng Cáp Xích la hét thất thanh.

Sắc mặt hắn đột biến, dặn dò Thẩm Đại Hải lập tức truyền thái y, mặc kệ bận bịu thế nào cũng vọt vào.

Hoàng đế được Cáp Xích đỡ, sắc mặt kém vô cùng, khoé miệng rỉ máu đặc biệt chói mắt. Thấy Tiếu Kỳ, vốn định gọi hắn nhưng vừa mở miệng đã ho khan, thở gấp gáp, Tiếu Kỳ lập tức chạy qua, thay Cáp Xích vững vàng đỡ lấy hoàng đế, giúp ông nằm xuống, còn mình quỳ bên cạnh "Phụ hoàng, nhi thần đã dặn Thẩm Đại Hải truyền thái y, bọn họ nhất định đang trên đường đến."

Hoàng đế thoáng lấy lại sức, cười khổ "Thân thể trẫm, trẫm biết, có lẽ thời gian cũng sắp đến rồi...."

"Phụ hoàng!" Tiếu Kỳ đánh gãy "Ngài chắc chắn bình an sống đến trăm tuổi."

"Lời này đã nghe qua nhiều, giờ lại không ngờ ngươi cũng có ngày nói lời này với trẫm." Hoàng đế bất đắc dĩ hoà ái mỉm cười "Cáp Xích, ngươi đi truyền Thái tử phi tới." Ông dừng một chút "Gọi cả Hoài Nam vương cùng Bách Lý công lại đây một chuyến."

Tiếu Kỳ nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế, Bách Lý công, Bách Lý Hoa An vốn đã cởi giáp an ổn ở quê lại ở đế đô!

Chờ những người khác đều lui ra, hoàng đế nhẹ giọng nói "Thái y cũng không cần vội, trẫm có lời muốn nói với các ngươi."

Trước nhận được tin, Nguyệt Vân Sinh đến cực nhanh, còn đến trước cả Thái y viện.

Hoàng đế để Cáp Xích canh giữ ở cửa, thái y đến cũng không cho triệu kiến, chỉ để Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh lưu lại.

"Trẫm không còn nhiều thời gian." Hoàng đế liếc mắt nhìn bọn họ, không để ý đến tâm sắc chìm dần của hai người, ánh mắt rơi trên người Nguyệt Vân Sinh "Có nhiều chuyện, trẫm mặc dù có muốn, nhưng cũng không còn quản nổi."

"Bệ hạ...." Trong lòng Nguyệt Vân Sinh thất kinh.

Hoàng đế giơ tay ngăn y lại, nhìn thẳng Nguyệt Vân Sinh, "Trẫm không quản quá khứ thế nào, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Thái tử phi Bách Việt, tương lai phải giúp đỡ Thái tử, bảo vệ giang sơn Bách Việt."

Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ đều cả kinh.

Tinh thần hoàng đế so với vừa rồi khá hơn nhiều, ông khẽ thở dài, ra hiệu cho Nguyệt Vân Sinh đến, nắm lấy tay y khẩn thiết "Đứa bé Tiếu Kỳ này từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ sở. Trẫm bây giờ đem hắn giao cho ngươi, chỉ mong ngươi đừng làm trẫm thất vọng."

Giống như đại nạn sắp đến, từng chữ của hoàng đế vô cùng khẩn thiết.

"Bệ hạ." Nội tâm Nguyệt Vân Sinh đau đớn, mà Tiếu Kỳ bên cạnh cũng đỏ ửng hai mắt, ngấn lệ lập loè.

Nguyệt Vân Sinh trịnh trọng hướng hoàng đế làm đại lễ, chậm rãi phục dưới đất, kiên định nói "Nguyệt Vân Sinh đời này, đến cùng tử cộng tích, cùng tử cộng bụi."

Nguyệt Vân Sinh!

Y là Nguyệt Vân Sinh!

Hoàng đế kinh ngạc nhìn về phía y, suy đoán thân phận của Nguyệt Vân Sinh rất lâu, phái đi một nhóm điều tra lại truyền về hàng tá tin tức thật giả lẫn lộn, khó suy đoán. Nhưng ông vạn vạn lần cũng không ngờ, Vệ Nam Bạch chính là lâu chủ Trai Nguyệt Lâu Nguyệt Vân Sinh tiếng tăm lừng lẫy, là Nguyệt Vân Sinh dùng trí tuệ của mình để chiến thắng ở trận Bắc Nhung!

Nghĩ kỹ lại, thật ra ông phải nên đoán được. Tiếu Kỳ vốn vẫn phản đối chuyện tứ hôn với Vệ công chủ, vì sao sau khi trở về từ Bắc Nhung lại tâm ý chuyển biến. Biến số duy nhất, là người lập nên kỳ công kia, cùng Tiếu Kỳ vào sinh ra tử, hắn lại có thể bỏ qua tất cả để cứu Nguyệt Vân Sinh trở về!

Nguyệt Vân Sinh quỳ ở đó, không nhúc nhích.

Hoàng đế nhìn y, biểu cảm phức tạp.

Tiếu Kỳ khiếp sợ nhìn Nguyệt Vân Sinh tự bóc trần lai lịch, càng sợ dưới tức giận của hoàng đế, sự tình càng gay go, cho nên không thể cứu vãn. Hắn không chờ hoàng đế mở miệng đã quỳ xuống bên người Nguyệt Vân Sinh "Phụ hoàng, tất cả là do nhi thần...."

Hoàng đế bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa tay ngăn Tiếu Kỳ lại.

