DANH KIẾM KHÔNG THỂ DUY TÂM

Vị Vụ nhận cuộc gọi, điện thoại mới vừa kề vào tai đã phải đưa ra xa, ngay cả tôi còn có thể nghe thấy tiếng kêu rên của lão Trương ở đầu bên kia: “Lão đại à —— Hai người mua cho em chút gì để ăn với! Em sắp chết đói tới nơi rồi!”

Lão Trương thật sự dũng mãnh, mỗi lần đều có thể thám thính chuẩn xác, khiến Vị Vụ mất thể diện trước mặt đồng nghiệp. Nếu như lúc hắn đánh danh kiếm có bản lĩnh này, mùa giải trước tụi tôi đánh lên đoạn mười hai cũng không đến mức mệt hộc máu.

Tôi quả thật không dám nhìn vẻ mặt của Vị Vụ và Vệ Tân.

Vị Vụ nghe xong trọng điểm, mặc kệ lão Trương vẫn còn đang cù nhây, tàn nhẫn cúp điện thoại, nhưng mà chưa đầy một giây sau, điện thoại của ổng lại reo lên. Vừa nhận thì vẫn là tiếng gào thét xuyên thấu không trung của lão Trương.

Vị Vụ: “Nói tào lao nữa thì chịu chết đói ở đó đi.”

Lão Trương thức thời cúp máy ngay lập tức.

Vệ Tân cười cười, chủ động đề nghị đi đến KFC bên cạnh mua chút gì ăn cho lão Trương.

Có phải những ai tên Vệ Tân cũng đều là thiên sứ không!

Lúc gọi đồ ăn, Vị Vụ với Vệ Tân thuận miệng tán gẫu vài câu về cuộc hẹn buổi chiều, nghe nói công ty của bọn họ hình như chuyên về thiết kế, đi xem triển lãm tranh để tìm linh cảm. Giọng điệu của Vị Vụ vẫn hờ hững như trước giờ, giống như trong YY nghe tụi tôi tám nhảm với nhau, ổng cũng ít khi đáp lời.

Lẽ nào tôi nghĩ sai rồi, kỳ thực Vị Vụ không có ý gì với anh giai Vệ Tân này?

Nhưng Vệ Tân rất biết cách nói chuyện, giọng nói của ảnh mang theo sự chu đáo, vừa nghe là có thể cảm nhận được niềm vui tung tăng cùng phấn khởi tràn ngập.

Tôi bắt đầu tưởng tượng: Yêu đơn phương thật thê thảm.. Nhưng mà nói không chừng là chỉ đơn thuần lấy lòng cấp trên thì sao?

Lúc sau tôi mới biết mình nghĩ sai rồi.

Khi Vệ Tân giao đồ ăn đã gọi cho Vị Vụ, ổng không duỗi tay nhận, ngược lại mời Vệ Tân cùng đi ăn Toàn Tụ Đức.

Vị Vụ nói như vầy nè: “Dù sao cũng có người xếp hàng sẵn rồi, ngon hay không ngon nói sau, có cơ hội thì cứ đi ăn thử đi.”

Vì lão Trương đốt cho nén nhang.

Vệ Tân vui vẻ đồng ý.

Cho nên lúc tụi tôi ngồi vào trong Toàn Tụ Đức, lão Trương vừa chùi cái tay dầu mỡ do mới ăn KFC xong, vừa căm hờn nhìn Vệ Tân đang ngồi ở đối diện.

Vệ Tân buồn cười hỏi: “Chúng ta có cừu oán gì sao?”

Lão Trương nặng nề nói: “Không có! KFC rất ngon, cảm ơn!”

Tôi không nhịn được cà khịa lão Trương một câu: “Lão Trương à, sao ông giống một thằng con trai đang trong thời kỳ phản nghịch đánh giá bạn gái mới của ba mình thế?”

Vệ Tân cười ha ha, quay đầu hỏi Vị Vụ: “Tần tổng giám này, hóa ra em là bạn gái mới của anh à?”

Vị Vụ liếm đi bọt nước trà còn lưu trên môi, trả lời: “Nếu là vậy, cũng phải là bạn trai mới.” Nói xong, ổng liếc mắt nhìn Vệ Tân, miệng cười khẽ.

Vệ Tân mím môi không đáp lời.

Tôi, Cầu Lông, trên mặt tuy duy trì nụ cười rụt rè, nhưng trong lòng thì tựa như vừa được hít một nùi drama, gào rú á á ——

Nếu như đây không phải là tềnh yêu, tôi live stream cạp vợt cầu lông cho coi!

Tôi lấy điện thoại ra, dùng kỹ thuật gõ chữ không cần nhìn phím, nhanh chóng tường thuật trực tiếp đoạn drama này cho Tuế Tuế nghe.

