[ĐAM MỸ] TỨ HÔN

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Chương này ngắn!

Nam tử nghe vậy, ngẩn người ra, trầm mặc một hồi lâu mới hỏi Nguyệt Vân Sinh "Ngươi không nhớ rõ một chút gì sao?"

Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn, khuôn mặt như mê man, sau đó cúi đầu, như cố gắng nhớ lại. Cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.

Mi tâm nam tử nhíu lại, giọng điệu càng trở nên nhu hoà, hắn đưa tay nhẹ nhàng ấn lên vai Nguyệt Vân Sinh "Đừng nóng vội, rồi sẽ khá hơn thôi." Sau đó, hắn quay người nhìn ra phía ngoài lên tiếng "Đồng Lâm, truyền thái y vào."

Nguyệt Vân Sinh hơi run mang theo nghi hoặc nhìn nam tử "Thái y?"

Nam tử chỉ cười không nói, thái y lập tức tiến lên bắt mạch sau khi được mời vào.

Tỉ mỉ chẩn đoán, thái y nói Nguyệt Vân Sinh bây giờ hẳn là đang dần khôi phục. Còn chuyện vì sao không nhớ được chuyện lúc trước có thể là do không cẩn thận bị thương phần đầu, bên trong có lẽ xuất hiện máu đông.

"Xin hỏi thái y, vậy ta khi nào mới có thể nhớ lại mọi chuyện vậy?"

Sau khi nghe xong, thái y lộ ra vẻ khó xử, nhìn nam tử bên cạnh, thấy hắn gật gật đầu mới than nhẹ một tiếng "Việc này thật ra rất khó đoán và xác định. Bởi vì đã tổn thương tới phần đầu. Lạc quan mà nói thì trong mấy ngày có lẽ sẽ khôi phục. Nhưng cũng có thể cả đời này cũng không nhớ được. Thế nhưng công tử cũng không cần phải lo lắng, hạ quan sẽ bốc thuốc cho công tử dùng, tin rằng sẽ khôi phục ít nhiều. Nhưng thỉnh công tử trong khoảng thời gian này đừng để bản thân quá mệt mỏi, nếu lo lắng nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến việc phục hồi."

"Làm phiền thái y." Nam tử thấy Nguyệt Vân Sinh như vậy thì mở miệng nói "Chuyện tiếp theo, có cần phải chú ý đến vấn đề gì nữa không, thỉnh thái y dặn dò Đồng Lâm là được."

"Cung Thân Vương khách khí." Thái y kinh hoảng đứng dậy, hướng hắn vái chào "Có thể phân ưu giúp vương gia là phúc phận của hạ quan, hạ quan xin phép được cáo lui trước."

Cung Thân Vương....

Đáy mắt Nguyệt Vân Sinh chợt loé tia kinh ngạc.

Sau khi thái y rời đi, Cung Thân Vương mới xoay người ung dung nhìn Nguyệt Vân Sinh, môi câu lên "Nếu thái y đã nói ngươi cần tĩnh dưỡng, mà ngươi lại không nhớ được chuyện quá khứ, thì khoảng thời gian này nên ở lại đây tĩnh dưỡng thì hơn."

"Nhưng...."

Nguyệt Vân Sinh có chút do dự không dám quyết định.

Cung Thân Vương không khỏi cười liền hỏi ngược lại "Ngươi cảm thấy mình có thể đi đâu?"

Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, bất đắc dĩ rũ lông mày xuống.

"Hả?" Đôi mắt sáng như ánh sao của Cung Thân Vương lẳng lặng nhìn y, bên trong tràn đầy ý cười.

Chốc sau khi suy nghĩ, Nguyệt Vân Sinh miễn cưỡng cưỡng cười cười "Vậy nếu từ chối thì ta thật bất kính, khoảng thời gian này đành quấy rầy Vương gia vậy."

"Ngươi mới tỉnh lại nên cũng chưa kịp nói rõ ràng. Ta là Cung Thân Vương Bắc Mộc Thần, thánh thượng Bắc Nhung Bắc Mộc Lân là huynh trưởng ruột thịt của ta." Bắc Mộc Thần thấy Nguyệt Vân Sinh làm ra chút kinh ngạc, "Ngươi không cảm thấy ấn tượng gì sao?"

Nguyệt Vân Sinh chần chừ lắc đầu "Xin lỗi, ta không nhớ...." Nói xong, y bất đắc dĩ và áy náy nhìn Bắc Mộc Thần.

"Cũng đâu phải là ngươi sai, không cần tự trách bản thân." Bắc Mộc Thần trấn an nói, sau đó tiếp tục "Năm ngày trước, chúng ta vô tình đi qua bờ sông chảy qua quận Tùng Thiên, người đi đằng trước phát hiện ra ngươi bị hôn mê bên bờ, thương thế nghiêm trọng. Chuyện liên quan đến nó, ngươi không có ấn tượng nào sao?"

Nguyệt Vân Sinh lắc đầu, mờ mịt nói "Chuyện quá khứ, ta đều không nhớ rõ."

"Không sao. Ta lúc đó đã nghĩ, quận Tùng Thiên cho dù là một mảnh đất phồn hoa nhưng cũng không sánh được với Ứng Thiên. Nếu như đem ngươi lưu lại đó thì sẽ lành ít dữ nhiều. Bởi vậy ta đem ngươi trở về Ứng Thiên, ngươi đừng trách quyết định này của ta."

