Biên tập: Mèo
“Vui đến mức muốn được gặp anh ngay bây giờ ấy.”
Cố Ảnh nhẹ nhàng vùi mặt vào hõm vai anh.
Mùi hương quen thuộc của Giang Tuân quanh quẩn xung quanh, nỗi tức tối và ức chế đến ngạt thở được xoa dịu đi bớt trong nháy mắt.
Hồi lâu sau, cô khàn giọng lên tiếng: “Bởi vì, em không muốn anh tiếp xúc với đám người đó, em ghét việc bọn họ đến tìm anh.”
“Sao vậy?” Thái độ Giang Tuân rất khinh thường: “Sợ anh thiệt thòi hay sao?”
“Không phải.” Hôm nay Cố Ảnh biết được chuyện anh từng đến tìm Lý Mỹ, nó hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô, cô không lo lắng Giang Tuân sẽ chịu thiệt, cũng không lo lắng anh sẽ bảo vệ cô bằng những hành động cực đoan.
Cố Ảnh tin tưởng rằng anh có chừng mực.
Nhưng cô không muốn thấy Giang Tuân có dính dáng đến loại người đấy dù chỉ là một chút.
Cô cho rằng cậu con cưng của trời giống như Giang Tuân phải nên hăng hái nhiệt thành, chứ không nên dính vào những việc phàm tục đáng khinh thế này.
Nhưng những việc tồi tệ thế này đều do chính cô mang đến cho anh.
Vì sao trên bầu trời vốn chẳng thể vấy bùn.
Nhưng người từng vẫy vùng trong bùn lầy lại bất chấp tất cả vươn tay hái xuống.
Cho dù có cẩn trọng thế nào, vẫn khiến anh dính phải bùn lầy.
“Em đã nói sẽ đối tốt với anh.” Cố Ảnh cố trừng to mắt, không muốn để nước mắt trào ra: “Nhưng em không làm được.”
“Sao lại không chứ?” Giang Tuân không ngừng động tác vỗ về lưng cô: “Chẳng phải ban nãy em đã bảo vệ anh đó sao?”
“Nhưng anh vẫn bị thương mà.” Cố Ảnh trả lời
“Cố Ảnh.” Giang Tuân ngừng lại giây lát, hỏi tiếp: “Em áy náy vì chuyện anh bị thương hay là vì em không muốn để anh biết chuyện trước kia của em?”
“……” Hình như là cả hai.
Cố Ảnh bị anh đoán trúng tâm sự nên chỉ biết giữ im lặng.
Giang Tuân mỉm cười thầm lặng: “Anh không cho rằng đây là chuyện xấu, nhìn đám người đó anh mới biết được dáng vẻ hồn nhiên thời cấp ba của em đáng quý biết chừng nào.”
“Em bảo vệ bản thân mình rất tốt.” Giang Tuân nghiêng đầu xoa xoa mái tóc cô: “Cũng rất là lạc quan.”
Giang Tuân nhớ lần đầu tiên mình gặp Cố Ảnh là vào hôm đầu tiên phân ban xã hội – tự nhiên năm lớp 11.
***
Cậu ngồi vị trí chính giữa hàng ghế cuối lớp.
Giờ ra chơi, Giang Tuân đang bấm điện thoại, chợt khóe mắt thoáng thấy trên bàn mình xuất hiện một ly nước.
Cậu ngước mắt lên nhìn lướt qua ly nước, sau đó hướng tầm mắt nhìn về phía máy lọc nước.
Cố Ảnh đang rót nước cũng tự nhiên nghiêng đầu nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cô bạn cong lên thật xinh xắn: “Xin lỗi, tớ rót nước hộ bạn cùng bàn, tay không cầm hết được nên cậu cho tớ để nhờ bàn cậu với nhé.”
Giang Tuân dửng dưng đáp một tiếng “Ừm” rồi nhanh chóng thu mắt lại.
Một lát sau đó, giọng cô bạn kia lại vang lên lần nữa: “Cảm ơn cậu nhé, Giang Tuân.”