Nguyệt Vân Sinh sợ Tiếu Kỳ lo lắng liều mạng, đắc tội hoàng đế, vì vậy hơi ngẩng đầu, hướng hắn nhẹ nhàng lắc đầu, để cho Tiếu Kỳ hắn đừng chống đối hoàng đế.

"Nguyệt Vân Sinh tự biết tội chết khó tránh khỏi, thỉnh bệ hạ ban chết."

Tiếu Kỳ gắt gao cắn môi, cho dù hoàng hậu có cho người từng bước áp sát, dù cho đang đứng bên bờ vực sinh tử, Tiếu Kỳ cũng không hề biểu lộ ra sự lo lắng như vậy.

Hoàng đế hỏi "Vì sao?"

Rõ ràng có thể lựa chọn không nói, vì sao lại lựa chọn con đường như vậy? Nếu như ông tức giận, không chỉ có Nguyệt Vân Sinh đâu, ngay cả Vệ quốc cũng gặp nạn đổ xuống đầu.

Nguyệt Vân Sinh không trả lời, chỉ cùng hoàng đế liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười.

Nháy mắt hoàng đế như cùng y tâm ý tương thông.

Nguyệt Vân Sinh chủ động đưa chuôi đao, chủ động đưa sự sống chết của mình giao cho ông.

Sống hay chết, hoàng đế nói một câu, là có thể danh chính ngôn thuận quyết định.

Mà Nguyệt Vân Sinh vào giờ phút này không lo không sợ, giống như không hề mảy may giao động với sống chết.

Lẽ nào.... Hoàng đế cả kinh nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh.

Nguyệt Vân Sinh gật đầu.

Thì ra là như vậy.

Thời khắc bấp bênh, Vệ quốc e là sẽ ảnh hưởng đến trận chiến của Bách Việt và Di Địch, Nguyệt Vân Sinh để hoàng đế nắm giữ sự sống của bọn họ, một trong số đó, là để cho ông yên tâm, Vệ quốc tuyệt không hai lòng, thề sống thiếu chết đi theo giang sơn Bách Việt. Thứ hai là để hoàng đế thấy được thành ý của y, chỉ cần y còn một ngày, Vệ quốc đời đời kiếp kiếp thần phục Bách Việt. Một khi phản bội, hoàng đế sẽ danh chính ngôn thuận bức hại Vệ quốc. Thứ ba....

Bởi vì Tiếu Kỳ là người mà Nguyệt Vân Sinh xem trọng, mà hoàng đế lại là người thân quý nhất của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh nguyện vì hoàng đế nhảy vào nước sôi lửa bỏng, y không muốn bởi vì sự tồn tại của y mà khiến Tiếu Kỳ gặp khó khăn.

Nếu đã công bằng, cùng với những khúc mắc khác cũng sẽ nói thẳng ra.

Là sống là chết, hoàng đế là người quyết định.

Hoàng đế thở dài một tiếng.

Nguyệt Vân Sinh giả trang, ngày ngày nguy hiểm như đi trên băng mỏng, đi một bước cũng khiến kinh tâm động phách, bất kể là gì, nói ra cũng đều liên luỵ đến gia tộc bị gán vào tội chu di.

Nếu là thường ngày, hoàng đế nhất định tức giận, nhưng giờ....

Có lẽ già rồi, đại nạn sắp đến nên hoàng đế cũng hữu tâm vô lực, huống hồ cũng là phụ thân, ông làm sao không hiểu được Vệ quốc công khổ tâm thể nào, vì Vệ Nam Bạch mà cam tâm lao vào đại hiểm, thực sự là lòng cha lòng mẹ khổ tâm trong thiên hạ!

"Các ngươi đứng lên đi!"

Hoàng đế rốt cục nói.

Tiếu Kỳ thở một hơi, biết hoàng đế ngầm cho phép, vội vã đưa tay dìu Nguyệt Vân Sinh.

Nguyệt Vân Sinh không đứng dậy, mà là nặng nề rập đầu trước mặt hoàng đế.

Chốc chốc, âm thanh vang vọng toàn bộ cung điện.

"Tạ ơn bệ hạ."

Ba chữ, lại bao hàm quá nhiều.

Mắt hoàng đế đỏ lên, nhìn hai người kề vai nhau, tâm tình trong lòng đan dệt. Hơn nửa ngày, ông mới dựa vào cơn giận này chống đỡ thân thể "A Kỳ, các ngươi lại đây." Ông dãy giụa đứng lên, nắm chặt lấy tay Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh "Trẫm biết cái chết của đế vương rất li kỳ, mà trẫm đã qua tuổi trời định, đã không còn có thể oán trời trách đất. Bây giờ chỉ có non sông Bách Việt là không bỏ xuống được. Trẫm biết các ngươi đi đến bước này không dễ, sau trận chiến Bắc Nhung, lòng trẫm an ủi vạn phần. Duy nguyện sau này chỉ có kính thiên Pháp tổ, muôn dân an dưỡng, tứ phương có được cuộc sống đầy đủ, tâm một ngày không đổi, thể quần thần, tử thứ dân, ngoài bảo vệ lãnh thổ bình an, trị trong không loạn."

Đã rất lâu không hề nói nhiều như vậy, mấy câu đã khiến hoàng đế thở dốc, trần sắc khó nén mệt mỏi. Ông lấy hơi, liếc ánh mắt sắc bén nhìn Nguyệt Vân Sinh, lại nói "Hai người cùng nhau đi đến đây cũng đều không dễ...." Nói đến đây, hoàng đế như nhớ lại gì đó, di chuyển hai mắt tựa thuỷ quang lấp loé "Lại có thể tay trong tay, chính là ân điển của trời cao, sau này bất kể thế nào, đều không tiếc nuối."

