DẪN DẮT TỪNG BƯỚC

Edit: Việt Quất

Beta: Thiên Điểu

Đầu dây bên kia yên tĩnh lại, Cố Ảnh có thể nghe được tiếng hít thở của anh khẽ ngưng lại một thoáng.

Ngay sau đó, một tiếng cười khẽ từ phía đối diện truyền tới: "Lại đang làm nũng với anh đó à?"

Cố Ảnh nín khóc cười khẽ: "Ừm."

"Đợi anh." Giang Tuân nói: "Anh tới đón em."

"Không cần." Cố Ảnh đứng dậy ra khỏi quán cafe: "Em tự đón xe qua, các anh đang ở đâu?"

"Vẫn đang ở công ty, vừa chuẩn bị lên đường." Phía đối diện vang lên tiếng đóng cửa, giọng Giang Tuân cũng theo đó truyền tới: "Anh lên xe rồi, giờ tới bệnh viện bọn em, em để ý thời gian xuống lầu."

"... Được rồi."

Mưa ngoài trời không biết ngừng từ lúc nào, Cố Ảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó nhấc chân đi về phía bệnh viện.

Đến khi ngồi lên xe Giang Tuân đã là nửa giờ sau.

Cố Ảnh đang định thắt dây an toàn thì Giang Tuân đã nghiêng người lại gần thắt giúp cô trước.

Sau khi anh thắt xong cũng không ngồi thẳng người luôn mà trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt cô như thể muốn tìm ra nguyên nhân dẫn đến việc cô mất khống chế cảm xúc ban nãy.

Cố Ảnh biết anh đang lo lắng cho mình nên cô đành bịa chuyện: "Em! Ban nãy đang nghĩ bản thân lại để bọn anh đợi, trong lòng hơi rầu rĩ cho nên mới..."

"Vậy sao không ôm?" Giang Tuân thong dong cắt ngang lời cô.

"Hả?" Đầu óc Cố Ảnh thoáng cái trống rỗng.

"Không phải em nói nhớ anh à?" Giang Tuân rũ mắt, chầm chậm lặp lại: "Vậy sao không ôm?"

Ý cười lập tức nở rộ trên mặt Cố Ảnh, cô không hề chậm trễ đưa tay ra ôm eo anh: "Ôm chứ."

Giang Tuân dùng một tay vòng qua ôm lấy người trong lòng, thản nhiên nói: "Xem ra là nhớ anh thật."

"Ừm." Cố Ảnh ôm một chốc rồi đẩy anh ra: "Được rồi, anh lái xe đi."

"..." Trước khi ngồi thẳng lại, Giang Tuân khẽ liếc cô: "Có vẻ như không nhớ lắm."

"..."

Cố Ảnh cố gắng hết sức để tâm trạng dịu xuống, cô không muốn khiến Giang Tuân nghi ngờ.

Không cần nghi ngờ, Giang Tuân không hề hay biết liên hệ giữa cô và mẹ anh.

Cố Ảnh cũng không muốn để anh biết, cô tin rằng dì Diệp cũng không muốn để anh biết.

Mặc dù chuyện này đã từng mang đến tổn thương tâm hồn cho cô nhưng so với những cái bây giờ cô có được, những tổn thương kia hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Sự để ý về chuyện này trong lòng cô đã theo cây gai tàng hình kia tan thành mây khói rồi.

Từ bây giờ cô chỉ là một người may mắn từng được người có tiền tài trợ.

- --

Đường Khoa đặt địa điểm ăn ở Minh Nguyệt Các.

Lúc hai người đến đó, phòng bao đã đầy người, ngoại trừ một vài gương mặt mới, những người còn lại Cố Ảnh biết cả.

Sau khi ăn xong, đám người tập trung tới "Thời không số không".

Cố Ảnh phát hiện quỹ tích hoạt động giải trí của nhóm bọn họ rất đơn giản, ăn cơm thì hầu như ở Minh Nguyệt Các, uống rượu sẽ tới "Thời không số không".