Giang Tuân ngẩng đầu, hơi bất ngờ khi cô bạn này biết tên mình: “Khách sáo rồi.”
“À phải,” Cô bạn cầm hai ly nước đi được mấy bước thì ngoái đầu nhìn lại, cùng với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt: “Tớ mới chuyển đến học cùng lớp với cậu, tớ tên là Cố Ảnh.”
Sau đấy, cô bạn mới chuyển đến ấy ngày nào cũng kêu “Giang Tuân”, “Giang Tuân” không ngớt bên tai cậu.
Trên người cô bạn đấy tràn đầy sức sống, vô tư vô lo.
Tại thời điểm đó, Giang Tuân chưa bao giờ ngờ được hoàn cảnh sống của cô lại như thế.
Bây giờ hồi tưởng lại, chẳng biết có bao nhiêu nỗi phiền muộn ẩn dưới cái dáng vẻ hồn nhiên khi ấy của cô.
Mà anh hoàn toàn không hay biết về những chuyện này.
***
“Họ là họ, em là em.” Giọng Giang Tuân từ tốn: “Người anh muốn tìm hiểu là em, chẳng liên quan gì đến họ, em lo gì chứ?”
“……” Đôi mắt Cố Ảnh cay cay.
Câu nói này của anh như vừa giúp cô gội rửa sạch sẽ bùn lầy trên người.
“Nếu em không muốn nói thì anh không hỏi đến nữa.” Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Giang Tuân lạnh hẳn đi, đối lập với giọng nói nhu hòa, trầm ấm của anh: “Chuyện không vui thì thôi không nghĩ đến nó nữa.”
“Nếu anh muốn nghe thì em sẽ kể.” Thái độ của Giang Tuân giúp Cố Ảnh giải quyết khúc mắc, cô tỏ vẻ thản nhiên: “Kì thực hai năm đấy cuộc sống cũng khá tốt, không có đáng thương như anh nghĩ đâu. Lúc đó mỗi ngày em ngoài việc đi học ra thì phải làm công việc nhà, rồi còn phải đi làm thêm, hơi mệt người một xíu thôi, nhưng vẫn rất là vui vẻ.”
“Có gì mà vui vẻ cơ chứ?” Giang Tuân hỏi.
“Có lẽ vì có một nơi gọi là nhà chăng?” Cố Ảnh của khi ấy nghĩ đơn giản là thế, bởi vì cuối cùng cô đã có thể tự tin nói ra hai chữ “nhà tớ” đấy với bạn cùng lớp.
Lúc còn ở cô nhi viện cũng phải làm việc nhà, có đôi khi còn phải phụ giúp chăm sóc những em nhỏ khác. Huống hồ lớn như thế rồi, đấy là lần đầu tiên cô có phòng riêng, điều đó đối với cô đã là một niềm vui sướng rồi.
“Nhà sao?” Giang Tuân nói một câu đầy ẩn ý: “Em đang ám chỉ anh đấy hả?”
“……” Cố Ảnh làm lơ ẩn ý trong câu nói của anh, nói tiếp lời: “Sau đó gặp được anh thì lại càng vui vẻ hơn nữa.”
“Nhưng mà hình như lúc đó anh đâu có làm được việc gì khiến em vui vẻ đâu.” Giang Tuân nói.
“Không đâu, không quan trọng việc anh đã làm được gì, chỉ cần được gặp anh là em thấy rất vui rồi.” Bây giờ khi nói ra câu này Cố Ảnh vẫn cảm thấy có phần ngượng ngùng, thế nên cô lại nói ngược về chủ đề chính: “Vì vậy khi đó ngoại trừ việc không có nhiều thời gian nên thành tích học tập không được tốt ra thì những thứ khác coi như tạm ổn.”
Từ cổ họng Giang Tuân khẽ bật lên tiếng cười: “Lúc đó thành tích học tập của em không tốt hình như đâu có liên quan gì đến chuyện đó.”
“Hở?” Cố Ảnh ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn anh: “Anh nói vậy ý gì?”