"Vương gia quá lời rồi, ơn cứu mạng của ngài ta đã không báo đáp thì sao có thể trách móc, cảm tạ còn không kịp." Nguyệt Vân Sinh vội nói, sau đó thanh âm thấp xuống, như đang lầm bầm làu bàu "Quận Tùng Thiên kia ở đâu, ngay cả nửa phần khái niệm ta cũng không nhớ...."

Bắc Mộc Thần nghe thấy tiếng nỉ non này của Nguyệt Vân Sinh, cười giải thích "Quận Tùng Thiên là một quận khá phồn hoa của Bắc Nhung, mà Ứng Thiên lại là đô thành Bắc Nhung. Tổng cộng đại lục này có sáu đại quốc do Bách VIệt dẫn đầu, kế tiếp chính là Di Địch, Bắc Nhung, dân Thổ Phiên, phía nam là biển. Mà mỗi đại quốc lại dựa vào các phiên quốc và kết thân với các tiểu quốc khác."

"Thì ra là vậy. Tạ vương gia đã giải thích mối nghi hoặc này."

"Xưng hô là vương gia như thế, ta nghe thật là xa lạ. Tự của ta là Trọng Quang, ta lại lớn hơn ngươi một chút, nếu không chê thì gọi ta là Trọng Quang đi."

"Trọng Quang huynh." Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng thốt lên, sau bất đắc dĩ cúi thấp đầu "Nhưng ta lại không biết mình tên gì."

"Đừng như vậy, ta sẽ để thái y thường xuyên đến đây, tin rằng mọi thứ sẽ dần tốt lên thôi." Trên mặt Bắc Mộc Thần hiện ra nụ cười tựa gió xuân tháng ba, ấm như triều dương "Ngươi không cần phải để tâm quá, cứ an dưỡng là tốt rồi."

"Trọng Quang huynh...."

"Nếu ngươi thực sự để tâm như vậy, nếu ta với ngươi ở bờ sông quận Tùng Thiên gặp mặt, quận Tùng Thiên là được có tên từ tùng bách. Cổ thi có câu, "Thiên thanh sơn thượng tùng, sắt sắt trung cốc phong. Thanh phong nhất hà thịnh, tùng chi nhất hà kình. Băng sương đính li sầu, chung niên thường đoan chính. Tùng bách hữu bản tính, chẳng hề phạ ngưng hàn". Nếu ngươi không ngại, ta gọi ngươi là Ngưng Hàn, được không?"

"Tùng bách hữu bản tính, chẳng nề phạ ngưng hàn." Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng lặp lại, sau đó y chậm rãi câu môi, ngẩng đầu nhìn Bắc Mộc Thần, đôi mắt như chìm trong ánh sáng hấp dẫn mấy phần ý cười "Tạ Trọng Quang huynh. "

Trong mắt Bắc Mộc Thần loé lên kinh diễm rồi biến mất nhanh chóng, muốn nói gì đó nhwng lại thôi, lựa chọn thay đổi câu chuyện "Ngưng Hàn, ngươi bây giờ dưỡng thương ở đây thật tốt, một lát nữa sẽ cho Đồng Lâm gọi mấy thị nữ đến đây hầu hạ."

"Trọng Quang huynh, ngươi thu lưu Ngưng Hàn như vậy đã là tốt lắm rồi, không cần phải...."

"Ngưng Hàn." Bắc Mộc Thần nhẹ nhàng lên tiếng ngắt lời, không nhịn được đưa tay vuốt lên đối lông mày đang nhíu chặt kia của Nguyệt Vân Sinh "Chuyện khác ngươi không cần phải để tâm. Việc cấp bách bây giờ là dưỡng thương thật tốt là được rồi."

"Ngưng Hàn đa tạ ý tốt của Trọng Quang huynh." Nguyệt Vân Sinh nghe xong, liền từ trên giường ngồi dậy, hướng Bắc Mộc Thần định làm hành lễ.

Bắc Mộc Thần thấy vậy, không khỏi sững sờ, vội vàng bước đến, thời điểm y chuẩn bị quỳ gối xuống thì nâng dậy.

Vẻ ưu lo vẫn chưa tan, Bắc Mộc Thần nói mang theo chút trách cứ "Thương thế của ngươi còn chưa tốt, đừng tự huỷ hoại mình như vậy."

"Không được." Nguyệt Vân Sinh kiên định lắc đầu "Ngưng Hàn đã không thể báo đáp thì chỉ có thể làm như vậy để cảm tạ Trong Quang huynh mà thôi."

"Đừng nói như vậy, Ngưng Hàn ngươi mau đứng dậy." Bắc Mộc Thần không ngăn được Nguyệt Vân Sinh, nếu không để y hoàn thành thì y sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Sau đó, Bắc Mộc Thần đành buông tay đứng một bên nhận lấy lễ của Nguyệt Vân Sinh.

Nguyệt Vân Sinh hướng Bắc Mộc Thần úp sấp xuống, lớp vải như mái tóc đen từ hai bả vai rơi xuống, càng như tôn lên gò má tuấn dật nhưng cũng thon gầy một cách tái nhợt. Bắc Mộc Thần hơi nắm chặt lấy tay Nguyệt Vân Sinh, trong nháy mắt một màn trước mặt Nguyệt Vân Sinh loé lên rồi biến mất, mờ mờ ảo ảo.

Hoàn Chương 52.

Thực ra thì....Bắc Mộc Thần à, anh chỉ là nam phụ mà thôi ~ (ểh? Tui thích nam phụ lắm á) Thực ra ở cuối chương 51, Đản tỷ cũng đã nhắc đến nhưng tui không edit đoạn đó ~~~ có lỗi quá =)))

Bình luận

Truyện đang đọc