DÁNG HÌNH CỦA EM


Cố Yến Nam đến trấn Hạnh Phúc đã gần 9 giờ đêm, cô không gọi phiền Đường Dã đi đón mình mà tự bắt taxi.
Về đến Mê Mộng lại phát hiện cửa hàng đã đóng kín từ lúc nào.

Sao lại không có ai? Người trông coi kho cũng không.
Cố Yến Nam nghi ngờ, gọi cho Trang Linh.

Bất ngờ cô ấy nói hôm nay cửa hàng đóng cửa.
Trang Linh có hỏi cô vài câu, cô trả lời qua loa rồi tắt máy.

Lần nữa quay số cho Đường Dã nhưng điện thoại của anh đã nằm ngoài vùng phủ sóng.
Vừa đến bãi đỗ xe vừa liên lạc cho Ảnh Tử.
Gọi tận hai lần cậu mới bắt máy, có điều nghe giọng của cậu hơi khác thường.
Ngồi vào ghế lái, Cố Yến Nam thở nhẹ một hơi vì đã liên lạc được với bọn họ.
Cô hỏi: “Tôi vừa đến trấn, sao không có ai ở cửa hàng?”
Ảnh Tử giật thót, vừa lo lắng vừa chột da, xưa nay cậu không giỏi nói dối người ta, lại còn phải giấu diếm Cố Yến Nam, ậm ừ vài giây mới ho khan trả lời: “Chúng tôi có việc gấp phải sang huyện lân cận, cô Cố cứ nghỉ ngơi trước đi, chắc đêm nay anh Dã không về.”

Càng nói càng đầy sơ hở, Cố Yến Nam cũng lười phải cùng diễn với cậu.

Cô nói thẳng, giọng điệu đã mất kiên nhẫn: “Ảnh Tử, cậu không có khiếu nói dối.

Nói đi, xảy ra chuyện gì?” Cố Yến Nam khởi động xe, bật loa to rồi đặt điện thoại qua một bên.
Ảnh Tử nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên cậu không nên nhận cuộc gọi này, định mở miệng đáp lấy lệ rồi trốn thì Tóc Đỏ ngồi ở ghế sau nhao nhao hét lên.
“Hình như chúng ta bị rượt đuổi rồi.” Toàn bộ câu nói của cậu ta lọt hết vào tai Cố Yến Nam.
Cô nghiêm mặt nhìn thẳng phía trước, không còn kiên nhẫn chút nào nữa.

“Phát định vị cho tôi.”
Biết không giấu được, Ảnh Tử uể oải đáp được, chuyện cấp bách hiện tại là cắt đứt cái đuôi phía sau.
Trước đó còn nhớ mà nói với Cố Yến Nam: “Anh Dã đã dặn không nên báo cảnh sát.”
Cố Yến Nam ừ.
Định vị của Ảnh Tử gửi qua, vị trí cách cô không gần, bọn họ đã rời khỏi trấn, đang ở huyện khác.
Tốc độ xe được cô tăng lên đáng kể.
Không báo cảnh sát để tránh bị phát hiện nhưng Cố Yến Nam có cách riêng của mình.
Cuối cùng cô cũng tìm tới Thẩm Riêng.
Thẩm Riêng đang ở quán bar cùng bạn bè chơi thâu đêm sau thành công của bộ phim thanh xuân mà anh ta đầu tư.

Bất ngờ nhận được điện thoại từ số lạ, anh ta cũng lười nghe, đoán rằng là từ mấy kẻ rảnh rỗi thích nịnh nọt.
Nhưng người nọ vô cùng kiên trì, gọi liên tục năm cuộc.

Đến lần thứ sáu, Thẩm Riêng thở dài cầm điện thoại, nói một câu với bạn bè rồi ra khỏi phòng.

“Ai đấy? Ông đây…” Chưa kịp mắng xong thì một giọng nói quen thuộc mà ngày đêm nhớ mong cất lên cắt đứt luôn những lời sắp thốt ra.
“Thẩm Riêng, là tôi.”

Thẩm Riêng sững sờ hai giây, rồi anh ta bật cười vui sướng, vội vàng hô lên: “Ôi, Yến Nam, cô… cô gọi cho tôi đó.”
Cố Yến Nam không có thời gian nói chuyện phiếm, màn đêm đen nghịt đằng trước khiến lòng cô càng bất an, cô đi thẳng vào vấn đề.
“Giúp tôi liên hệ với sở cảnh sát dưới trướng anh họ của anh, triệu tập cứu người, ngay bây giờ.”
“Cô đang gặp chuyện gì?” Vốn định hỏi han chuyện cô là tiểu thư của Tạ gia gì đó nhưng anh ta biết hiện tại không phải thời điểm tốt.
Cố Yến Nam ừ, sắc mặt cô nghiêm trọng: “Người đàn ông của tôi gặp nguy hiểm.

Tôi sẽ gửi địa chỉ hiện trường bọn bắt cóc, nhưng chúng có con tin, vì tránh bứt dây động rừng, không thể quang minh chính đại xông thẳng vào tóm người.

Làm như vậy không những con tin mà cả anh ấy cũng nguy hiểm.

Anh hiểu ý tôi không?”
Thẩm Riêng lắng nghe vô cùng cẩn thận, nghe cô hỏi vậy, anh gật đầu trả lời ngay: “Tôi hiểu.

Cô gửi qua cho tôi những thông tin cần thiết nhất, anh họ tôi rất có uy tín tại sở, tôi sẽ nói giúp cô.”
Cố Yến Nam yên tâm phần nào, cô mím môi thấp giọng: “Cảm ơn anh.

Yến Nam tôi sẽ báo đáp ơn tình này.”
Thẩm Riêng cười cười, có chút sầu muộn: “Cô lại chẳng thể làm bạn gái tôi được.”
Cố Yến Nam phớt lờ ý tứ câu nói đó rồi chào tạm biệt anh ta.

Gửi định vị địa chỉ bọn bắt cóc tống tiền mà Ảnh Tử đã nhắn qua, toàn bộ gửi cho Thẩm Riêng.
Đám Ảnh Tử bị chặn lại, hai bên ẩu đả tranh chấp.
Cố Yến Nam chưa khi nào lái xe một cách điên cuồng và bất chấp như đêm nay, cảm tưởng như chiếc xe không còn ma sát với mặt đường mà là bay trên không.
Đến lúc đuổi kịp, cảnh tượng một toán đàn ông đánh đấm khiến cô sốt ruột.
Bọn họ còn dùng dao gậy đánh nhau, nếu cứ bị ngăn chặn như vậy, Đường Dã chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Đúng như Cố Yến Nam suy đoán, sau khi biết tin đàn em của Đường Dã bí mật bám đuôi, Trịnh Úy Không không còn nhẹ nhàng nói chuyện nữa.

Hắn thả lệnh cho người của mình bao vây Đường Dã, lấy được tiền rồi từng kẻ từng kẻ xông tới muốn ra tay với anh.

Đây chính là trò chơi của Trịnh Úy Không.
Hắn ngồi bên cạnh Hứa Mân đang trợn trắng mắt, đau xót nhìn Đường Dã không ngừng chống chọi với mỗi cú đánh trời giáng.

Dù anh giỏi võ, sức mạnh lớn đến đâu cũng có giới hạn.
Mà Trịnh Úy Không, hắn nhàn ngã nhấp trà, thưởng thức kẻ hắn hận đang nằm trong tay hắn, mặc hắn xoay quần..


Bình luận

Truyện đang đọc