DÁNG HÌNH CỦA EM


Cố Yến Nam thở nặng nề, sắc mặt cô lạnh lùng không độ ấm, từ tủ đựng đồ trong xe, lấy ra một khẩu súng ngắn và hộp đạn cô đã dự trữ từ sớm.
Nạp đạn, lên nòng, cửa xe hạ xuống.
Dùng lực trụ ở cổ tay, Cố Yến Nam trườn người ra khỏi cửa xe.

Quét một đường, vài tiếng súng vang lên giữa trời đêm.
Bánh xe của ba chiếc xe khác biệt bị cô bắn thủng.
Cô hét lớn: “Ảnh Tử, nhanh chóng cho mọi người lên xe.” Tiếp đó, nửa người cô hoàn toàn vươn ra khỏi cửa, nhắm chuẩn xác từng kẻ địch, mỗi tiếng súng đều khiến lòng người khủng hoảng.
Đám đàn em của Trịnh Úy Không khiếp sợ, vội thu lại vũ khí chui rúc tránh đạn từ tay người phụ nữ lớn dạ.
Bọn chúng biết rõ, vũ khí trong tay mình không đấu lại được tốc độ nhả đạn của Cố Yến Nam.
Lại nạp đạn, cô rõ hơn ai hết, khoảnh khắc cô dùng súng cấm, hậu quả sau đó sẽ khó tránh nhưng điều đó so với tính mạng của Đường Dã và các anh em chẳng là gì.

Vậy thì hà tất phải nghĩ ngợi.
Thoát được sự ngăn cản của chúng, mọi người cấp tốc tăng tốc hướng đến căn nhà hoang.

Thời gian bị kéo dài không ít, không biết Đường Dã có xảy ra chuyện gì xấu không.
Thầm cầu nguyện anh ráng đợi, ráng đợi bọn họ.
Trịnh Úy Không đã nắm chắc thuộc hạ của mình sẽ thành công cản đường người của Đường Dã, nhưng hắn ta đã bỏ sót một người phụ nữ chân yếu tay mềm đột nhiên xuất hiện giữa đường.

Nhận được tin báo của thuộc hạ, sắc mặt hắn trầm xuống.

Hắn nhìn Đường Dã thân thể đầy vết thương, máu đỏ rải khắp người anh, dù vậy người đàn ông đó vẫn kiên cường, không bỏ cuộc.

Sức chiến đấu kinh người không phải ai cũng có thể sở hữu.
Trịnh Úy Không thừa nhận Đường Dã xuất sắc nhưng thế thì sao, hắn ta không sao chấp nhận rằng anh không liên quan đến cái chết của ba hắn và cả cảnh nhà tan cửa nát mà hắn luôn canh cánh trong lòng.
Bàn tay hắn từ trong thắt lưng lấy ra một khẩu súng ngắn với độ sát thương cao, hắn bóp cổ Hứa Mân, mũi súng áp sát vào thái dương đổ đầy mồ hôi của cô ta.
Hắn đảo một vòng đám thuộc hạ nằm rên đau trên sàn nhàn, nụ cười sung sướng, kích thích vang khắp.
Hắn khàn khàn giọng: “Dừng lại nào.” Những thuộc hạ còn lại nghe lệnh liền thu hồi nắm đấm.
Đường Dã loạng choạng tránh không để mình ngã xuống, máu trong miệng anh trào ra từng dòng, sau lưng cũng ăn phải hai nhát dao.

Trước ngực cũng vết thương chằng chịt.
Không chết vì vết thương chí mạng thì cũng chết vì mất máu quá nhiều, nhưng lúc này anh lại tỉnh táo lạ thường.

Càng đau đớn càng minh mẫn.
“Thả Hứa Mân.” Anh gằn giọng, ánh mắt tối lại khi thấy họng súng nhắm vào đầu cô ta.
Trịnh Úy Không như thể nghe được chuyện nực cười, hắn cười lớn, không khác gì một kẻ bị bệnh tâm thần, hắn không ngừng cười to, cười đến mức ho khan, cười đến mức hai mắt hắn đỏ bừng.
Hắn híp mắt, nhìn xuống cặp mắt đầy ắp đau đớn và ngập tràn tình yêu của người phụ nữ bên hắn ngày đêm suốt hơn năm năm qua dành cho kẻ hắn hận.
Họng súng nhấn mạnh vào thái dương cô ta, hắn chợt khom lưng, dây cắn vành tai cô ta.

“Có phải đau lòng lắm không? Thấy người đàn ông em yêu hiện tại sắp chết, có phải xót xa, hối hận lắm phải không?”
Hứa Mân cắn đến rách môi dưới, nước mắt cô ta chảy không ngừng, giọng không rõ: “Xin anh, xin anh tha cho anh ấy.