Sau khi ngồi xuống, Giang Tuân đẩy một cốc nước ấm tới trước mặt Cố Ảnh, nói: "Chúng ta ngồi một lát rồi đi."

"Không sao." Cố Ảnh hiểu anh sợ cô không thích nơi kiểu thế này: "Anh chơi bao lâu cũng được."

Đúng lúc Đường Khoa tới rót rượu cho Giang Tuân nghe nói vậy bèn nói chế nhạo: "Bác sĩ Cố thật là hào phóng."

"Hào phóng?" Giang Tuân thong dong nhìn về phía Cố Ảnh, trong mắt lộ ra sự hứng thú chỉ cô mới hiểu.

Không cần nhắc nhở quá nhiều, Cố Ảnh lập tức nghĩ đến đêm uống say ở thủ đô kia, cô từng nói mình so đo thế nào.

Cô né tránh tầm mắt thiêu đốt người khác kia, bình tĩnh nói: "Thật ra cũng không hào phóng lắm."

"..." Đường Khoa đẩy ly rượu đã rót tới trước mặt Giang Tuân: "Hai người tự chơi đi."

"Không phải, bây giờ anh ấy có thể chơi với các anh." Cố Ảnh bật thốt lên: "Chúng tôi về nhà chơi là được."

Vừa dứt lời, hai người còn lại đều thoáng sửng sốt.

Khóe miệng Đường Khoa không nhịn cười được: "Bác sĩ Cố, cô thật sự không coi tôi là người ngoài quá rồi."

Mí mắt Cố Ảnh giật giật, chậm chạp kịp phản ứng ra nghĩa khác trong câu nói của mình, cô vội vàng giải thích: "Ý tôi là hôm nay sinh nhật anh, tôi nhường anh ấy cho anh một lúc..."

Còn chưa dứt lời, cô cảm thấy càng lúc càng sai sai, dứt khoát ngậm miệng lại.

"Còn nói không hào phóng," Đường Khoa cười không dừng được: "Vậy hai người bàn bạc trước xem nhường cho tôi bao nhiêu thời gian."

Anh ấy nói rồi cười đi về phía chỗ ngồi của đám Thẩm Dập.

Dưới ánh đèn phòng bao mờ tối vẫn có thể nhìn rõ vệt đỏ mờ mờ trên mặt Cố Ảnh.

Giang Tuân nhìn chằm chằm dáng vẻ rầu rĩ và rối rắm của cô, cúi đầu cười khẽ vài tiếng.

"Giang Tuân." Cố Ảnh mím môi, giọng nghiêm túc: "Anh đừng cười nữa."

Giang Tuân "ừm" một tiếng nhưng độ cong nơi khóe miệng vẫn không bớt đi: "Anh nghe em."

"Hả?" Cố Ảnh nghiêng đầu nhìn về phía anh.

"Chúng ta về nhà chơi." Giọng nói Giang Tuân đè thấp mang theo tiếng thở khẽ, tự dưng lộ ra mấy phần mập mờ.

Cố Ảnh thu mắt, bưng nước trước mặt lên uống một ngụm, sau đó trả lời một câu khiến Giang Tuân vô cùng bất ngờ: "Được."

"..."

Sau đó Giang Tuân bị kêu đi uống rượu.

Cố Ảnh ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.

Cô ngồi cách quầy bar không xa, có thể nghe được tiếng nói chuyện bên kia.

Cố Ảnh không có hứng thú nghe bọn họ nói chuyện nên tự động ngăn cách với những âm thanh này.

Không rõ bao lâu sau, hình như bên kia có người uống say, tiếng nói chuyện cất cao hơn vài phần.

"Đừng nói chuyện này với tôi!" Người ngồi đối diện Đường Khoa bưng ly rượu lên uống ực thật mạnh mấy hớp, nhìn tâm trạng có vẻ không tốt.

"Sao thế?" Đường Khoa bật cười: "Không phải mấy ngày trước chính cậu nói có cô gái đang theo đuổi cậu sao?"