Hai người Tiếu Kỳ Nguyệt Vân Sinh nhìn hoàng đế hao tổn tinh thần, liền biết ông nhớ đến Tiêu Thục phi. Là đế vương chí tôn cao quý, ông lại không thể bảo vệ tốt người mình yêu, thậm chí cả dòng dõi của bọn họ đều gặp khó khăn.

Hoàng đế thất vọng thở dài, đây rốt cuộc là đau đớn mà đáy lòng ông khó tiêu tan.

"Phụ hoàng, ngài đã tận lực rồi, cũng đừng quá đau buồn. Con đường sau này hãy để nhi thần đi tiếp."

Tiếu Kỳ nhớ năm đó hầu hạ dưới gối, cũng nhịn không được thổn thức.

Hoàng đế lấy lại tinh thần, nhìn hai người bọn họ nhân hậu nở nụ cười.

"Để Hoài Nam vương và Bách Lý Hoa An vào đi, ta có việc muốn giao cho bọn họ." Hoàng đế do dự một chút "Thái tử, ngươi và Thái tử phi về cung trước đi."

Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ biết, những gì hoàng đế muốn giao phó đều đã đem nói ra hết.

"Vâng, phụ hoàng."

Bọn họ lại một lần nữa hành đại lễ với hoàng đế, quỳ thật sâu.

Hoàng đế biết tâm ý của bọn họ, cũng không ngăn lại, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ quỳ xuống, đứng dậy rời đi.

Chỉnh chỉnh sáu năm, vô số đả kích ngầm hay công khai, Tiếu Kỳ cuối cùng cũng đi qua.

Hoàng đế chưa từng có ý định không muốn bảo vệ Tiếu Kỳ hắn? Không cầu như thế, chỉ cầu hắn bình an mà lớn lên.

Nhưng, đế vương vô tình. Chỉ có tại lúc hoàng đế nhìn thấy Tiếu Kỳ, trải qua nhiều đau khổ, cho đến khi Tiếu Kỳ tự mình vực dậy chống đỡ, hoàng đế mới có thể yên lòng buông tay.

Mà Tiếu Kỳ là hài tử của hoàng đế và Vân Trúc, không hề phụ kỳ vọng của ông.

Con đường sau này, chỉ có một mình một người, ông tin tưởng, Tiếu Kỳ có thể đi được.

Hoàng đế đã hoàn thành một việc lớn, không nhịn được nở nụ cười.

Tiếu Kỳ cùng Nguyệt Vân Sinh đi ra, Tiếu Lâm và Bách Lý Hoa An đã an ổn chờ bên ngoài.

Hoàng đế triệu gấp, mấy người chỉ kịp đối mặt mội chút, cũng có gặp qua.

Bách Lý Hoa An dù đã trắng bạc đầu, nhưng vẫn có tinh thần, đi lại mạnh mẽ.

"Điện hạ." Nguyệt Vân Sinh thấy Tiếu Kỳ đứng bât động ở đó, kêu lên một tiếng.

Tiếu Kỳ lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ nở nụ cười "Đi thôi."

Nguyệt Vân Sinh biết suy nghĩ trong lòng hắn "Điện hạ, hãy sống thật tốt, đừng phụ lòng kỳ vọng của bệ hạ, chúng ta phải nhất nhất báo đáp ngài."

Không nói gì, Tiếu Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nguội lạnh của Nguyệt Vân Sinh.

Ánh nắng hạ lên, chiếu trên thân mình thật ấm áp, nhưng chẳng biết vì sao, ấm áp vẫn không thể xuyên đến tận đáy lòng.

Ven hồ thổi tới ngọn gió, khiến cây ngô đồng rì rào vang vọng.

Trong không khí, còn tràn ngập hương vị huyết tinh nhàn nhạt.

Bọn họ sóng vai đi, đi không bao xa thì nghe thấy âm thanh hỗn loạn truyền đến. Tiếu Kỳ quay người, theo bản năng kéo Nguyệt Vân Sinh hướng bên trọng điện chạy đến.

Trên đường, bọn họ gặp Cáp Xích, Cáp Xích nhìn thấy Tiếu Kỳ liền quỳ rạp trước mặt hắn.

Bao phủ mơ hồ trong lòng, Tiếu Kỳ mấy lần mở miệng nhưng cổ họng lại khẩn đến đáng sợ, nửa ngày cũng không nói được một chữ.

Ngược lại, Cáp Xích vừa mở miệng, thanh âm mặc dù cật lực bình tĩnh, nhưng nhịn không được khẽ run "Thái tử điện hạ, bệ hạ.... Bệ hạ quy thiên!"

Nghe vậy, Tiếu Kỳ ngẩn ra, trong hoảng loạn vô thức lui về phía sau vài bước.

Nguyệt Vân Sinh vội vã đến đỡ hắn, Tiếu Kỳ thất thần liếc nhìn Nguyệt Vân Sinh, con ngươi luôn mang tinh thần phấn chấn lúc này trống rỗng, làm Tiếu Kỳ cảm thấy kinh tâm "Điện hạ...."

Tiếu Kỳ bi thống nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch như chết.

"Thái tử điện hạ, thỉnh điện hạ bảo trọng thân thể, bệ hạ cũng không muốn nhìn thấy điện hạ như vậy...."

"A Kỳ!"

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, Tiếu Kỳ đã đẩy Nguyệt Vân Sinh ra, chạy thẳng tới bên trong điện.