Giang Tuân cố tình ngó lơ dáng vẻ uy hiếp xiu xíu của cô, đưa tay búng vào trán cô: “Chứ em nói xem, lúc đó một bài tập em hỏi đi hỏi lại anh bao nhiêu lần hả?”
“Chứ bộ em muốn hỏi bài anh thật sao?” Cố Ảnh mím nhẹ môi cười: “Động cơ của em không trong sáng đâu phải anh không biết.”
Bầu không khí nặng nề ban đầu lại chỉ vì một câu nói đùa của Giang Tuân mà vô thức trở nên thoải mái.
Người đàn ông dựa người vào ghế xô pha, nhàn nhã hỏi: “Vậy là em không chịu thừa nhận mình ngốc đúng không?”
“……” Cố Ảnh đẩy anh ra, ngồi thẳng người lên: “Không nhận đấy.”
“Cố Ảnh.” Giang Tuân lại ôm cô vào lòng mình, cất lại điệu bộ bông đùa, nghiêm nghị nói: “Đừng xem bọn họ là quá khứ của em, bọn họ không xứng.”
——————
Do phải chuẩn bị cho cuộc thi đấu, giữa tháng mười một Giang Tuân phải đến Đế Đô công tác.
Mùa đông đang đến dần, thời tiết ngày một lạnh hơn.
Buổi tối ngày 1 tháng 12, Cố Ảnh nhận được một bức ảnh chụp cảnh tuyết rơi Giang Tuân gửi đến.
Ảnh chụp từ một góc khá ngộ nghĩnh, như vừa tiện tay chụp bừa khung cảnh bầu trời, nếu không nhờ ngọn đèn đường bên cạnh soi rọi từng bông tuyết bay phất phơ thì Cố Ảnh hoàn toàn không hiểu anh đang chụp gì.
Cô xem ảnh xong rồi trả lời tin nhắn:【 Tuyết rơi rồi hở? 】
J:【 Hừm, em thấy mỗi tuyết thôi sao? 】
Cố Ảnh mở bức ảnh kia ra xem lại, ngắm nghía thật kĩ hồi lâu, phát hiện góc bên phải có một nhánh cây vô tình chụp trúng, cô trả lời dò xét:【 À, có thêm nhánh cây nữa? 】
J:【 …… 】
Cố Ảnh lại tìm tòi trong bức ảnh thêm một lúc lâu nữa, cô chắc chắn trên bức ảnh chẳng hề có bóng dáng Giang Tuân xuất hiện, vậy nên trả lời:【 Có cả đèn đường. 】
Mất mấy giây sau, Giang Tuân mới trả lời lại:【 Anh đang chụp bầu trời đấy. 】
Vẻ mặt Cố Ảnh ngẩn ra, song thoáng sau đó, tiếp tục cúi đầu soạn tin trả lời:【 Ồ. 】
Giang Tuân nhanh chóng gọi điện lại cho cô: “Em ‘ồ’ vậy là ý gì?”
“Thì em hiểu rồi mà.” Cố Ảnh ngồi trên ghế xô pha, chỉnh âm lượng TV nhỏ xuống, nụ cười không kìm được rạng ngời bên khóe môi.
“Sao lãnh đạm quá vậy?” Hẳn Giang Tuân đang ở ngoài đường, bên phía anh nghe hơi ầm ĩ: “Đang làm gì đó?”
“Xem TV.” Cố Ảnh ngẫm nghĩ, đoạn nói tiếp: “Em vui lắm.”
Có vẻ như Giang Tuân đã đi đến một góc im ắng hơn, phía bên đấy không còn ồn ào nữa: “Vui như thế nào?”
“Thì là,” Cố Ảnh siết chặt gối ôm trong tay, khẽ giọng trả lời: “Vui đến mức muốn được gặp anh ngay bây giờ ấy.”
Trong giọng Giang Tuân nghe ra niềm vui sướng: “Vậy chắc bây giờ em đã hiểu tại sao năm đó anh lại xuất ngoại cùng Thẩm Dập rồi chứ?”