"Ông đây bị phũ rồi!" Người kia nói.

"Nói rõ hơn chút coi." Đường Khoa lập tức bị khơi dậy sự hóng chuyện.

Người kia có vẻ uống nhiều rồi, thật sự nói không hề kiêng dè: "Hôm trước cô ấy hẹn tôi cùng ăn tối, ăn xong tôi đưa cô ấy về nhà, trước khi xuống xe, cô ấy nói với tôi là cô ấy thích tôi, nói xong cũng không đợi tôi trả lời đã kéo cửa đi ra. Tôi còn tưởng cô ấy xấu hổ, đến khi về nhà không nhịn được gọi điện thoại cho cô ấy, nói với cô ấy tôi cũng thích người ta. Kết quả cậu đoán xem cô ấy nói gì?"

Đường Khoa hỏi rất phối hợp: "Nói gì?"

"Cô ấy nói cô ấy đùa giỡn thôi!" Người kia tức giận tiếp tục rót cho mình ly rượu: "Cô ấy nói lúc đó đầu óc mình không tỉnh táo."

Không biết là do đồng cảm hay kinh ngạc, nhất thời mấy người đàn ông đều không đáp lời.

Người kia uống hết một ly rượu, nói tiếp: "Sáng hôm nay cô ấy lại tìm tôi, còn nói nhớ tôi khiến tôi cũng mềm lòng, các cậu nói xem tôi có nên tha thứ cho cô ấy hay không?"

"Làm ơn đừng." Đường Khoa bưng ly rượu lên cụng ly với anh ta một cái: "Đừng tha thứ cho cô ấy!"

Những người khác cũng rối rít hùa theo, chỉ có Giang Tuân ngồi bên ngoài nhất ung dung nhả ra một câu: "Cũng không phải không thể."

Đường Khoa có vẻ không dám tin tưởng lời này lại xuất phát từ miệng Giang Tuân: "Từ khi nào cậu trở nên dễ nói chuyện như vậy?"

Giang Tuân nhíu mày, khẽ phủ lên ly rượu vang, giọng lơ đãng: "Không phải chuyện này nên nhìn đối tượng là ai sao?"

Nghe đến đây, tim Cố Ảnh đập mạnh vài nhịp.

Hình như cô đã nghe được ý ám chỉ của anh.

Năm đó cô nói dối mình không nhận được tin nhắn xong, chỉ biết tâm trạng mình không tốt, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến Giang Tuân cũng sẽ khổ sở, chưa từng nghĩ đây cũng là một loại tổn thương đối với anh.

Sau đó tâm trạng tốt hơn chút, cô cũng không hề đưa ra bất cứ giải thích này về chuyện này, lại bắt đầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra tiếp cận anh.

Mà anh lại lần nữa cho phép cô đến gần.

Trong tiết thể dục trước khi chuẩn bị ra nước ngoài, anh lại nhắc đến chuyện này lần nữa, mà cô lại cố ý bỏ qua cơ hội anh đưa tới, lần nữa làm tổn thương anh.

Cho dù như vậy, sau đó anh vẫn đồng ý với yêu cầu vô lý và hoang đường kia của cô.

Giống như Đường Khoa nói vậy, ai cũng biết Giang Tuân không phải người dễ nói chuyện, một chàng trai kiêu ngạo phóng khoáng như vậy lại vẫn dung túng cho cô, thỏa hiệp với cô hết lần này đến lần khác.

Chỉ vì đối tượng là cô.

Sự yêu thích của anh từ trước đến giờ đều là táo bạo không hề kiêng nể, bây giờ cũng giống vậy.

Mà cô lại vì sự ngăn cách và tự ti trong lòng không nhìn rõ điểm này, còn lúc nóng lúc lạnh, lo được lo mất với anh.

Cố Ảnh rất áy náy, đồng thời cũng rất kích động, bởi vì sau này cô cũng có thể đáp lại anh không cần giữ lại chút nào như vậy.