Bên trong điện truyền đến tiếng khóc của mọi người, Hoài Nam vương Tiếu Lâm cùng Bách Lý Hoa An quỳ gối bên giường hoàng đế, mặt đầy tiếc thương.

Tiếng khóc vang vọng trong cung, vô cùng bi thống.

Vừa rồi hoàng đế còn căn dặn hắn, giờ khác này đã nằm trên giường không nhúc nhích, màu vàng của chăn đệm càng làm ông thêm phần tiều tuỵ, bên môi lại hiện lên ý cười nhẹ nhàng, làm ông thoạt nhìn an tường, phảng phất như đang thiếp đi mà thôi.

Tiếu Kỳ chậm rãi, từng bước từng bước đi tới.

"Thái tử điện hạ...."

"Điện hạ..."

"Thái tử..."

Dọc theo đường đi, đám người đang quỳ đều tránh ra cho hắn một con đường.

"Điện hạ."

Rốt cục Tiếu Kỳ đi đến trước giường, Tiếu Lâm và Bách Lý Hoa An đều tránh ra cho hắn.

Tiếu Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chậm rãi cúi người, trước mặt hoàng đế, quỳ xuống.

Một cái lạy, hai cái lạy....

Rõ ràng Tiếu Kỳ chẳng hề nói một câu, nhưng hành động lại thể hiện sự nồng đậm, vô cùng thương tâm, làm hô hấp của mọi người đều có phần phải kiềm chế lại.

Tiếu Lâm và Bách Lý Hoa An đều không đành lòng mà nghiêng đầu đi.

Môi Tiếu Kỳ bị cắn rách, huyết tinh tràn ngập cả khoang miệng, khiến người khác nghẹt thở.

Phía sau Nguyệt Vân Sinh vừa chạy tới, đứng ở cửa điện, xa xa nhìn Tiếu Kỳ một lần lại lần nữa rập đầu lạy, cuối cùng phục ngã trên đất không nhúc nhích.

Trong nháy mắt không ai dám đến khuyên bảo.

Mười ngón tay Tiếu Kỳ mạnh mẽ cào lên nền, móng tay vì ra tay quá sức mà trở nên trắng bệch.

Chưa bao giờ nghĩ rằng, bọn họ cả đời gặp lại, cuối cùng lại là chính vào ngày hôm nay.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nghe thấy, Thái tử ngoan liệt từ trước đến giờ, hiện tại trầm thấp phát ra tiếng rống lớn, giống như một con thú bị thương, tiếng rên rỉ tuyệt vọng trong đêm băng lạnh thấu tận xương.

Phụ tử quân thần, cuối cùng, đều không ngăn nổi khoảng cách sinh tử.

Từ đây, người hắn yêu quý trên cõi đời này lại mất đi một.

Chỉ còn một người, hắn liều mạng cũng phải bảo vệ.

Thời điểm Tiếu Kỳ đứng dậy, bọn họ đã thấy con mắt hắn ửng hồng, trên mặt còn dư lại nét kiên nghị.

Tiếu Lâm nhìn Tiếu Kỳ đứng trước, luôn cảm thấy, đệ đệ mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn có gì đó không giống.

Nguyệt Vân Sinh cuối cùng đi đến bên người Tiếu Kỳ, Tiếu Kỳ không hề động đậy mà nhìn y.

"Điện hạ, hết thảy đều ổn rồi."

Đúng vậy, hết thảy đều ổn.

Chỉ cần có y.

Chỉ cần bọn họ đều ở đây.

Không có chuyện gì là không được, không phải sao?

Ngày và đêm luân phiên như trước, không có cái gì thay đổi.

Thái tử vừa lập, Đỗ Nguyễn tạo phản, hoàng đế băng hà, đại sự cứ tiếp hai rồi ba chuyện phát sinh, làm triều đình trong ngoài rung chuyển, Di Địch càng nhân cơ hội đó liên tiếp đánh bại ba toà thành, ép thẳng đến phụ cận thành đế đô. Giữa lúc bách tính hoảng sợ, công thần lo lắng, Bách Lý Hoa An cầm trong tay di chiếu thứ hai của hoàng đế trở về, cùng với Hoài Nam vương Tiếu Lâm đồng thời ra sức bảo vệ Thái tử Tiếu Kỳ khắc phục tầng tầng nguy cơ, thuận lợi đăng cơ. Khiến mọi người kinh ngạc là, Tiếu Kỳ không còn là kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, dùng mọi thủ đoạn, nhanh chóng khống chế toàn bộ triều đình.

Tất cả mọi người lúc này mới tỉnh ngộ, sự hiểu biết về Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ trong quá khứ so với tân hoàng đế bây giờ chỉ là thao quang mờ mịt.

Chuyện Đỗ Nguyễn tạo phản bị tra ra, cùng với Đỗ Tương và Lãnh Thiên Sơn cầm đầu Tam Hoàng đảng bị tra ra, lục tục rơi đài, hoàng hậu và Tam hoàng tử bị liên luỵ, bị giam trong cấm cung. Các đại thần vốn tưởng triều đình bởi vậy từ đây sẽ bị thất bại hoàn toàn, Bách Việt đi đến diệt vong. Nhưng, Tiếu Kỳ đã sớm chuẩn bị, cấp tốc đề bạt một số quan chức không nổi bật, lại có Bách Lý Hoa An và Hoài Nam vương dẫn dắt, cấp tốc bình định lòng người, từng đạo ý chỉ được ban, hết thảy không phải vì chính sự mà thất bại, thậm chí mơ hồ dẫn hướng vô cùng quang minh. Đế đô chính là trái tim Bách Việt, dưới sự lãnh đạo của tân hoàng, mọi việc cứ đâu vào đấy hoạt động như thường.