Chỉ cần không giết anh ấy, tôi nguyện làm tất cả những gì anh muốn.”
Hắn phá lên cười càn rỡ rồi gật gù đầu.

“Được.” Trịnh Úy Không biết hôm nay là ngày cuối cùng hắn được nhìn thấy ánh mặt trời, hắn cũng chẳng sợ.

Chết thì chết thôi, quan trọng là hắn trả được thù, được sung sướng hành hạ Đường Dã và cả người đàn bà này một trận, vậy là đủ rồi.
Khẩu súng lần nữa được hắn hạ xuống giấu vào thắt lưng.
“Làm gì cũng được? Tôi toại nguyện cho em, Mân Mân.” Nói rồi, hắn đảo mắt qua Đường Dã đang trừng mắt dõi theo mình.

“Nhìn đi, cho anh xem một màn nóng bỏng.”
Đổng tử Hứa Mân co lại, trước khi cô ta sực tỉnh thì đập vào mắt là bàn tay thon dài, trắng bệch của Trịnh Úy Không đang cởi xăng tia quần.
Cô ta lắc lắc đầu cầu xin hắn, cô ta không muốn, không muốn bị nhục nhã trước mặt Đường Dã.

Thế nhưng cô ta không còn đường trốn.
Khớp hàm bị hắn mạnh bạo mở ra, ngay sau đó trước tiếng gọi lên án của Đường Dã, Trịnh Úy Không thô lỗ giữ chặt sau gáy cô ta, hắn cười sảng khoái nhét thứ đó vào miệng Hứa Hâm không chút thương hoa tiết ngọc.
Hắn nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, ra lệnh: “Ngậm chặt vào, đến khi tôi ra.”
Sau đó là một màn *** ái khiến người ta nhìn đến đỏ mặt.
Đường Dã dời mắt, quai hàm anh căng chặt tay, đã bị thuộc hạ của Trịnh Úy Không giam giữ.

Sức anh đã không còn chống đỡ bao nhiêu.

Những âm thanh *** mị kia… dù Đường Dã không còn yêu thương Hứa Mân nhưng anh không sao nhìn nổi, nghe nỗi cô ta bị kẻ khác làm nhục như vậy.
Trịnh Úy Không có chút hưng phấn, bởi vì đây lần đầu tiên, lần duy nhất Hứa Mân dùng miệng mà khiến hắn lâng lâng.
Thời cơ đến rồi, lưỡi cô ta vẫn không ngừng âu yếm bộ phận đàn ông, dây trói được nới lỏng, trái tim cô ta đập kinh hoàng, sợ Trịnh Úy Không phát hiện, cô ta vẫn giữ nhịp điệu ve vuốt đều đều trong khoang miệng.
Đám thuộc hạ đương nhiên đã sớm không dám nhìn tiếp, cảnh sắc tình như vậy, một đám đực rựa nhìn chỉ càng khó chịu.
Trong một phút giây nào đó, Hứa Mân khẽ liếc mắt ngắm nhìn người đàn ông cô ta yêu duy nhất trong cuộc đời này, cô ta không hề hối hận.

Anh tốt như vậy, dù không còn yêu cô ta nhưng vì trách nhiệm, vì tình nghĩa vẫn mạo hiểm tính mạng đến cứu cô ta.

Cô ta làm sao có thể hối hận đây.
Hận lại càng không, vì hơn tất cả cô ta yêu Đường Dã.

Cô ta rơi lệ, lệ chỉ dành riêng cho Đường Dã.
Chỉ là ông trời dường như đã tuyệt đường sống của cô ta và anh.

Tuy rút được khẩu súng ngắn từ thắt lưng của Trịnh Úy Không nhưng vì quá run rẩy nên nã đạn bị lệch, viên đạn cắm vào vách tường.
Khẩu súng bị Trịnh Úy Không nhanh như chớp cướp lại.
Có lẽ, kiếp này đã hết.
Hứa Mân nhắm mắt chịu trận.

Chợt một cơn gió xộc tới mạnh đến mức ngỡ ngàng.
Tiếng súng vang lên đồng thời thân thể to lớn nhuộm đầy máu me của người đàn ông che chắn trước mắt cô ta.

Tròng mắt mở hết cỡ, Hứa Mân nghẹt thở, rồi cô ta thống khổ thét lên, trong những âm thanh hỗn loạn, bao gồm cả một đám người từ bên ngoài phá cửa xông vào, cô ta vẫn nghe được âm thanh yếu ớt của Đường Dã bên tai.

“Tôi trả nợ cho cô.

Hứa Mân.”.


Bình luận

Truyện đang đọc