Chưa đầy mấy phút, Cố Ảnh đang chìm đắm trong suy nghĩ bị người ta kéo lên: "Đi thôi."

"Hả?" Cố Ảnh ngây ra nửa nhịp ngẩng đầu: "Bọn anh kết thúc rồi ư?"

"Ừm." Giang Tuân dắt cô đi tới cửa: "Chúng ta về nhà chơi."

"..."

Trên người Giang Tuân tản ra mùi rượu nồng, Cố Ảnh ghé mắt nhìn lén anh, thấy bước chân anh ung dung, cả người lộ ra vẻ bất cần lại nhàn nhã, trong mắt không hề có vẻ say rượu.

"Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái." Giang Tuân nâng mắt nhìn qua, trong mắt thấp thoáng ý cười: "Cũng không phải không cho nhìn."

"..." Cố Ảnh lúng ta lúng túng nói: "Em đang xem anh có uống say không."

Giọng Giang Tuân uể oải: "Không uống bao nhiêu."

Thoáng do dự, Cố Ảnh nói: "Sau này anh đừng uống rượu thường xuyên, không tốt cho dạ dày."

"Hửm?" Giang Tuân bất ngờ nhướng mày: "Quan tâm anh à?"

Kiểu đối thoại này khiến cô vẫn không được tự nhiên nhưng lần này Cố Ảnh không ngại nữa mà hào phóng thừa nhận: "Ừm, quan tâm."

"Được." Giang Tuân có vẻ rất hưởng thụ câu nói này, gương mặt anh đượm vẻ mừng rỡ: "Sau này sẽ cố gắng hết sức uống ít, nhưng có vài cuộc xã giao có thể sẽ khó tránh khỏi."

"Được."

Cố Ảnh cứ thế kéo tay Giang Tuân, đến khi ngồi lên xe cũng không buông ra.

Người lái xe thay ngồi ở ghế lái đằng trước, hai người ngồi đằng sau.

Cố Ảnh nhìn chằm chằm sườn mặt Giang Tuân, ánh mắt vừa trực tiếp vừa nóng bỏng.

Trước đó, sự kích động nảy sinh sau khi gặp dì Diệp liên tục bị cô kiềm chế, mà lúc này hòn đá nhỏ đè lên kia đã bị cô lấy xuống.

Mặc cho nó tràn ra toàn bộ.

Trong tầm mắt, Giang Tuân hơi rũ mắt, vẻ mặt rất hờ hững, hình như đang nghĩ vấn đề gì đó.

Một lúc lâu, anh có vẻ như không biết mở miệng thế nào: "Cố Ảnh."

"Ừm?" Cố Ảnh vẫn đang nhìn anh.

"Đừng nhìn anh như vậy." Giang Tuân nghiêng đầu đối mắt với mắt cô.

"Tại sao?" Cố Ảnh cong môi: "Ban nãy anh còn nói muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái còn gì."

Đầu ngón tay Giang Tuân cọ qua lòng bàn tay cô, giọng trầm khàn: "Ít nhất là đợi về đến nhà rồi hẵng nhìn tiếp."

"..."

Về đến Niên Hoa Lý, Cố Ảnh rất tự nhiên đi cùng Giang Tuân về nhà anh.

"Em ngồi trước đi, anh đi rót cốc nước cho em." Giang Tuân thả tay cô ra xoay người đi vào phòng ăn.

Cố Ảnh ngồi xuống, sau đó cởi áo khoác ra đặt ở bên cạnh. Không bao lâu sau, Giang Tuân bưng một cốc nước ra đưa cho cô.

Cố Ảnh nhận lấy uống một ngụm, đến sau khi Giang Tuân ngồi xuống, cô nhẹ giọng hỏi: "Vậy bây giờ em có thể nhìn anh được chưa?"

"..." Giang Tuân tựa vào ghế sofa, đỡ trán cười khẽ: "Em nhìn đi, nhìn xong thì về ngủ."

Không có cảm giác lo được lo mất kia, Cố Ảnh không che giấu sự nồng nhiệt ngập tràn của mình.