Lão Trương tự dưng lẩm bẩm một câu: “Ngày hôm qua em mới biết đấy, đừng có phô trương như vậy được không…”

Vị Vụ ngang ngược căn bản không quan tâm có đồng nghiệp mình ngồi đây: “Ồ? Anh tưởng rằng ngày hôm qua cậu gọi điện là đã có thể chấp nhận rồi.”

Lão Trương sợ bị hiểu lầm, mau chóng giải thích: “Đúng là vậy! Nhưng mà em…”

Hắn lại ấp a ấp úng, trong nháy mắt tôi tự dưng có dự cảm chẳng lành, đang định bịt mồm hắn lại, thế nhưng không kịp rồi!

Lão Trương: “Em sẽ nhớ đến chuyện mình kêu anh là “chồng ơi” suốt hai năm, cảm thấy xấu hổ bỏ xừ!”

Tôi hơi cuống cuồng nói với lão Trương: “Ông nói chuyện có thể chú ý đến đây là chỗ nào không hả! Chẳng thèm xem một chút gì cả…”

Vị Vụ ngồi ở đối diện tôi lộ ra một nụ cười khẽ vui vẻ: “Không sao, người trong công ty đều biết.”

Vệ Tân kinh ngạc: “Hóa ra là thật vậy à!”

Vị Vụ: “Cậu vẫn còn muốn đi xem triển lãm tranh vào buổi chiều chứ?”

Vệ Tân mỉm cười thật tươi với Vị Vụ, kết hợp với hai chiếc răng nanh, trông ảnh vừa đẹp trai vừa đáng yêu. Ảnh nói: “Đi chứ, sao lại không đi?”

Vị Vụ ừ nhẹ một tiếng.

Lag rồi thì phải…

Tôi dường như nghe thấy được tiếng băng vỡ mong manh.

Nguyên một bữa cơm, khóe miệng của Vệ Tân luôn mang theo ý cười, ánh mắt thỉnh thoảng bay về phía Vị Vụ, đương nhiên nếu không phải do tôi quan sát kỹ, cũng sẽ không thấy thật rõ ràng. Mà Vị Vụ thì dùng bữa rất nghiêm túc, mắt nhìn thẳng không liếc ngang liếc dọc.

Trong lúc tôi còn đang cho rằng Vệ Tân yêu thầm Vị Vụ, thì Vị Vụ đã đặt chén đũa xuống, dùng ngón trỏ ngoắc với Vệ Tân, Vệ Tân hơi nghiêng người qua.

Vị Vụ: “Cậu không ăn lẹ, thì cái tên này…” Vị Vụ chỉ vào lão Trương, “Sẽ ăn sạch bách.”

Lão Trương ực ực nuốt xuống cái gì đó trong miệng, giơ tay múa chân kháng nghị: “Lão đại, anh có thể chừa cho em chút thể diện trước mặt người ngoài được không vậy!

Tôi nhanh chóng gắp mấy đũa vịt quay vào đĩa của mình, thầm nói trong lòng: “Trương à! Hổng chừng ảnh sẽ sớm là người nhà với tụi mình đó!”

Chuyến du lịch Bắc Kinh của tôi và lão Trương kết thúc tại ga Bắc Kinh Nam.

Lúc tạm biệt, Vị Vụ nhấn đầu lão Trương căn dặn hắn trên đường đi phải quan tâm tôi, giống như đang bảo ban con trai lớn phải chăm nom con gái út cho thật kỹ.

—— Tôi bị trí tưởng tượng của mình chọc cười thành tiếng.

Vị Vụ bắn một ánh mắt nghi vấn về phía tôi, tôi vỗ lưng lão Trương một cái, bảo hắn rằng: “Mau nói “biết rồi thưa ba” coi!”

Vị Vụ biến đổi sắc mặt ngay tức thì: “Hai đứa chính là thiếu đòn!”

Trên chuyến tàu về Thiên Tân, lão Trương dùng cánh tay che mặt, hỏi tôi: “Cầu Lông, bà biết từ lúc nào?”

Tôi: “Chắc là cỡ hơn hai năm trước.”

Lão Trương mất mát nói: “Ồ.”

Giọng nói của hắn có vẻ rầu rĩ.

Hơn hai năm, lão Trương nhất định rất quý trọng tình bạn bè của tụi tôi. Có lẽ là phát hiện mình bị phân biệt đối xử, hoặc có lẽ là cảm thấy tôi không kể cho hắn biết, khiến hắn cảm thấy mình bị phản bội…

Tôi bật trình duyệt web, muốn tìm kiếm biện pháp an ủi một tên trai thẳng, lại phát hiện không có tín hiệu.

Tôi vụng về mở miệng, nói mấy câu khô khan. Lão Trương giơ tay lên kêu tôi đừng nói chuyện: “Không có gì đâu Cầu Lông, bà đừng để trong lòng. Chuyện như vậy, quả thực không nên đem đi nói lung tung khắp nơi, cái mồm tui thì lại rộng. Tui hiểu. Tui chỉ là… Đột nhiên mong manh dễ vỡ một tí.”