Giờ phút này mọi người đều không khỏi cảm khái, Tiếu Kỳ trong những năm nay, không lộ ra ngoài, hết thảy đều đã có dự định, mưu lược sâu xa khiến người khác bội phục.

Chiến sự Di Địch gấp như sém lông mày, Tiếu Kỳ hạ lệnh ngoại trừ việc Tiên hoàng vẫn mai táng như thường, việc đăng cơ và phong Thái tử phi đều thực hiện sau, sau khi việc hạ táng hoàn tất thì liền tập trung vào chuyện chính sự.

Di Địch càng chiến càng mạnh, một đường hợp nhất tán nhân, càng lớn mạnh đến 25 vạn, so với 10 vạn binh lực Bách Việt, đầy đủ gấp ba có thừa, mặc dù thêm 3 vạn binh lực của Vệ quốc thì vẫn khiến người ta hoảng sợ, hoang mang, hơn nữa bọn họ thế như chẻ tre, rất dễ đánh đến Trường An, thay thế Bách Việt!

Tiếu Kỳ đọc từng phong từng phong chiến báo, cau mày.

Bóng đêm đã sâu, ánh nến đem toàn bộ ngự thư phòng chiếu sáng lên.

Việc trong Bách Việt đã được thanh toán hết, những kẻ có hai lòng đều được hắn xử lý toàn bộ, cho hắn thêm một năm, hắn có thể có một Bách Việt rực rỡ lên hơn bây giờ. Mà giờ khắc này nhìn chiến sự kia, làm cho hắn ăn ngủ không yên.

Bách Việt luân phiên xuất chinh, mặc dù vẫn là đại quốc, nhưng đã mệt mỏi bất kham.

Bản ý đầu tiên là để Bắc Nhung tham gia hai trận sau để đổi lấy một thời gian cho bách tính nghỉ ngơi lấy sức, nhưng ai có thể lường trước được, Di Địch lại nhân cơ hội kéo tới!

Giờ khắc này quân địch đã đưa mũi kiếm đến yết hầu, hắn làm sao có thể ngồi yên chờ chết!

Tiếu Kỳ thở dài một tiếng, thả chiến báo trong tay xuống.

Nên làm thế nào bây giờ?

"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đến."

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thẩm Đại Hải.

Sắc mặt Tiếu Kỳ ấm áp lên, vội vàng đứng dậy, tự mình đến nghênh đón ở cửa.

Nguyệt Vân Sinh biết hắn mấy ngày nay không ngủ để lo xử lý chính sự, giờ khắc này có lẽ cũng đã mệt, dặn dò ngự thiện phòng làm chút đồ ăn dưỡng sinh, tự mình đưa tới.

Tiếu Kỳ bận rộn hơn nửa ngày, giờ này ngửi được mùi thơm thoang thoảng, bụng liền đói cồn cào. Đối diện với ánh mắt ân cần của Nguyệt Vân Sinh, thần kinh căng thẳng đã lâu của hắn rốt cục thanh tĩnh lại.

"Bệ hạ, thần thiếp nghe nói người còn chưa dùng bữa tối, quốc sự quan trọng nhưng cũng phải bảo trọng thân thể mình." Nguyệt Vân Sinh nói rồi liền đi vào, Tiếu Kỳ phất tay cho những người sau đều xuống, tự mình nhận lấy thức ăn trong tay Nguyệt Vân Sinh. Hai người cùng đi đến trước bàn ngồi xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn lại hai người.

Nguyệt Vân Sinh vừa mới đem đồ ăn đặt lên, quay đầu đã thấy Tiếu Kỳ lộ ra một bộ dạng ngoan ngoãn vì đói bụng, không khỏi cười thành tiếng "Nhanh ăn đi." Ánh mắt khó nén lo lắng, ân cần lộ ra trên mặt.

"Văn Cẩn, ngươi cũng dùng với ta chút đi." Thời điểm chỉ có hai người, Tiếu Kỳ chưa bao giờ xưng trẫm, hai người vẫn giống nhau như trước, thân mật vô cùng.

Nguyệt Vân Sinh gật đầu, giúp Tiếu Kỳ bưng một bát cháo nóng.

Tiếu Kỳ uống một hớp, không nhịn được cười "Cháo này qua tay ngươi ăn vào thật có hương vị đặc biệt."

"Vậy thì dùng chút nữa đi. "

Hai người mặc dù thân ở thâm cung, lễ nghi phiền phức rất nhiều, nhưng lúc này đều tựa như một gia đình bình thường.

Tiếu Kỳ vừa ăn, một bên lơ đãng hỏi "Ta nghe nói Bắc Mộc Thần phái người tìm ngươi."

Nguyệt Vân Sinh cũng không kinh sợ, đáp "Đúng, A Kỳ, ngươi còn nhớ Lữ Tư Dương không?"

Tiếu Kỳ sững sờ "Chẳng lẽ..."

"Lúc đó Lữ Tư Dương bị Bắc Mộc Lân phái đi Di Địch, không ngờ tránh thoát được một kiếp, sau đó gã ta cổ động dân chúng Bắc Nhung đối đầu với Bắc Mộc Thần, quy hàng Di Địch, mà lần này gã lại chính là quân sự của Di Địch."

Tiếu Kỳ dừng đũa "Bắc Mộc Thần nói thế nào?"

"Mượn mười vạn binh, huỷ bỏ 【Ứng Thiên minh hội】, trả lại ấn vàng Bắc Nhung, Bắc Nhung sau này không cần phải tiến cống, không cần đến chầu."