Hô hấp Cố Ảnh nghẹn lại: “Vậy nên, anh khi đó……”
“Khi đó làm sao?” Giang Tuân đặt câu hỏi giúp cô: “Khi đó đã thích em? Hay khi đó vẫn còn thích em?”
“……” Cố Ảnh kinh ngạc đến nỗi quên cả đáp lời.
Trước giờ cô vẫn chưa dám chắc về mục đích xuất ngoại lần đó của Giang Tuân, dù rằng từng được nghe câu trả lời lấp la lấp lửng từ anh. Song nội tâm của Cố Ảnh trước sau đều không thể tin được, khi đấy anh lại vì một bức ảnh kì quái của mình mà đáp chuyến bay ra nước ngoài.
“Sao không nói gì?” Giang Tuân hỏi: “Em ngạc nhiên lắm sao?”
“Một chút.” Cố Ảnh cất giọng mới phát hiện tiếng nói mình khản đi.
“Chuyện này thì có gì mà ngạc nhiên chứ, chẳng phải em đã biết rồi sao?” Giang Tuân nhanh nhạy chuyển đề tài: “À phải, ban nãy anh đã đi ngang cửa hàng Cam Tuyết đấy.”
“Sao?”
“Anh đang nghĩ,” Giọng Giang Tuân đều đều, “Chẳng biết lúc đó lòng em nghĩ gì mà lại mời anh tiền bối kia của em đi ăn kem nhỉ?”
“……” Cố Ảnh đằng hắng lấy giọng: “Sao anh còn nhắc lại chuyện đó nữa chứ?”
“Tại vì,” Giang Tuân thẳng thắn nói: “Lần đấy anh xuất ngoại cũng gặp được anh ta.”
“……” Cố Ảnh lại bị cốc vào đầu thêm cái nữa, tức khắc đầu óc trở nên trống rỗng. Cô hé môi, đặt câu hỏi: “Vậy ra khi đó anh không gặp mặt em là vì chuyện này sao?”
“Không phải đâu.” Giang Tuân nói bằng giọng thờ ơ: “Không liên quan đến anh ta.”
Cố Ảnh còn nhớ lần trước cô hỏi đến chuyện này, câu trả lời của anh là chờ khi nào cô nhớ lại nội dung cuốc điện thoại đêm trước khi cô xuất ngoại rồi mới nói tiếp.
Đang định hỏi rõ ràng thì Cố Ảnh nghe được ở đầu dây bên kia điện thoại có người đang gọi tên Giang Tuân. Ngay sau đó, cô nghe được giọng chọc ghẹo của Đường Khoa nói xen vào: “Bác sĩ Cố, cô nên quản lí thằng Giang Tuân chặt vào, ở đây có rất nhiều cô em muốn nhét thẻ phòng vào túi nó đấy.”
“Biến đi.”
Giang Tuân xô Đường Khoa đứng bên cạnh cười đùa hí hửng ra, áp điện thoại vào bên tai lần nữa: “Bên anh có việc rồi, em ngủ sớm đi nhé.”
“Được.” Cố Ảnh nói: “Anh đi làm việc đi.”
Mỗi lần bọn họ trò chuyện với nhau qua điện thoại, người cúp máy trước luôn là Cố Ảnh, lần này trò chuyện xong rồi nhưng chờ mãi vẫn không thấy cô cúp máy, Giang Tuân thấy hơi ngờ vực: “Em sao thế?”
Cố Ảnh cắn môi, rối rắm giây lát, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không sao hết, anh làm việc đi, em cúp máy đây.”
Cúp điện thoại, Cố Ảnh xỏ dép đi xuống phòng bếp rót cho mình cốc nước, cô bưng cốc nước đi đến đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn lờ mờ ngoài cửa đến ngẩn người.
Kể từ lúc Giang Tuân đi công tác, nửa tháng rồi hai người họ chưa gặp mặt nhau, nỗi nhớ anh càng ngày càng sâu đậm, sau khi nghe câu nói bông đùa của Đường Khoa thì đã lên đến cực điểm.
