DẪN DẮT TỪNG BƯỚC

Biên tập: Mèo

Em thích anh

Trong ban công khép kín, cửa kính chắn hết gió đêm ngoài kia. Bầu không khí ám muội lan tràn vô tận xung quanh hai người, càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng mãnh liệt hơn. Như dồn hết không khí trong này ra bên ngoài.

Đầu óc Cố Ảnh hoàn toàn trống rỗng, trái tim nhảy vọt lên tận cuống họng.

Giang Tuân đứng cách trong gang tấc vẫn đang nhìn cô, giống như đang chờ cô đáp lại, lại giống như đang quan sát phản ứng của cô.

Thật ra vừa rồi cô hỏi vậy chỉ như phép thử nhỏ mà thôi, xem Giang Tuân sẽ trả lời thế nào, nào ngờ đối phương lại một lần nữa dùng hành động trả lời cô.

Vẫn luôn như vậy…… luôn hành động khiến người khác bất ngờ.

Như thể ngôi sao mà cô vẫn luôn nỗ lực hái xuống, ngay khi cô thử chìa tay ra, nó đã lập tức bay đến trước cô, cô chỉ cần duỗi tay là có thể hái được.

Cái cảm giác này quá không chân thật.

Nhưng người đứng trước mặt và xúc cảm vương vấn bên môi nhắc nhở cô rằng, tất cả mọi điều đều là sự thật.

“Tôi…… Anh……” Ý thức của Cố Ảnh bị cảm xúc phức tạp xâm chiếm hoàn toàn, không biết mình đang định nói gì.

Tầm mắt Giang Tuân lướt qua hàng mi dài cong vút cùng đôi mắt ngân ngấn nước của cô, sau cùng dừng trên đôi môi anh đào trông càng kiều diễm hơn nhờ màu son, yết hầu anh nhấp nhô lên xuống, đứng thẳng lưng lên.

“Sao vậy?” Giang Tuân bổ sung nội dung vào hai từ cô vừa nói ngắt quãng: “Em không nghĩ rằng anh ngoan tới vậy hả?”

“……” Cố Ảnh ngước mắt, gặp phải đôi mắt đen sáng ngời sâu hút.

Cô nhớ lần trả áo cho anh ở bệnh viện, mình thì bị thái độ của anh kích thích nên mới buông ra một câu khó nghe như vậy. Lúc đấy anh còn tiến đến gần mình hỏi lại: “Tôi ngoan?”

Khi đó do bị chọc tức nên ngó bộ dạng anh cực kì khó chịu, khác hoàn toàn với bây giờ.

Bây giờ mặt mày anh dịu dàng, ngữ điệu ung dung, giống như đang nói bông đùa.

“Đâu có.” Cuối cùng Cố Ảnh cũng lấy lại được khả năng làm chủ lời nói: “Em thích anh……”

Cô cụp mắt cúi đầu, giọng nhỏ dần: “Ngoan như vậy.”

Nghe cô nói xong, Giang Tuân mỉm cười, tiếng cười khẽ khàng hoà với hơi thở nhẹ nhàng, làm người nghe nóng bừng hai tai.

“Cố Ảnh.” Anh gọi.

“Ừm.”

“Ngẩng đầu lên, nhìn anh.”

“……” Cố Ảnh đứng im lìm.

Giang Tuân đưa tay xoa đầu cô: “Dũng khí lúc trước đâu rồi?”

Dũng khí lúc trước đã bị sự tự ti nuốt mất phân nửa, nhưng giờ đây giống như vừa được Giang Tuân kéo về lại đôi chút.

Cố Ảnh lại ngước mắt lên lần nữa: “Sao hả?”

“Vừa nãy nghe không rõ.” Giang Tuân cụp mắt xuống nhìn cô, chất giọng trầm ấm tựa hồ làm say đắm lòng người: “Nói lại lần nữa đi.”

Ngôi sao đang vẫy tay với cô, Cố Ảnh cảm nhận được.

“Em nói.” Cô liếm môi, lần này giọng rất rành rọt: “Em thích anh.”

“Ừm, biết rồi.” Giang Tuân khom lưng xuống mặt đối mặt cùng cô, đôi mắt đen láy lấp ló nét cười: “Anh cũng thích em.”

