DANH NGHĨA

Đón sân bay có quy trình của đón sân bay. Fandom của Lương Ngư vô cùng hùng hậu. Hắn là nam diễn viên kết nối ra thế giới, mỗi lần đi đâu còn có cả fangirl nước ngoài đặc biệt tới sân bay đón, chỉ để được thấy mặt hắn một lần, càng đừng nói mấy kiểu đứng đầu chiến tuyến cố định như fansite.

Chuyện Hứa Kinh Trập muốn tới đón sân bay đã đánh tiếng trước với ekip hai bên. Trương Mạn không gọi paparazi vì kiểu gì fansite cũng sẽ chụp ảnh. Bọn họ chỉ cần để ý hot search, nên mua thì mua, nên dập thì dập.

Lưu lượng hành khách đi qua sân bay Bắc Kinh mỗi năm phải lên tới hàng trăm triệu. Hứa Kinh Trập tới đón sân bay chắc chắn không thể đi theo lối cửa thường, nhưng để fan thấy được thì tất nhiên cũng không thể giấu giấu giếm giếm.

Lương Ngư đi một mình đằng trước, đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình điện thoại. Tiểu Lạc và Dương Kiệt Thụy thì đi nhận hành lý. Trong nhóm chat nhân viên mọi người đều đang oán trách hắn mua quá nhiều đồ. Lương Ngư tiện tay phát lì xì trong nhóm rồi cũng chẳng thèm coi xem ai giành được thì đã thoát ra ngoài, tìm khung trò chuyện ở trên đầu.

Hứa Kinh Trập mới nhắn tin qua một phút trước: “Tôi ở cửa C.”

Lương Ngư bĩu môi ghét bỏ. Hắn ngẩng lên tìm cửa C, nhân tiện dặn dò nhóm Tiểu Lạc một chút. Cửa C là cửa chuyên dành cho đối tượng VIP sử dụng để đón máy bay, có một lối hành lang dài gắn kính. Tuy fan bên ngoài không thể vào trong nhưng vẫn có thể nhìn thấy nghệ sĩ qua lớp kính này.

Hứa Kinh Trập chờ ở cuối cửa C. Anh mặc một chiếc áo khoác dài, hai tay đút túi, thi thoảng lại rút đồng hồ ra xem thời gian. Vì không có lớp ngụy trang nào nên fan ở ngoài có thể nhìn thấy rõ, ngay cả fansite của Lương Ngư trước lúc hắn đi ra cũng đang chăm chăm chụp một đống hình của anh.

Lương Ngư bước rất nhanh. Dáng người cao ráo của hắn cực hút mắt, từ đằng xa cũng có thể nhận ra.

Hứa Kinh Trập vốn đang đứng khá thoải mái, lúc thấy Lương Ngư thì trong vô thức lập tức đứng thẳng lưng. Anh thể hiện sự mừng vui một cách cực tự nhiên, như thật sự đang mong chờ bạn trai trở về vậy, thậm chí còn tiến lên trước mấy bước, mở rộng hai tay, làm động tác muốn được ôm.

Lương Ngư: “…….”

Bước chân hắn khựng lại trên không trung một lúc nhưng ngay sau đó liền chạy bước nhỏ tới. Hứa Kinh Trập chỉ thấy có một cơn gió lướt qua mặt mình, giây tiếp theo anh đã được Lương Ngư ôm vào lòng.

Hứa Kinh Trập: “…….”

Lúc bị ôm siết lấy, anh có hơi ngẩn ngơ. Sự nhiệt tình của Lương Ngư khiến anh không phân nổi là thật hay là diễn, đương nhiên đối phương có thể chuyên nghiệp như vậy cũng là chuyện tốt. Hứa Kinh Trập bèn phối hợp nhấc tay lên, xoa xoa sau gáy Lương Ngư.

“Chào mừng anh trở về.” Anh khẽ nói, “Có đói không?”

Lương Ngư ôm thêm một lúc mới buông ra. Cánh tay hắn vẫn gác trên vai Hứa Kinh Trập như thế muốn ôm người đi ra ngoài. Tiểu Lạc và Dương Kiệt Thụy đã lấy xong hành lý, tha năm cái vali 30inch đứng chờ ở bên ngoài.

Nhân viên an ninh ở sân bay đã chăng dây chắn từ sớm. Fan Lương Ngư tuy đông nhưng rất biết giữ trật tự. Nhóm fan đứng đầu của hắn khá nổi tiếng trong giới, từng được kênh chính thống công khai biểu dương khả năng quản lý chuẩn mực. Lương Ngư duỗi tay ra, ký nhanh vài cái rồi nhận lấy hoa và thư từ một fan đứng đầu. Đối phương còn rất quan tâm tới Hứa Kinh Trập, đặc biệt nói: “Thầy Hứa vất vả tới đón sân bay rồi ạ.”

(Nhóm fan đứng đầu: tiếng Trung là “大粉” – đại fan, ý chỉ những fan cực kỳ trung thành với thần tượng, có nhiều cống hiến cho fandom, có tiếng nói trong fandom và được nhiều fan khác tin tưởng, nghe theo)

Lương Ngư vẫy tay với các fan: “Đi đi thôi. Mọi người cũng vất vả rồi, nên về sớm đi.”

Nhóm fan đồng thanh đáp “Vâng”. Lương Ngư đưa hoa và thư cho Tiểu Lạc còn mình tiếp tục ôm vai Hứa Kinh Trập.