Ngay lúc này đây, bỗng nhiên trong cô lại nảy sinh nỗi xúc động khao khát được đến đó gặp Giang Tuân.
Chẳng phải vì cô không tin tưởng anh, mà là do tính chiếm hữu ngay cả chính cô cũng cảm thấy khó tin đang quấy nhiễu tâm trí.
Cô muốn đến đó tuyên bố với mọi người rằng, anh là của cô.
Nỗi xúc động đấy ngay buổi đi làm ngày hôm sau trở thành hành động thực tế, Cố Ảnh đến xin trưởng khoa cho cô được nghỉ phép năm.
Lịch làm việc sắp tới đã bố trí đầy đủ nhân viên, trưởng khoa phê duyệt cho cô được nghỉ phép vào tuần sau.
Tối đến, Cố Ảnh nói lại chuyện này với Giang Tuân, sau khi anh biết tin thì ngay lập tức lên mạng đặt vé máy bay giúp cô.
“Ngày 8 lại đúng vào hôm thi đấu, chắc anh không thể đến đón em được.” Giang Tuân bàn bạc với cô qua điện thoại: “Đến lúc đó anh nhắn địa chỉ cho em, em tự bắt xe đến đây nhé?”
“……” Song Cố Ảnh lại chú ý vào trọng điểm khác: “Nếu ngày 8 thi đấu, vậy chẳng phải anh hết việc thì có thể về đây luôn rồi sao?”
“Kết thúc trận đấu anh vẫn phải ở lại bên này giải quyết một số việc.” Giang Tuân trả lời.
“Hay là em không đi nữa?” Cố Ảnh nói: “Em ở nhà chờ anh về được rồi.”
“Em còn do dự gì nữa?” Giang Tuân buồn cười, “Không phải em nói muốn đến gặp anh ngay bây giờ sao?”
Cuối cùng Cố Ảnh vẫn quyết định đến Đế Đô.
Buổi tối trước hôm cô xuất phát, sau khi Khổng Oánh hay tin cô sắp đi gặp Giang Tuân, cô nàng hưng phấn lay lay bả vai cô: “Chị sắp đi Đế Đô thật sao ạ?”
“Đúng vậy.” Cố Ảnh buồn cười kéo tay cô nàng xuống, chẳng hiểu vẻ hưng phấn này của cô nàng bắt nguồn từ đâu: “Em sao vậy?”
“Chị không lướt Weibo sao?” Khổng Oánh nói: “Lần thi đấu này công ty anh em mời Liêu Tuấn! Liêu Tuấn đó chị!”
Cố Ảnh gật đầu: “Chị biết mà.”
“Chị không thấy phấn khích chút nào sao?” Khổng Oánh nghiêng đầu: “Chị sắp được gặp đại minh tinh đó chị à!”
“Chị phấn khích chứ.” Cố Ảnh đang định nói cô phấn khích bởi vì sắp được gặp mặt anh họ cô nàng.
“Chị giúp em một việc nhé.” Khổng Oánh nói dứt lời chạy tọt về phòng, không bao lâu sau lại chạy vội vào phòng cô, trên tay còn cầm theo một tấm bưu thiếp: “Chị này, chị xin chữ kí của Liêu Tuấn giúp em nha.”
“Chị không chắc là có xin được hay không.” Cố Ảnh nhận lấy: “Nhưng chị sẽ cố gắng.”
“Nếu chị ngại thì nhờ anh em hỏi thử xem sao nha.” Giây lát sau, Khổng Oánh lại đưa cho cô thêm một tấm bưu thiếp nữa: “Tấm này là của Giai Giai.”
“……”
Cố Ảnh thu xếp cất tất cả vào túi xách, ngày hôm sau mang theo đến Đế Đô.
Mười một giờ rưỡi sáng, Cố Ảnh bắt một chiếc taxi từ sân bay Đế Đô đến studio thi đấu Esport nằm ở ngoại thành.
Lúc đến nơi thì còn mấy phút nữa là 12 giờ, Cố Ảnh đứng chờ ngoài cửa.