"Bắc Mộc Thần có tính toán thật hay." Tiếu Kỳ cười lạnh một tiêng.

"A Kỳ, việc này Trai Nguyệt Lâu cũng đã bất lực." Nguyệt Vân Sinh than nhẹ một tiếng, "Bây giờ tính cả binh lực của các phiên quốc, Bách Việt cũng có khoảng chừng 23 vạn, so với Di Địch ít hơn 20 ngàn, mà bên trong các phiên quốc không hề có ý giấu diếm, sẽ có người hai lòng."

Thần sắc Tiếu Kỳ càng lạnh hơn, "Tây Thục phiên quốc dâng đề."

"Đề ra 20 ngàn binh lính, đối với chiến dịch này cũng tạo ra biến số lớn."

"Nếu Bách Việt có thể thắng, việc tước phiên* là bắt buộc phải làm." Tiếu Kỳ lại nói "Những năm này, phiên quốc rục rà rục tịch, sớm nên gõ cho bọn họ một cái."

(*: Tước bỏ danh nghĩa phiên quốc)

Nguyệt Vân Sinh trầm mặc không nói.

Sống lại một đời, vận mệnh quỹ tích thay đổi, mà trận chiến Di Địch cũng trở nên khó khống chế.

"Ngày mai Hoài Nam vương sẽ khởi hành đến Vệ quốc."

Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ nhẹ giọng nói "Đỗ Tương và Lãnh Thiên Sơn lần lượt sụp đổ, mà trận Di Địch lại cấp bách, nhất định phải lệnh người mau chóng mang binh ra tiền tuyến đối kháng, A Kỳ, ngươi nghĩ quân nên do ai toạ trấn?"

Mấy ngày nay, chính việc này làm Tiếu Kỳ đau đầu.

Vốn là, hắn sớm có dự định là để Tiếu Lâm đi lấy viện binh, hắn tự mình mang binh xuất chinh. Nhưng bây giờ hắn mới đăng cơ, dù thế nào cũng không thể rời kinh, mà phóng tầm mắt ra khắp triều, thì cũng khó tìm một người phụ trách, lúc này mới khiến hắn khổ não.

"A Kỳ, kỳ thực có một người."

"Ai?"

Nguyệt Vân Sinh chậm rãi đứng dậy, trước mặt Tiếu Kỳ chậm rãi quỳ xuống, nhìn hắn nói "Ta."

"Không thể!" Tiếu Kỳ không chút nghĩ ngợi, quyết đoán từ chối.

"A Kỳ, ngươi biết ngoại trừ ta thì không còn ai phù hợp hơn mà." Nguyệt Vân Sinh cười khổ nói.

Tiếu Kỳ vỗ bàn đứng dậy "Ai cũng có thể nhưng ngươi thì không thể!"

"A Kỳ!"

"Ta sẽ không cho ngươi đi!"

Nguyệt Vân Sinh thở dài "A Kỳ...."

"Ta sẽ bỏ qua lần này, nhưng không thể có lần thứ hai." Lời nói Tiếu Kỳ mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói "Ngươi mau vứt hết ý nghĩ này cho ta!"

Đời trước, bởi vì hắn đi đến đường này mới vĩnh viễn mất đi người thương.

Đời này, hắn thật vất vả mới cùng người kia tương thủ, làm sao có thể để người kia lần thứ hai rời đi!

Nguyệt Vân Sinh quỳ mãi không đứng lên "A Kỳ, để ta đi, toàn bộ Bách Việt, cho dù có là ngươi hay Đại hoàng tử thì cũng không ai phù hợp hơn ta."

Đúng, bọn họ đều hiểu. Ở trên đời này, không ai so với y thích hợp hơn, cũng không ai so với y hiểu rõ Di Địch hơn.

Tiếu Kỳ như bị nhốt trong ngự thư phòng đi tới đi lui, tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nguyệt Vân Sinh cũng không có nói chuyện, lẳng lặng quỳ ở nơi đó.

"Bệ hạ." Bên ngoài lại truyền đến thanh âm của Thẩm Đại Hải.

"Cút!" Tiếu Kỳ đã lâu không tức đến nổ phổi, cơ hồ đến mức không tỉnh táo "Bất luận người nào đến đều đuổi đi, bằng không đem ra ngoài chém!"

"Bệ hạ."

Trong cơn giận dữ của Tiếu Kỳ, lại có người dám lên tiếng.

Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ nghe được thanh âm kia, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

"Tiếu Mặc cầu kiến."

Cửa Ngự thư phòng một lần mở, Tiếu Kỳ mặt không đổi nhìn Tiếu Mặc quỳ ở bên ngoài.

Không ai biết tại sao Tiếu Mặc vốn đang bị giam lỏng mà lại đến ngự thư phòng, điều này làm cho Tiếu Kỳ vô cùng tức giận.

Tiếu Mặc lại như bất giác, rập đầu trước mặt hắn, trầm giọng nói "Tiếu Mặc nguyện đi."

Nguyệt Vân Sinh bên trong vừa đứng dậy, nghe vậy liền ngẩn ra, không dám tin nhìn về phía ngoài.

Tiếu Kỳ hơi híp mắt, nhìn Tiếu Mặc, như đang suy tư nghĩ xem dụng ý của hắn.

"Việc này, nguyên nhân bắt nguồn từ ta, nên kết thúc bằng ta."

Tiếu Kỳ vẫn không nói một lời.