Tôi cười gượng hai tiếng, đột nhiên linh quang lóe lên, nói: “Vậy ông cũng là con mèo nhỏ đáng iu nhất nè!”

Lão Trương bỏ cánh tay xuống, một mặt khiếp sợ nhìn tôi, lắc lắc cái đầu, vỗ tay bộp bộp: “Gần đèn thì sáng quá Cầu Lông ơi! Tiến bộ siu tốc!”

Tôi thấy vẻ mặt của hắn như bình thường, một tia ửng đỏ trong mắt cũng không thấy, thì tôi biết tôi mới nghĩ quá rồi, nhất thời cảm thấy ôn nhu đút cho cờ hó ăn.

Tôi hít sâu, mỉm cười với hắn.

Lão Trương nghi hoặc nghiêng đầu.

Tôi: “Cút!”

Trở lại ký túc xá, Tuế Tuế nhiệt liệt chào đón tôi, kéo cánh tay của tôi, muốn moi drama từ trong miệng của tôi, tinh thần hóng hớt chuyên nghiệp này, giới paparazi không có cô nàng quả thật là tổn thất ngàn năm.

Tuế Tuế nghe tôi kể xong, bình luận một câu: “Cầu Lông à, ngữ văn của cậu, thật sự cần được rèn luyện thêm.”

Tôi: “…”

Tuế Tuế, đây là thái độ cậu nên có khi hít drama à!

Lúc tôi thu dọn đồ đạc, Tuế Tuế đang trầm tư. Cầu Lông sợ run lẩy bẩy, bởi vì Tuế Tuế bình thường không suy nghĩ, một khi đã suy nghĩ, thượng đế cũng phải cười, à không, một khi đã suy nghĩ, tôi sẽ gặp xui xẻo.

Quả nhiên, đợi tôi thu dọn đồ đạc xong, Tuế Tuế kể cho tôi biết kế hoạch vĩ đại của cổ —— Tụi tôi sẽ lập một đội danh kiếm 55, sự tồn tại của cổ có thể bù đắp sự thiếu sữa của tôi, đồng thời còn có thể chăm sóc một chút tên Minh Giáo góa bụa là lão Trương.

Tôi vô tình nói trúng tim đen của cô nàng: “Cậu chính là muốn lại gần hít drama của Vị Vụ thì có!”

Đáng tiếc vô dụng, dù là việc học hay chơi game, bao nhiêu mạch máu của tôi đều bị Tuế Tuế nắm trong tay, tôi như một mảnh lông chim bay tà tà trong gió, chỉ có thể mặc cơn gió nào khống chế hướng đi của tôi.

Ai dà…

Không đúng nha!

Tôi: “Tuế Tuế này, vậy bạn trai của cậu làm sao bây giờ?”

Tuế Tuế trợn trắng mắt than: “Haiz, đồ Kiếm Thuần ấy.” (*)

(*) Là tâm pháp Thái Hư Kiếm Ý của Thuần Dương, loại tâm pháp chuyên dành cho các anh trai thẳng nam EQ thấp với tôn chỉ “nữ nhân cản trở tốc độ luyện kiếm của tui”.

Tôi: “…” Tôi lấy điện thoại di động ra, trên mặt viết đầy “Tui muốn tìm Kiếm ca mách lẻo”.

Tuế Tuế kéo tay tôi: “Ấy không phải, cậu biết anh ấy rồi đó, anh ấy không thích đánh danh kiếm, 33 là vì muốn chơi cùng mình nên mới đánh.”

Tôi nhất thời nghẹn họng: “Cho nên Kiếm ca tại sao muốn chơi trò này?”

Đại Lâm, một người bạn cùng phòng khác của tôi, ngẩng đầu lên khỏi mớ luận văn, giơ tay đáp: “Mình biết nè! Là câu cửa miệng của Kiếm ca!” Đại Lâm hắng giọng một cái, bắt chước cách nói chuyện của bạn trai Tuế Tuế: “Kiếm Thuần nên đánh Kiếm Thuần!”

Nguyên phòng ngủ cười ồ lên.

Không sai, bạn trai của tiên nữ Tuế Tuế, tên thật là Mang Kiếm, trong game chơi Kiếm Thuần, ý nghĩa của việc online là tìm đồng môn cắm cờ tỉ thí, ngoài ra, cũng chỉ có đi theo bạn gái chơi mới làm ảnh có hứng thú.

Tuế Tuế gõ nhịp: “Cứ quyết định vậy đi ha.”

Mà Cầu Lông học dốt tôi đây, trong cái phòng ngủ này cũng sống dưới sàn nhà, chỉ có thế lấy điện thoại ra đề nghị với Vị Vụ.

Bình luận

Truyện đang đọc