DANH KIẾM KHÔNG THỂ DUY TÂM

Tuế Tuế nghe lão Trương kể lại xong, bẻ cua hỏi: “Cho nên, ông biết chuyện cũ của Vị Vụ và Mộc Cẩn hả?” Không hổ là hội trưởng hiệp hội bà tám, phục sát đất.

Lão Trương tức tối trả lời: “Nhắc đến chuyện này là lại bực cả mình! Cô ta nói cho tui biết, Vị Vụ từng tra cô ta. Bố ai tin được! Lão đại là cái loại mắt mù này sao? Ngay cả Trương Miêu Miêu tui đây cô ta còn gạt không được đấy nhé!”

Tuế Tuế phỏng chừng là vì giúp tôi hả giận, móc mỉa lão Trương một câu: “Thật sự gạt không được? Tui thấy cái kiểu lẳng lơ của con nhỏ đó, đúng gu trai thẳng mấy người quá còn gì.”

Kiếm ca ngồi đối diện tôi mở to hai mắt, điên cuồng lắc đầu, lấy di động ra nhanh chóng gõ chữ, sau đó tôi nghe thấy điện thoại của Tuế Tuế vang lên âm thanh thông báo đặc biệt, rồi Tuế Tuế bật cười.

Di động của Kiếm ca rinh rinh một tiếng, ảnh xem xong thở phào nhẹ nhõm.

Mấy thứ như cơm chó, ăn nhiều rồi, cũng khá ngon.

Lão Trương phát ra một tiếng khinh thường: “Lẳng lơ chỗ nào, còn không bằng một cọng lông của mèo hoang nhỏ Tây Vực tui nữa!”

Tuế Tuế: “…”

Tôi hạn hán lời mất rồi —— Rốt cuộc ông đang tự hào cái gì vậy hả lão Trương?!

Càng quỷ dị hơn là, Kiếm ca ngồi đối diện tôi lại bày ra nét mặt tán dương…

Tâm tư trai thẳng chẳng muốn đoán.

Lão Trương: “Ai, nếu như lúc trước hỏi lão đại, ổng nói thẳng cho tui biết, tui cũng sẽ không đến nỗi làm chuyện ngu xuẩn như thế này.”

Tuế Tuế ngắt lời hắn: “Ông ngu thì là do ông ngu, đừng có đổ lỗi cho Vị Vụ.”

Lão Trương một giây ngoan ngay.

Phát hiện không moi ra được chút drama nào, Tuế Tuế như nhà tuyển dụng phán cho hắn một câu về đợi thông báo. Mà lão Trương thì như một kẻ đi xin việc thất bại nhiều lần, nói câu “cảm ơn”, rồi tính tiền rời đi.

Chờ lão Trương đi khỏi được một lát, Tuế Tuế mới qua chỗ tụi tôi, ngồi vào bên cạnh Kiếm ca. Kiếm ca tự nhiên đẩy cái đĩa bánh ga tô nãy giờ không động vào đến trước mặt Tuế Tuế —— Rõ ràng ngay từ đầu, cái đĩa bánh này là chuẩn bị cho cô nàng.

Tuế Tuế ăn vài miếng bánh, rồi mới nói với tôi: “Cậu cũng nghe được rồi đấy, mình sẽ không khuyên cậu cái gì, giao cho cậu tự quyết định. Nhưng mình phải nói với Vị Vụ và Vệ Tân một tiếng, miễn cho hai ảnh lo lắng.”

Tôi gật đầu, thức thời để lại không gian cho hai người họ.

Buổi tối, tôi nhận được tin nhắn của Vị Vụ và Vệ Tân, hai ảnh nói cho tôi rằng đã biết được mọi chuyện, cũng thống nhất chờ quyết định của tôi, không hề phán xét một câu, càng không khuyên nhủ tôi lão Trương tốt này nọ.

Tất cả quyền quyết định, đều giao cho tôi.

Thật tốt.

Tôi đăng nhập cái acc Cầu Lông này thêm một lần nữa, kênh mật lập tức bị An Thành spam đầy rẫy, quả nhiên như lão Trương từng kể, An Thành giải thích mọi thứ cho tôi nghe, tiện thể nói tốt cho lão Trương vài câu, cũng không biết lão Trương làm gì đả động được cậu ta nữa. Nhưng mà… Chói mắt nhất chính là câu cuối cùng.

An Thành: Quạt Giấy có thích ai không vậy?

Tôi: …

Mấy người mới là… Đồ chơi nổi nhất ấy!

Tôi nhanh chóng trả lời tin nhắn của An Thành, bảo cậu ấy đừng lo lắng, thuận tiện hứa sẽ giúp cậu ta nghe ngóng tin tức của Quạt Giấy, mới có thể bình yên logout.

“Tui kỳ thực, thích Cầu Lông từ lâu rồi.”