Tiếu Mặc lại rập đầu một lần nữa "Bệ hạ, Tiếu Mặc có lỗi, nhưng vẫn là người trong hoàng tộc, đại quốc Bách Việt ta rộng lớn, há có thể cho Di Địch chà đạp!"

Tiếu Kỳ khẽ cười, rốt cuộc mở miệng nói "Tam hoàng huynh, xin đứng lên đi."

"Bệ hạ?"

"Trẫm lấy được phong thư cấp báo của Thừa Thiên, cả đêm mang đến đây, bây giờ Di Địch xâm lấn, là thành tồn vong nguy cấp nhất. Tam hoàng huynh Tiếu Mặc, tao nhã mẫn dụ, có lòng trung hiếu, rất xứng với tên Võ Thành vương, dẫn mười vạn quân Bách Việt cùng Hoài Nam vương kháng địch, bảo vệ Bách Việt ta, vĩnh viễn vững như bàn thạch."

"Tạ ơn long ân của bệ hạ, thần nguyện không phụ kỳ vọng bệ hạ."

Tiếu Mặc cúi đầu trước mặt Tiếu Kỳ.

"Trận chiến Di Địch cấp bách vô cùng, Võ Thàng vương trở lại chuẩn bị cẩn thận, hai ngày sau, trẫm sẽ tự mình dẫn theo các quan lại, tế trời phù hộ cho ngươi và các tướng sĩ bình an."

Mãi đến khi Tiếu Mặc rời đi, mấy người Thẩm Đại Hải vân không hồi phục tinh thần.

Tiếu Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ "Các ngươi lui xuống đi, trẫm còn có việc thảo luận với hoàng hậu."

Trong lòng bọn họ nghi vấn vạn ngàn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhìn hoàng đế đóng cửa lại.

"A Kỳ." Nguyệt Vân Sinh cũng kinh ngạc nhìn quyết định của hắn, "Ngươi nghĩ gì vậy, cho dù ngươi không muốn ta đi, nhưng cũng có thể...."

"Văn Cẩn, ngươi biết ta không phải bởi vì chuyện này." Tiếu Kỳ bình tĩnh nhìn y.

Nguyệt Vân Sinh nửa ngày cũng không nói.

Đúng, từ lâu y đã không phải Đỗ Tử Kính.

Tiếu Mặc cũng không còn là Tiếu Mặc trước kia.

Tiếu Mặc tuy không có duyên với đế vị nhưng hắn cũng là quý tộc thiên hoàng.

Mà Nguyệt Vân Sinh y, thì làm sao có tư cách, dùng loại thân phận nào đứng trước mặt người đời danh chính ngôn thuận mang binh xuất cung?

Tiếu Kỳ làm sao không hiểu lúc này Nguyệt Vân Sinh có bao nhiêu đau khổ bất đắc dĩ "Văn Cẩn, xin lỗi."

Là vì Tiếu Kỳ hắn mà Nguyệt Vân Sinh mới bị nhốt trong bức tường cung cao lớn, bẻ đi cánh chim.

Nguyệt Vân Sinh vốn phải nắm giữ một vùng trời rộng lớn hơn.

"Bệ hạ, ngài không nên tự trách, Văn Cẩn hiểu." Nguyệt Vân Sinh cười khổ.

"Văn Cẩn..."

Nguyệt Vân Sinh lại một lần nữa quỳ ở trước mặt hắn "Nhưng dù thế nào, vẫn xin ngươi để ta đi."

Tiếu Kỳ thật lâu cũng không nói gì, nột đôi mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh.

"Bệ hạ, dù có thêm mười Tiếu Mặc cũng không làm nên chuyện. Kỳ thật ngươi cùng Văn Cẩn đều rõ ràng, không phải sao?" Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng nói.

Sắc mặt Tiếu Kỳ càng khó coi.

Nguyệt Vân Sinh không lo không sợ, than nhẹ một tiếng "A Kỳ, đây là giang sơn của ngươi, mà ta, muốn bảo vệ ngươi."

"Nhưng...." Tiếu Kỳ mệt mỏi nói "Ngươi có nghĩ tới, ta căn bản không quan tâm đến giang sơn này."

Nguyệt Vân Sinh lắc đầu cười khổ "A Kỳ, ở tại vị, mưu sự. Ngươi biết nếu không ở Bách Việt, sẽ khiến bao nhiêu người lang bạt khắp nơi, mà ngươi và ta, sao có thể trong loạn thế mà chỉ lo thân mình?"

Ngón tay bên Tiếu Kỳ chặt chẽ nắm thành quyền.

"A Kỳ, để ta đi."

"...."

"Thế sự sâu xa đều có định sổ, A Kỳ, cầu ngươi, để ta đi."

Hắn so với bất cứ ai đều thấu hiểu hơn, hắn biết là uy hiếp ở nơi nào. Tiếu Kỳ bất đắc dĩ kéo kéo môi, mà chính mình cảm thấy dù chết đi cũng không còn cách nào khác.

Biết rõ là không nên buông tay, không nên đáp ứng y.

Nhưng....

"Thôi, ngươi đi đi."

Nguyệt Vân Sinh nghe vậy ánh mắt lộ ra mấy phần ý cười, y đứng dậy, đi từ phía sau chủ động ôm lấy Tiếu Kỳ.

Thân thể Tiếu Kỳ chấn động, nhưng không nói gì.

"A Kỳ, cảm ơn ngươi."

Tiếu Kỳ hơi ngửa đầu, nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt lại, tay gắt gao trói chặt lấy tay Nguyệt Vân Sinh.

"Ta ở đây, chờ ngươi chiến thắng trở về."