Chẳng biết tại vì sao, ngay khoảnh khắc này, Cố Ảnh lại muốn khóc. Không phải khóc vì vui sướng, mà khóc bởi cảm giác giống như là uất ức. Nỗi uất ức đấy chẳng phải do ai cả, mà nó xuất phát từ chính bản thân cô. Cô hối hận tại sao mình không cố gắng lấy hết can đảm đối diện với tình cảm của chính mình. Tại sao lại định từ bỏ vì những chuyện mà vốn dĩ Giang Tuân chẳng thèm để tâm tới.

“Này.” Trong giọng nói ung dung của Giang Tuân nghe ra chút bối rối: “Sao lại khóc?”

Mắt Cố Ảnh ầng ậng nước, nhưng không chảy xuống, cô hơi ngửa đầu ra sau, chớp chớp mắt, cố nén nước mắt ngược trở vào. Giang Tuân bị hành động của cô chọc cười: “Em xúc động quá hả?”

“Không phải.” Cố Ảnh trợn tròn đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, nói mò một lí do: “Sao anh cứ một hai phải bắt em nói trước vậy?”

“Vì chuyện này thôi sao?” Giang Tuân tựa người vào cửa kính, thản nhiên nói: “Còn không phải vì anh bị rắn cắn một lần rồi[1], nên sợ lại bị em chơi xấu nữa thôi?”

“......” Nhất thời Cố Ảnh chỉ biết câm nín.

[1] “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”: ý nói người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra).

May mà đúng lúc này chuông điện thoại của Giang Tuân vang lên, anh nghe máy, hẳn là bạn bè trong phòng đang gọi giục anh vào, anh đáp ừ rồi nhanh chóng cúp máy.

“Đi thôi, đi vào phòng.” Ý Giang Tuân bảo Cố Ảnh đi cùng mình: “Ngồi thêm lát nữa rồi về nhà.”

Hai người sánh vai nhau bước về phòng bao, thi thoảng tay áo hoodie của Giang Tuân lướt nhẹ qua cánh tay Cố Ảnh, dù rằng cách nhau một lớp áo, nhưng dường như vẫn cảm nhận được hơi ấm trên người đối phương.

Cố Ảnh bị cảm giác mơ hồ này quấy nhiễu, thấy chân khó thể nào bước về phía trước. Theo bản năng cô bước dịch người sang một bên, nhưng ngay giây kế tiếp, Giang Tuân đã kéo cô lại: “Vừa mời hôn đây thôi mà đã muốn vạch rõ giới hạn rồi?”

“......” Giọng điệu của anh cứ như thể người chủ động hôn là cô vậy.

“Đâu có.” Cố Ảnh nói: “Đi vào cửa cùng nhau thì có hơi chật.”

“...... Em nghĩ chu đáo thật đó.”

“......”

Bọn họ người trước người sau đi vào phòng bao. Cố Ảnh không thấy bóng dáng Hạ Hâm đâu nữa, hiển nhiên đối phương đã bỏ về rồi.

Sau khi ngồi xuống cô cầm ly nước trái cây ban nãy mình chưa uống hết, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, hòng xoa dịu trái tim đập rộn ràng, đồng thời tránh né ánh nhìn đầy ẩn ý của tất cả mọi người trong phòng bao.

“Nào nào nào, lại đây thổi nến nào.” Đường Khoa mở hộp bánh kem trên bàn ra, cắm nến vào mặt bánh: “Thẩm Dập tắt đèn đi mày.”

Thẩm Dập bị điểm đến tên vâng vâng dạ dạ đi tới bên cạnh cửa tắt đèn.

Cố Ảnh không ngờ rằng mấy người đàn ông này lớn hết rồi mà vẫn chú trọng nghi thức như vậy, nhìn họ vây xung quanh cái bánh kem, cô không nhịn được bật cười.

Tiếng cười rất khẽ, cơ hồ bằng âm mũi, nhưng người ngồi bên cạnh cô vẫn nghe ra. Đầu ngón tay Cố Ảnh bị người ta sờ nhẹ một cái, trong bóng đêm, Giang Tuân ngoảnh mặt nhìn sang: “Cười gì đó?”