Lúc này bên trong studio vừa kết thúc một trận đấu, Đường Khoa vừa đi theo sau lưng Giang Tuân vừa lướt Weibo.
“Ê mày.” Anh ta đi lên trước mấy bước hích nhẹ vào cánh tay Giang Tuân: “Người ta chụp hình mày đăng đầy trên mạng kìa.”
“Thì làm sao?” Giang Tuân dửng dưng hỏi lại, rồi đưa tay lấy điện thoại ra định gọi điện cho Cố Ảnh.
“Khen mày đẹp trai đó! Chứ còn chuyện gì khác nữa!” Đường Khoa nói xong thì trong đầu bật ra ý nghĩ, lại hích vào cánh tay Giang Tuân thêm cái nữa: “Hay game lần này khỏi cần mời Liêu Tuấn làm đại diện nữa, mày làm đi.”
“Tao nghĩ ra câu slogan cho mày luôn rồi.” Giọng điệu Đường Khoa tương đối ngả ngớn: “Tôi là Giang Tuân, tôi tự đại diện cho game của mình.”
Ngón tay Giang Tuân đang dừng trên dãy số điện thoại của Cố Ảnh, nghe vậy, anh quay mặt nhìn về phía Đường Khoa: “Ý mày nói tao đẹp trai hơn Liêu Tuấn hả?”
“…… Đâu có.” Khóe môi Đường Khoa giật giật: “Bộ chuyện đó quan trọng hay sao?”
Giang Tuân “ừ” một tiếng, đồng thời bấm gọi vào số Cố Ảnh.
“Đờ mờ! Mày bắt đầu tự luyến như thế từ khi nào vậy?!” Đường Khoa nhìn chòng chọc vào góc mặt anh, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin.
Giang Tuân làm lơ anh ta, thay vào đó hỏi Cố Ảnh đầu dây bên kia đang ở đâu.
“Em đang ở trước cửa studio.” Giọng Cố Ảnh dè dặt hỏi lại: “Anh xong việc chưa?”
“Anh ra ngay đây.” Giang Tuân cúp máy, xoay người đi ra cửa studio.
Nhiệt độ ở Đế Đô thấp hơn Vân Thành.
Cây cối hoa cỏ hai bên đường phủ lên mình một lớp tuyết dày.
Cố Ảnh đứng trước cửa studio chà xát hai bàn tay vào nhau, cằm vùi chặt vào khăn quàng cổ.
Tâm trạng hiện giờ của cô vô cùng thấp thỏm, luôn cảm thấy mình quá xúc động.
Chốc lát sau, cảm nhận trên đỉnh đầu vừa bị người ta xoa mạnh, cùng với đó là giọng nói của Giang Tuân vang lên sau lưng: “Lạnh lắm không?”
Cố Ảnh xoay lưng, vừa nhìn thấy người đến là ai, đầu mày cuối mắt chan chứa ý cười: “Không lạnh.”
Hôm nay Giang Tuân mặc âu phục màu đen được đo may vừa vặn, trên cổ đeo ca vát.
Phong thái ung dung sang trọng.
Anh nhướng nhẹ đôi mày: “Để anh kiểm tra xem.”
Dứt lời, anh nâng cằm Cố Ảnh lên in xuống môi cô một nụ hôn: “Hơi lạnh đấy.”
Người người ngược xuôi qua lại trước cửa, Cố Ảnh ngượng ngùng tránh khỏi tay anh: “Em thấy bình thường mà.”
Giang Tuân cười nhẹ, nắm lấy tay cô: “Đi thôi, anh dẫn em đi dùng cơm.”
Cố Ảnh nghĩ anh định dẫn mình đi khỏi đây nên đứng im tại chỗ không cất bước: “Khoan đã, em còn có chuyện phải làm.”
“Sao?” Giang Tuân thả tay cô ra: “Chuyện gì vậy?”
Cố Ảnh lấy từ trong túi ra hai tấm bưu thiếp in hình Liêu Tuấn đưa sang cho anh: “Anh có thể đi tìm Liêu Tuấn xin chữ kí giúp em không?”
——————–