Sau đó Tiếu Kỳ mở mắt ra, quay người nhìn thẳng vào con ngươi đen trong suốt của Nguyệt Vân Sinh.

"Vệ Văn Cẩn, ngươi nhớ kĩ, nếu ngươi chết, ta cũng không sống làm gì."

Nguyệt Vân Sinh cả kinh, sau đó đối đầu với thần sắc kiên định của Tiếu Kỳ, đáy lòng ấm áp, nhoẻn miệng cười.

"Được, ta nhất định trở về."

"Còn có." Tiếu Kỳ phảng phất như kiên định với sự quyết tâm, "Để Bắc Mộc Thần phái binh."

"Cái gì?" Nguyệt Vân Sinh vội hỏi "A Kỳ, chúng ta kỳ thực chỉ cần người, liền không cầu viện Bắc Nhung, bất quá là 20 ngàn binh lực, không liên quan."

Tiếu Kỳ cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ôm người trước mặt "Không, Văn Cẩn. Ta không tin được người dâng đề, hơn nữa, chúng ta đã đánh bại Bắc Nhung một lần, liền chắc chắn có lần thứ hai."

"A Kỳ." Nguyệt Vân Sinh vốn muốn khuyên nữa, nhưng đối đầu với ánh mắt của Tiếu Kỳ, y biết, vô luận nói cái gì, Tiếu Kỳ cũng sẽ không thay đổi chủ ý.

"Hơn nữa, ta sẽ sai người nói với Bắc Mộc Thần, điều kiện ta toàn bộ đáp ứng nhưng hắn phải thân chinh Di Địch!"

Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong, không biết nói gì cho phải.

Việc đã đến nươc này, y sao lại không biết? Tiếu Kỳ là vì y.

Bởi vì Tiếu Kỳ biết, Bắc Mộc Thần sẽ giống Tiếu Kỳ, sẽ không để cho Nguyệt Vân Sinh ở trước mặt mình mà xảy ra chuyện gì.

Hắn không tiếc trả giá lớn như vậy để đánh đổi, chỉ muốn ở trong nguy cục, giúp y nhiều hơn mấy phần thắng.

Cũng giống như lần xuất chinh Di Địch kia, cùng kiếp trước chắc chắn có tuyệt vọng, nhưng kiếp này y có biết bao may mắn.

Hai ngày sau, đại quân xuất chinh.

Tinh kỳ phiêu phiêu, trống trận ngập trời.

Thẩm Đại Hải nhìn Tiếu Kỳ trên lâu thành, lão giờ khắc này trầm mặc không nói, nhăn mày nhìn đại quân, không khỏi trấn an "Bệ hạ, trận này có Hoài Nam vương và Võ Thành vương, còn có Nguyệt lâu chủ làm quân sư, hơn nữa còn có Vệ quốc và Bắc Nhung Bắc Mộc Thần tự mình dẫn mười ba vạn đại quân, nhất định kỳ khai đắc thắng, mong ngài yên tâm."

Tiếu Kỳ không hề trả lời.

Dương quang xán lạn, rọi trên người, hoàng bào dưới ánh nắng ánh lên sắc thái uy phong. Trên lâu thành gió nổi từng trận, làm trường bào của hắn ở trong gió phần phật bay lượn.

Tế vừa xong, tuyên thệ trước một trăm ngàn binh sĩ, âm thanh rung trời, khiến người sinh ra vô số hy vọng.

Mà trước đại quân, là hai con ngựa một đen một trắng ngạo nghễ mạnh mẽ, trên bạch mã là một nam tử mặc trường bào trắng như tuyết, mặt nạ thấp thoáng, vẫn không ngăn được khí khái anh hùng, phong hoa vạn ngàn.

Đội ngũ bắt đầu tiến lên.

Tiếu Kỳ nhịn không được tiến lên nhìn thân ảnh đi càng ngày càng xa.

Tương lai như thế nào, hắn không biết.

Trận này, thắng hay bại, hắn không biết.

Nhưng hắn biết, dù trước mắt nước mất nhà tan, dù cho sơn hà tịch diệt, vô luận là kết quả có thế nào, hắn và Nguyệt Vân Sinh đều đem sinh tử đặt vào nhau.

Lai dữ tử cộng tích, khứ dữ tử cộng trần.

Mà trước lúc này, hắn cùng Nguyệt Vân Sinh đã cố gắng hết sức, đứng trên lâu thành không còn thấy thân ảnh.

Hắn biết, mặc dù trên này có nhiều người như vậy, hắn giờ đây chỉ có thể tự mình nhìn người ấy.

"Quân sư, ngươi làm sao vậy?" Tiếu Mặc luôn cảm thấy người là Nguyệt lâu chủ mang theo chiếc mặt nạ hình bán nguyệt này, gợi cho cảm giác vô cùng quen thuộc, mà cũng không biết bọn họ đã từng gặp qua nhau bao giờ chưa.

Dưới mặt nạ, Nguyệt Vân Sinh rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn về vùng hoang dã đằng trước, cười lắc đầu.

"Không có gì, đi thôi!"

Tướng quân trăm chiến thân danh liệt, hướng hà lương, quay đầu nhìn lại vạn dặm, cố nhân đã nơi nao.

Gió Tây lạnh lẽo cùng dòng chảy rền vang, y quan như tuyết.

Ca bài bi ca tráng sĩ chưa dứt. Ngay cả loài chim muông còn biết cách hận, dòng lệ không tên hoà với máu.

Ai cùng ta, dưới trăng?

Chính văn hoàn

Red9: Là OE! Lời của tác giả sẽ post sau nhé

Bình luận

Truyện đang đọc