“Không có gì.” Cố Ảnh lặng lẽ rụt tay về lại bên người, các dây thần kinh trên đầu ngón tay vô cùng mẫn cảm, xúc cảm đấy chạy vọt đến tim, lồng ngực như vừa bị người ta khều nhẹ, cảm giác tê dại râm ran khắp người.

“Giang Tuân, mày cứ nhìn chằm chằm con gái người ta làm gì đấy?” Ánh nến lập loè sáng lên, cùng với đó là giọng nói trêu tức của Đường Khoa truyền đến: “Lại đây thổi nến nhanh lên.”

Tối nay dường như kĩ năng giữ vững sự điềm tĩnh của Cố Ảnh không còn tác dụng, hai gò má cô nóng hừng hực, thậm chí thấy nguy nên đang định đánh bài chuồn.

Giang Tuân đưa mắt khỏi người cô, nhìn về phía những người khác với vẻ mặt dửng dưng như thường: “Ấu trĩ.”

“Ấu trĩ cũng phải tới đây thổi cho tao.” Đường Khoa nói: “Cái bánh kem này là tao cất công đặt làm riêng cho mày đấy, nè thấy chưa, đây là nhân vật trong game mới của chúng ta đó.”

Hôm nay tâm trạng Giang Tuân rất tốt, mặc dù ngoài miệng nói ấu trĩ, nhưng anh vẫn nghiêng người đến thổi nến, có điều không chịu làm theo lời Đường Khoa bảo anh hãy ước điều gì đó.

“Bộ mày không có nguyện vọng gì hết hả?” Đường Khoa lấy cây nến số 2 và số 7 tượng trưng cho số tuổi của Giang Tuân trên bánh kem xuống: “Mày ước đại điều gì đó cũng được mà, thí dụ như......”

“Thoát kiếp FA chăng?” Anh ta còn cố tình đánh mắt về phía Cố Ảnh, đang định nói vớ va vớ vẩn thêm nữa thì đã bị Thẩm Dập nhắc khéo —— đối phương tung cho anh ta một đá. Cú đá này làm Đường Khoa nhớ lại lần trước bị mắng té tát vì nói đùa với Cố Ảnh, thế là anh ta vội chuyển đề tài: “Thôi bỏ đi, cái chuyện ước đó của đàn bà con gái, ăn bánh kem, ăn bánh kem thôi.”

Tiệc sinh nhật có bánh kem cho đúng quy trình, ngoại trừ Cố Ảnh và Đường Khoa mỗi người ăn một mẩu, những người khác chỉ có hứng thú ngồi xem, hầu như không ai ăn cả.

“Tối nay hình như Giang Tuân chưa uống rượu đúng không?” Tần Vũ là bạn đại học của bọn họ và cũng là ông chủ của quán bar này, lên tiếng đề nghị: “Thế giờ kiếm trò gì chơi nhé?”

“Được thôi.” Giang Tuân liếc xem giờ: “Muộn rồi đấy, chơi thêm nửa tiếng nữa thôi.”

Ba chữ “muộn rồi đấy” lọt vào tai lại khiến mấy người trong phòng này thấy buồn cười, đồng thời bọn họ hiểu được câu nói đó của anh mang theo ngụ ý khác: Nửa tiếng này muốn chơi kiểu nào anh đều hầu theo.

“Nếu có bác sĩ Cố ở đây, vậy chúng ta chơi trò gì đó nhẹ nhàng thôi, chơi trò “Tôi có bạn không” ha.” Tần vũ nói: “Luật là từng người nói một điều gì đó mà bản thân nghĩ rằng mình đã từng làm hoặc có thứ đó mà người khác không có, ai ở đây không có hay chưa từng làm thì bị phạt uống rượu.”

Mặc dù Cố Ảnh chưa từng chơi trò này, nhưng cô từng biết đến nó qua TV, kiểu nói chơi thế này, tỉ lệ bị phạt rượu rất cao, nhưng cô không muốn khiến mọi người cụt hứng nên đành phải tham gia trò chơi.

“Ưu tiên phụ nữ.” Ý Tần Vũ bảo Cố Ảnh nói trước.

Cố Ảnh mím môi, nói: “Tôi sẽ làm phẫu thuật cho ai đó.”

Nói xong cô cố tình ngó sang Giang Tuân, chớp chớp mắt, như đang nói với anh: Rất xin lỗi.

