DÁNG HÌNH CỦA EM


Người càng lúc càng đông đúc, mùi mồ hôi, mùi đồ ăn, mùi của hỗn hợp vô số thứ, Cố Yến Nam muốn ngạt thở.

Cô mệt mỏi kéo áo Đường Dã: “Chắc tôi về thôi, nơi này thật sự… quá khó ngửi.”
Đường Dã nhìn mồ hôi trên trán cô tuôn ra, tóc mai dính sát vào cổ.

Anh gật đầu, nắm lấy cổ tay cô dẫn ra ngoài.

Nhưng giữa chừng trong đám đông xảy ra xung đột gì đó, vài tiếng thét vang lên, sau đó từng người từng người như trò Domino ngã xuống đất.

Người này muốn bò dậy lại bị người sau lưng đổ xuống đè bẹp.

Đường Dã thầm than không ổn rồi, lúc này còn nghĩ tới nam nữ thụ thụ thụ bất thân gì nữa, ôm chặt Cố Yến Nam vào ngực, anh cao giọng: “Bám chặt vào tôi.” Sức anh lớn, cố giữ vững có thể chen lách qua từng khe hở.

Bị nhiều người đụng mạnh vẫn không hề hấn gì.

Dùng vài giây liên hệ với cảnh sát trấn, bọn họ đến càng sớm càng tốt.
Cố Yến Nam được anh bảo vệ trong lòng, cô yên tâm phần nào.

Liếc mắt nhìn một số người bị ngã lăn quay trên đất, rồi lại bị hai ba người khác đè ép phía trên, những tiếng thì thào cầu cứu hoàn toàn không có tác dụng.

Nhịp tim Cố Yến Nam đập mạnh, cố siết chặt eo thon của người đàn ông, chưa bao giờ cô cảm thấy mình được bảo vệ như hiện tại.

Cô theo bản năng bám víu lấy.

Đợi khi Đường Dã ôm cô thoát khỏi đám đông hỗn loạn, chính anh cũng thở dồn dập.


Trên người đã bầm tím vài chỗ, dù không nhìn vẫn biết chắc chắn vết bầm không nhỏ.

“Cô ổn không?” Anh dẫn cô đến một góc khuất người, để Cố Yến Nam dựa vào tường.

Sợ cô bị thương trong lúc di chuyển.

Cố Yến Nam không lên tiếng, cô chỉ ngước mắt nhìn anh một cách chăm chú, cái nhìn của cô phức tạp nhưng đặc biệt nóng bỏng.

Cố Yến Nam không hiểu nữa, cô có chút xúc động với cảnh tượng vừa rồi, cô đoán sau khi cuộc hỗn loạn đó kết thúc sẽ có không biết bao nhiêu người bị thương nặng, thậm chí…
Trái tim đập liên phanh, cô vẫn không rời khỏi khuôn mặt lo lắng của Đường Dã.

Trước khi anh nhận ra điều gì khác lạ, cô gái này đã nhón chân hôn mạnh lên môi.

Sự mềm mại mà nóng rực đó đánh thẳng vào đại não Đường Dã.

Anh giật mình kéo vai cô ra.

“Cô…”
Cố Yến Nam vô số tội nhìn anh, còn duỗi lưỡi liếm nhẹ một cái.

Lời nói thật xứng đáng bị đánh.

“Hơi mặn.”
Đường Dã nghẹn họng.

Anh chống tay bên hông, hơi thở vẫn chưa ổn định.

Nhìn rồi nhìn, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, không quan tâm đến cô nữa.

Còn có thể giở trò lưu manh thì thân thể đương nhiên tốt.

Domino người xảy ra tại hội chợ kết thúc sau khi đội cảnh sát trấn đến, kịp thời ngăn chặn.

May mắn không ai mất mạng, nhưng người bị thương nặng không ít, một số còn suýt nữa đã tắt thở ngay tại hiện trường.

Tin tức này đã được lên tivi ngay ngày hôm sau.