Giống như bộ quần áo đẹp đẽ được treo trong tủ kính kia, cuối cùng, cô có thể lấy ra mặc rồi.

Cố Ảnh đặt cái cốc xuống, chủ động ngồi lên đùi Giang Tuân, cô ôm cổ anh, tình ý trong mắt trong veo long lanh sống động như thật: "Vậy em phải nhìn lâu chút."

Giang Tuân đưa tay kéo lưng cô ôm vào trong lòng: "Chỉ nhìn là được rồi à?"

Khoảng cách hai người dần dần thu lại, hơi thở hòa lẫn vào nhau.

Cố Ảnh dời mắt xuống, dừng lại trên đôi môi anh, cô nói: "Còn muốn hôn một cái."

Dứt lời, môi cô lập tức áp xuống.

Cố Ảnh không chạm thoáng qua rồi dừng như trước kia nữa mà trúc trắc nhấm nháp cánh môi anh, từng chút từng chút miêu tả dáng môi anh.

Dường như Giang Tuân không thỏa mãn với cái mổ nông như vậy, anh bỗng giữ lấy đầu cô đổi khách thành chủ, dùng tư thế áp đảo làm nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Anh hôn rất mạnh, mạnh đến mức môi Cố Ảnh truyền tới cảm giác nhói nhói tê dại.

Tay còn lại của anh khẽ vuốt ve lưng Cố Ảnh cách một tầng áo, cuối cùng dừng lại trên hàng cúc cài, anh dùng ngón tay gẩy gẩy tựa như tán tỉnh.

Người Cố Ảnh run lên, giây kế tiếp, Giang Tuân buông cô ra.

Anh còn chưa nói miệng một câu "Đừng sợ", Cố Ảnh đã hôn lên môi anh lần nữa.

Cô hôn không có cách thức gì, nhưng rất nghiêm túc tiến vào.

Dưới tình huống ý loạn tình mê, môi Cố Ảnh dần dần đi xuống, cũng học theo điệu bộ trước kia của anh, hôn từng cái lên cằm và cổ anh.

Ánh mắt chạm đến yết hầu trượt lên trượt xuống nơi cổ họng, Cố Ảnh tò mò há miệng ngậm lấy.

Giang Tuân hơi ngửa đầu ra sau, hô hấp cũng dần dần trở nên bất ổn, đuôi mắt thoáng có vệt đỏ do bị tình dục nhuộm lên.

Tay anh từ lưng Cố Ảnh dần dần đi xuống, đến khi tay anh không còn đè lên hàng cúc cài cách lớp áo len nữa, anh dùng tay còn lại nâng cằm Cố Ảnh lên, nhìn con ngươi lấp lánh ánh nước của cô.

Giang Tuân tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy chút gì đó giống như sợ hãi trong đó, nhưng không có.

Trong mắt cô gái là sự lệ thuộc và tín nhiệm hoàn toàn với anh.

Giang Tuân đã sớm cảm thấy cảm xúc của cô hôm nay khác thường, không phải sự không vui đột nhiên xuất hiện như mấy lần trước.

Không thể nói rõ là cảm giác gì, hình như đột nhiên trở nên nhiệt tình.

Anh có hơi không chống đỡ nổi.

Không biết cảm xúc này của cô từ đâu tới, nếu như đột ngột xảy ra chuyện gì đó thì có hơi giậu đổ bìm leo.

Giang Tuân cố gắng kìm nén dục vọng muốn sôi trào trong lòng, cắn lên môi cô một cái, sau đó chuyển cô từ trên chân mình lên ghế sofa.

"Sao thế?" Cố Ảnh không phản ứng kịp.

Giang Tuân vén một sợi tóc dính vào mặt cô lên, nói giọng khàn khàn: "Anh uống rượu."

Đại não Cố Ảnh lập tức trống rỗng, hỏi một câu không liên quan: "Uống rượu thì không được à?"

- ---

Bình luận

Truyện đang đọc