Giang Tuân cười khẽ, là người đầu tiên cầm ly rượu lên chịu phạt. Toàn bộ người ngồi đây không ai thoát được, đồng loạt nốc cạn ly rượu trước mặt, rồi lại rót đầy vào. Lượt thứ hai là đến phiên Thẩm Dập, anh ta mỉm cười nói: “Tôi có con.”

“......” Toàn quân bị diệt thêm lần nữa. Nhìn mọi người đều uống rượu hết rồi, Cố Ảnh còn đang lưỡng lự nhìn chằm chằm hai cái ly đằng trước mặt mình, nên uống rượu hay là uống nước trái cây đây?

Giang Tuân ra quyết định thay cô: “Nước trái cây.”

“Ừm.” Cố Ảnh cầm ly nước trái cây lên vừa đưa đến bên môi, chưa kịp uống đã bị Đường Khoa ngăn lại: “Bác sĩ Cố chơi thế là dở quá, lần trước tôi từng thấy cô uống rượu cơ mà!”

Cố Ảnh: “......”

“Tao uống thay cô ấy.” Mặt Giang Tuân không biến sắc, cầm ly rượu của cô lên trút vào miệng, trông thái độ chẳng chút bất mãn.

Đường Khoa và Tần Vũ đưa mắt nhìn nhau, giống như đã hiểu ra được gì đó.

Chơi thêm hai lượt nữa, mọi người đều chơi theo kiểu tuyệt tình, căn bản không chừa cho ai cơ hội sống sót. Mỗi lượt Giang Tuân đều phải uống hai ly, đến mi mắt cũng chẳng buồn chớp.

“Sắp hết giờ rồi.” Giang Tuân uống cạn thêm ly rượu nữa, lạnh giọng nói: “Tần Vũ nói xong thì hôm nay chúng ta tan tiệc ở đây.”

“Vậy để tôi nói đại gì đó ha.” Tần Vũ cười lên thành tiếng: “Tôi có người yêu.”

“***.” Đường Khoa cầm ly rượu lên, tức tối nói: “Đã chơi thua rồi mà tim còn bị rỉ máu nữa.”

Đường Khoa uống xong thì nhận ra mọi người chẳng ai động ly, anh ta ngó hết một vòng, ánh nhìn dừng ngay tại Cố Ảnh và Giang Tuân.

Tuy anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt đấy như đang muốn hỏi: Sao hai người không uống?

Cố Ảnh cũng đang rối rắm, cô nhớ đến màn đối thoại với Giang Tuân ngoài ban công khi nãy, coi như hai người bày tỏ tình cảm với nhau rồi, nhưng theo lối tư duy cố định của cô, chuyện này cần phải có một nghi thức nữa, là hỏi nhau câu “Làm bạn trai/bạn gái của em/anh được nhé?”, hai bên đồng ý rồi mới tính là chính thức xác định mối quan hệ.

Đối với mối quan hệ hiện giờ của hai người, cô vẫn cảm thấy hơi mơ hồ, suy ra thấy chột dạ.

Hơn nữa khi mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía này, Cố Ảnh trở nên căng thẳng đưa tay định với lấy ly nước trái cây.

“Em khát à?” Giang Tuân vừa thấy cô giơ tay lên, thuận miệng hỏi.

“Hả? Không có.” Cố Ảnh rụt tay lại.

“Không có thì về thôi.” Giang Tuân điềm nhiên đứng lên: “Hôm nay cảm ơn mọi người.”

Câu trước anh nói với Cố Ảnh, câu sau thì nói với mọi người trong phòng.

“Không, không đúng.” Đường Khoa không thể nào chấp nhận được sự thật “Nơi này chỉ còn mình anh ta là thanh niên FA”: “Mày không bị phạt rượu à?”

Giang Tuân đợi Cố Ảnh đứng lên cùng đi ra cửa, nghe vậy, anh ngoái đầu nhìn lại Đường Khoa, miệng nhếch lên: “Không bị.”

Hai từ ngắn ngủn đấy chẳng những đang cười nhạo Đường Khoa, mà còn gián tiếp thừa nhận mối quan hệ giữa anh và Cố Ảnh.

“Đờ mờ mày!”

Cố Ảnh ra khỏi phòng rồi vẫn nghe được tiếng gào rú trong kia, mi mắt cô giật giật, chẳng hiểu sao lại thấy hơi tội nghiệp Đường Khoa.