Cố Yến Nam đang nằm trên giường, đối diện với màn hình trên tường.

Nghe xong tin tức, cô cũng không có nhiều cảm xúc.

Tất cả những cảm xúc kỳ lạ đều bỏ lại tại buổi hội chợ ngày hôm qua.

Chuyện có người chết hay không, cũng không liên quan tới cô, cô chỉ cần biết đám Đường Dã không sao là được.

Đêm qua nhắn cho anh hỏi thăm tình hình nhưng anh không trả lời, cô cũng không làm phiền tiếp, đúng giờ đi ngủ, nhưng ác mộng lại kéo đến.


Vẫn là những bóng đen xấu xí đó.

Nhiều năm nay đều không thay đổi.

Buổi trưa, đang ăn cơm thì Đường Dã gọi tới.

Cô không nhanh không chậm nghe máy.

“Hôm qua cô có bị thương không?” Giờ mới nhớ tới sao?
Liếc xuống bắp chân và phần cẳng tay có vài vết bầm tím, da cô trắng nõn, nhìn tới nhìn lui càng trông ghê hơn.

Cố Yến Nam lại không muốn kể lể, cô đáp nhàn nhạt: “Vẫn tốt.”
“Ừ.” Đường Dã không biết nói gì nữa, đành tạm biệt cô: “Vậy cô nghỉ ngơi đi.”
Cố Yến Nam “tạm biệt” rồi không do dự cúp cuộc gọi.

Đường Dã có chút mờ mịt nhìn màn hình tối thui, cô và cô gái nhiệt tình hôn anh hôm qua cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.

Không lẽ trời nóng đến mức đầu óc của anh choáng váng.

Cô gái kia… cũng không biết nên hình dung thế nào.

Mỗi lần gặp cô, anh không sao xác định được lời nào của cô mới là thật, nụ cười nào của cô mới là vui.

Cô quá khó hiểu, thậm chí so với một kẻ lăn lộn ngoài đời nhiều năm như anh càng khó hiểu hơn.

Ngoài cửa, Ảnh Tử gọi anh một tiếng.

Thu lại những suy nghĩ vừa rồi, anh khàn giọng: “Vào đi.”
Ảnh Tử đẩy cửa, trên mặt không hiện rõ vui buồn.

Ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Đường Dã, cậu có chút lo lắng: “Tuy đã điều tra ra, chủ của sòng bạc Thiên Úy đó họ Nghiên, nhưng không thể chắc chắn liệu kẻ đứng sau có giả mạo tên tuổi không?”
Đường Dã im lặng tầm mười giây, tạm thời cứ vậy trước: “Tiếp tục theo dõi tình hình bên đó.” Quá lộ liễu sẽ dễ bị bọn họ nghi ngờ.


Tự nhiên một sòng bạc nổi lên như diều gặp gió, anh không thể không đề phòng.

Đã năm năm, anh nghĩ chúng đã chuẩn bị xong.

Ảnh Tử vâng, định rời đi thì Đường Dã dặn dò thêm: “Khoan hãy nói với Trung Lật Tử, nó quá kích động cũng không giữ được mồm miệng.

Khi nào chắc chắn, anh sẽ nói với nó.”
Tính tình của Trung Lật Tử, Ảnh Tử cũng thừa hiểu, cậu gật đầu.

“Vậy em đi đây.”
Đường Dạ ừ, đợi cửa khép lại ánh mắt nhìn thẳng màn hình máy tính.

Trên đó là thông tin và hình ảnh của một người.

Trịnh Úy Không.

Năm năm trước, cái chết của Hứa Mân rõ ràng có vấn đề, nhưng anh không tìm ra được manh mối nào liên quan đến hắn.

Mà kẻ bị đem ra gánh toàn bộ tội đã nhận án chung thân.

Sau đó không lâu hắn ta ở trong tù cắn lưỡi tự sát.

Người chết thì không thể nói.

Mọi bí mật cũng bị chôn vùi..


Bình luận

Truyện đang đọc