Nhớ lại câu này của lão Trương, rất nhiều chi tiết vụn vặt đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi ——

Tôi gửi ảnh chụp hai đứa vào trong nhóm chat, lão Trương hỏi tôi có thâm ý gì, đó không phải là diễn sâu, mà là đang thăm dò;

Hắn hùng hồn nói muốn trở nên mạnh hơn để gánh tôi;

Mỗi lần hắn nói “Trường Ca và Minh Giáo xứng đôi nhất”, cùng với câu “Không bao gồm bà”, có lẽ là đang vãn hồi chút mặt mũi.

Mỗi lần tụi tôi vật vã nhảy xuống Trích Tinh Lâu, sau khi nghe thấy tiếng cười to ha ha của tôi, hắn lại nói “May mà thật vui”;

Lúc chuyển tâm pháp, hắn nói “Bà có biết được một Minh Giáo PVP chuyển Minh Tôn vì bà, là cỡ nào vinh hạnh cho bà không”, tôi đáp không biết, hắn lại thở dài thườn thượt, nói tôi phụ tình tỷ mụi của hắn;



Tôi nói ra quyết định của mình trong nhóm danh kiếm: Em dự định đi gặp lão Trương.

Tuế Tuế: Vậy để mình nói cho cậu ta biết.

Vị Vụ: @Tuế Tuế không cần, để anh sắp xếp. Anh với Vệ Tân đúng lúc phải đến Thiên Tân tham dự một cuộc hội nghị. @Cầu Lông Chiều mai tụi anh đi đón em.

Mọi người đều lên tiếng, tôi đương nhiên đồng ý.

Tuế Tuế lại gần tôi bảo: “Vị Vụ thật sự dụng tâm lương khổ (*) đối với cậu đấy, cậu phải báo đáp ổng đàng hoàng!”

(*) Tốt với người khác nhưng không để người khác biết.

Tôi gật đầu, thế nhưng suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra một người ưu tú như Vị Vụ, thì một trái cầu lông si đa như tôi nên làm sao báo đáp ổng…

Tuế Tuế lườm một cái: “Vậy cậu đi hỏi Vị Vụ đi!”

Mà tôi, không biết đầu óc bị lag chỗ nào, thật sự chạy đi hỏi Vị Vụ: Đại sư huynh ơi đại sư huynh ơi! Đại ân đại đức, em nên làm thế nào để báo đáp anh đây?

Vị Vụ: Làm trâu làm ngựa.

Tôi: …

Qua một lúc thật lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy Vị Vụ ngó lơ tôi rồi, thì ổng đột nhiên lại gửi một tràng thật dài đến:

Sư muội, em có nhớ, hơn hai năm trước, lúc anh nói cho em biết tính hướng của anh không? Em đã khóc lóc thảm thương trong YY, không ngừng nói với anh rằng, “Tính hướng của đại sư huynh không có đúng và sai” “Dù cho có bao nhiêu người nói anh sai, nhưng em sẽ luôn ủng hộ anh.” “Đại sư huynh, anh cũng sẽ có được một tình yêu tốt đẹp”.

Buổi tối ngày hôm ấy em nói với anh rất nhiều câu, khóc đến nỗi nấc cụt vẫn tiếp tục nói, mỗi một câu ấy anh luôn luôn nhớ kỹ. Khi đó anh tự bảo với bản thân mình rằng, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng sau này phải coi em như em gái ruột của chính mình mà bảo vệ.

Cho nên, về sau đừng nhắc lại chuyện báo đáp.

Tôi nhìn cả đoạn tin nhắn này lại một lần, cuối cùng trịnh trọng đáp lại một chữ: Dạ.

Đồng thời không hợp tình hợp cảnh chợt nghĩ, em gái gì chứ, rõ ràng anh coi em như con gái mà.

Trong lòng như thể rơi xuống một tảng đá lớn.

Tôi mang theo một chút kích động mơ hồ, bàn bạc hội ý trong 【Xưởng chế tạo bất ngờ cho tiên nữ Tuế Tuế】, cuối cùng cảm thấy tạo bất ngờ gì trong trường học cũng có vẻ rất ngu, không bằng ở trong game tổ chức một hội pháo hoa long trọng, vừa bảo vệ môi trường vừa không gây ồn ào cho người khác. Tôi xung phong nhận việc đi liên hệ với vũ đoàn biểu diễn trong server, dù gì Kiếm ca đã bảo không thiếu tiền, cứ việc chọn vũ đoàn mắc nhất, rồi lôi ảnh đi xác nhận quy trình cùng tên đối tượng muốn tạo bất ngờ với đoàn trưởng vũ đoàn, mới xong xuôi mọi thứ.

Chiều hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Vị Vụ, lúc chạy ra cổng trường, bên cạnh xe chỉ có Vị Vụ và Vệ Tân đứng song song với nhau, không nhìn thấy bóng dáng lão Trương.