Đến bãi đỗ xe, chợt Cố Ảnh nhớ ra: “Anh uống rượu rồi sao lái xe được?”

“Gọi người đến lái thay.” Giang Tuân dẫn cô đến chỗ xe đang đỗ, mở cửa ghế sau, bảo cô lên xe trước.

Lát sau, tài xế lái thay đến, Giang Tuân vào xe ngồi kế bên cô.

Mùi hương nam tính quen thuộc quyện với hương rượu thoang thoảng gần như bủa vây lấy Cố Ảnh. Trong không gian nhỏ hẹp, cô sợ tiếng tim mình đang đập nhanh bị anh nghe thấy, đành phải gắng giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết rằng phía bên phải có cặp mắt đang nhìn mình chăm chú.

Về đến bãi đỗ xe khu Niên Hoa, tài xế nhận tiền rồi bỏ đi.

Cố Ảnh xuống trước, sau đó đứng giữ cửa xe chờ Giang Tuân xuống.

Xuống xe rồi, anh lại đứng dựa người vào thân xe, không nhúc nhích.

“Sao vậy?” Cố Ảnh lo lắng hỏi: “Say rồi hả?”

Giang Tuân ừm một tiếng: “Đi không nổi nữa.”

Người đàn ông uể oải đứng tựa lưng vào xe, giọng trầm đi do ngấm hơi men nghe đầy từ tính.

“Vậy phải làm sao đây?” Cố Ảnh liếm môi: “Hay anh vào xe ngồi nghỉ thêm lát nữa đi, em lên trên kia làm cho anh ly nước mật ong nhé?”

“Lương tâm của em đâu?” Giọng Giang Tuân mang ý khiển trách: “Lần trước em say anh còn cõng em về nhà đấy.”

“Sự thật là em đâu cõng anh nổi.” Cố Ảnh phân bua.

“Vậy em dắt tay anh đi.” Giang Tuân bảo.

Anh đứng ở đó, mắt nhìn thẳng cô. Cố Ảnh dám chắc nếu mình không làm theo, anh sẽ đứng đây cả đêm.

Anh lúc này, “tuỳ hứng” giống hệt lời cô từng hình dung anh trước đó.

Cố Ảnh cố trấn tĩnh, chầm chậm vươn tay phải ra định nắm lấy tay trái anh.

Đầu ngón tay vừa chạm vào tay anh, người Cố Ảnh nhẹ run lên.

“Run cái gì?” Làm như là sợ cô trốn mất, ngay khi đầu ngón tay cô vừa đưa tới Giang Tuân liền bắt lấy tay cô.

Khoảnh khắc anh nắm tay mình, tim Cố Ảnh run động từng hồi, giống như từ thể xác đến linh hồn cô đều bị anh bắt lấy.

“Đi thôi.” Cố Ảnh nắm lấy tay anh lần nữa, dùng lực tay mạnh hơn định dắt anh đi.

Giang Tuân vẫn đứng im một chỗ: “Sao nhìn em không thấy vui gì hết vậy?”

“Giang Tuân.” Cố Ảnh thành thật ngừng bước.

“Hử?” Giang Tuân rầu rầu đáp lời.

“Lần đầu em yêu đương.” Cố Ảnh nói: “Đứng trước mặt người mình thích tất nhiên phải thấy hồi hộp, huống hồ chuyện xảy ra hôm nay hơi bất ngờ, thực lòng em đang rất vui, vui đến nỗi tim đập nhanh chẳng cách nào ngăn được, em không giống như anh, đối mặt với chuyện gì cũng đều điềm tĩnh ung dung như vậy ——”

Cô nói chưa hết lời đã bị Giang Tuân kéo lại, ôm trọn vào lòng: “Em nghe thử xem.”

Bên má Cố Ảnh vừa vặn áp vào lồng ngực anh, tiếng tim đập rộn ràng vang bên tai, rõ ràng với tần suất nhanh hơn bình thường.

“Có nghe thấy không?” Giọng nói bất lực đầy yêu chiều của Giang Tuân vang lên phía trên đỉnh đầu: “Tối nay bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy em, nó cứ như vậy, anh cũng chẳng cách nào kìm lại được.”

Hết chương 33

Bình luận

Truyện đang đọc