Vị Vụ vò nhẹ trên đỉnh đầu Vệ Tân một cái, khiến tóc ảnh rối lên, rồi tiếp theo lại cực kỳ chuyên chú vuốt gọn từng sợi tóc cho ảnh. Không biết Vệ Tân nói cái gì với Vị Vụ, làm Vị Vụ hơi ngồi xổm xuống, ngửa mặt nhìn về phía Vệ Tân. Vệ Tân loay hoay một chút trên mặt của Vị Vụ, có lẽ là lấy ra dị vật dính vào mắt của ổng. Ảnh muốn bỏ tay xuống nhưng lại bị Vị Vụ nắm chặt, hai người nhìn nhau nở nụ cười, chiếc răng nanh nhọn nhọn của Vệ Tân lộ ra.

Trong không khí, dường như tràn ngập vị ngọt ngào của kẹo và đường.

Tôi chậm rãi đến gần hai ảnh.

Không biết có phải do tôi cảm giác sai hay không, nhưng so với hai lần gặp mặt trước đây, nét mặt của Vị Vụ bây giờ như được phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa qua từng phút từng giây.

Lúc lên xe, tôi mới phát hiện lão Trương đang ngồi trên ghế cạnh tài xế, lái xe chính là Vệ Tân, còn Vị Vụ thì ngồi đằng sau với tôi, đương nhiên, Vị Vụ chiếm vị trí sau lưng Vệ Tân. Ổng giành lấy dây an toàn, từ phía sau thắt cho Vệ Tân, tựa như ôm ảnh một cái.

Thật là nắm bắt mọi cơ hội để phát cơm chó….

Tôi ăn cơm chó nhiều như vậy, không biết có bị phát phì không đây!

Vệ Tân chở tụi tôi đến một tiệm cà phê.

Tôi không nhịn được hỏi: “Mấy quán cà phê thì gần cổng trường của em cũng có, sao phải đi xa đến chỗ này?”

Vệ Tân cười nói: “Hồi trước Vị Vụ từng nhắc tới tiệm cà phê này, anh lên mạng tìm thì thấy review cũng được, nên thuận tiện ghé uống thử xem.”

Tôi: “…” Bé còn nhỏ, bé thật sự ăn không nổi cơm chó số lượng lớn đầy chất dinh dưỡng phong phú như vậy ạ.

Anh thuận tiện chỗ nào chứ!

Hoàn toàn là có ý định đến đây mà!

Tụi tôi ở trong quán cà phê, ngồi chung một cái bàn, không sai, bốn người, ngồi một bàn.

Cà phê nhận được lời tán thưởng của Vị Vụ, cũng sẵn tiện thu hoạch thêm một nụ cười thoải mái của Vệ Tân.

Vị Vụ vỗ một cái vào lưng lão Trương: “Nói đi!”

Im lặng nãy giờ, lão Trương rốt cuộc lộ ra nét mặt bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Lão đại à… Anh có phải là nên cho tụi em một chút không gian riêng tư chứ… Như vậy làm sao em nói được…”

Vị Vụ lại đặt tách cà phê xuống cái đĩa nhỏ, bình thản nhìn lão Trương: “Cậu có gặp qua người nông dân nào trơ mắt nhìn một con lợn hoang xông vào vườn cải trắng tươi non mơn mởn của mình, mà còn phải chủ động tránh ra không?”

Lão Trương: “…”

Tôi: “…”

Đại sư huynh à, tuy rằng anh bảo vệ em, em rất ư là cảm động, thế nhưng sao em cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó!

Chỉ có Vệ Tân hết sức cổ vũ, thậm chí còn cười phụ họa ra tiếng.

Vị Vụ lại vỗ một cái vào lưng lão Trương: “Dũng cảm lên, lấy cái sức khi cậu nói mấy lời cợt nhả ra coi!”

Lão Trương bỗng đỏ mặt.

Vị Vụ không nhịn được chậc lưỡi, trào phúng lão Trương cũng có một ngày biết đỏ mặt, thậm chí còn cực kỳ xấu xa kêu Vệ Tân chụp lại cái thời khắc mang tính lịch sử này. Vệ Tân thì đối với Vị Vụ, từ trước đến giờ nghe lời vô điều kiện.

Ờ, ngoại trừ chuyện gọi Vị Vụ là “Tần ca ca”.

Lão Trương nín nửa ngày, nói: “Lão đại nè, Mộc Cẩn Hoa Khai nói hồi trước anh từng tra cô ta.”

Vệ Tân: “…”

Tôi: “…”

Lão Trương thật đúng là thiên tài tán gẫu.

Quả như dự đoán, ánh mắt của Vị Vụ tràn đầy sát khí ngay tức khắc.

Góc game của editor: Mấy vũ đoàn mà Kiếm ca thuê để tạo bất ngờ cho Tuế Tuế là kiểu như vầy nè.

Bình luận

Truyện đang đọc