Hứa Kinh Trập nhìn mấy cái vali to vật vã kia mà thấy hơi nhức đầu: “……. Có phải anh nhiều hành lý quá rồi không?”

“Tôi đi xe anh.” Lương Ngư bảo, “Vali để nhóm Tiểu Lạc mang về.”

Vốn Hứa Kinh Trập lái xe tới, Lương Ngư muốn đi cùng anh cũng không phải không được. Nhà hàng tối nay đã đặt chỗ sẵn, Hứa Kinh Trập trực tiếp gọi điện đẩy giờ lên rồi đưa Lương Ngư tới thẳng đó.

Lần này bọn họ không ăn đồ Nhật nữa, Hứa Kinh Trập cố ý chọn ẩm thực Hoài Dương.

(Ẩm thực Hoài Dương: hay còn gọi là ẩm thực Giang Tô, ý chỉ các món ăn vùng Hoài An – Dương Châu. Ẩm thực Giang Tô rất chú trọng về cách trình bày, giữ nguyên màu sắc của nguyên liệu, khẩu vị hơi chua, ngọt. Các món đặc trưng như đậu phụ Bình Kiều, cơm chiên Dương Châu, vịt muối Nam Kinh, gà nấu dưa hấu…)

Lương Ngư trông có vẻ mệt mỏi. Hứa Kinh Trập nghe bảo Tiểu Lạc với Chu Hiểu Hiểu vẫn giữ liên lạc, thấy có nhắc tới chuyện lần này phải quay bù rất nhiều cảnh. Vì để có thể về sớm mà Lương Ngư đã quay thâu đêm, mấy ngày nay có khi chỉ ngủ được mấy tiếng.

Hứa Kinh Trập một lòng muốn ăn xong sớm để Lương Ngư về nghỉ ngơi sớm, bèn yên lặng ở bên gắp thức ăn cho đối phương, cũng không nói gì.

Lương Ngư ăn được vài miếng thì đặt đũa xuống: “Thư tình đâu?” Hắn chợt hỏi.

Hứa Kinh Trập “A” một tiếng.

Lương Ngư: “A cái gì mà a. Không phải anh bảo anh sẽ viết thư tình sao? Mấy ngày nữa là hết năm rồi, trước lúc phim Tết ra rạp phải tham gia bao nhiêu hoạt động tuyên truyền như vậy, anh không đưa thư tình cho tôi thì tôi lấy gì để gạt đám phóng viên đây?”

Hứa Kinh Trập bị sự chuyên nghiệp của hắn làm cho có chút cảm động, cười bảo: “Anh yên tâm đi, tôi viết xong cả rồi, lát về sẽ đưa anh.”

Lương Ngư lại giục: “Sớm một chút. Danh sách câu hỏi đã gửi đi rồi, anh đừng biến tôi thành trò cười cho thiên hạ đấy.”

Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười, vừa đảm bảo “sẽ không đâu” vừa giục hắn ăn. Chờ lúc ăn được tương đối rồi Lương Ngư lại tự dưng nói một câu: “Hôm đó là tôi không phải.”

Hứa Kinh Trập chậm nửa nhịp mới nhận ra hắn đang nói chuyện “sex tập thể” kia.

Lương Ngư không nhìn mặt anh, tiếp tục điềm nhiên như không nói: “Tôi cũng không cho anh biết hôm đó tôi tới đấy làm gì nên không có tư cách để nghi ngờ anh.”

Hứa Kinh Trập vội: “Đó là chuyện riêng cá nhân của thầy Lương, tôi sẽ không hỏi nhiều đâu.”

“…..” Lương Ngư có lẽ bị bốn chữ “chuyện riêng cá nhân” này chặn họng, mặt mũi có hơi tái. Hắn hậm hực bảo “Được rồi”, vẫn có chút không cam lòng, “Anh không tò mò sao?”

Hứa Kinh Trập tỏ vẻ rất quan tâm, thấu hiểu cho hắn: “Ai cũng có bí mật mà. Thầy Lương không cần băn khoăn về tôi, anh vui vẻ là được rồi.”

Lương Ngư: “……..”

Lương Ngư không sao vui vẻ nổi. Cả quãng đường về mặt mũi hắn cứ chù ụ. Ở phương diện này Hứa Kinh Trập lại không được nhạy bèn tới kỳ lạ. Anh chỉ nghĩ là hắn mệt, bản thân thì vì hai người đã làm rõ hiểu nhầm liên quan đến vụ “sex tập thể” nên giờ đang rất nhẹ nhõm, còn ngâm nga theo tiếng nhạc phát ra trên xe.

Lương Ngư chỉ có thể giả vờ nhắm mắt như muốn ngủ. Hứa Kinh Trập cũng coi như hiểu chuyện, ngoan ngoãn tắt nhạc đi, sợ làm phiền hắn.

Hai người về tới biệt thự. Tiểu Lạc và Chu Hiểu Hiểu còn chưa đi, đang ngồi dưới đất dọn năm chiếc vali Lương Ngư mang về.

Hứa Kinh Trập kêu Lương Ngư đi tắm còn mình thì qua giúp.

“Mua những gì vậy?” Hứa Kinh Trập vừa xắn tay áo vừa ngồi xuống.

Tiểu Lạc lúc nói chuyện với Lương Ngư thì không lớn không nhỏ, với Hứa Kinh Trập càng không phân trên dưới, thuận miệng trả lời: “Anh em mua rất nhiều các loại trang sức, quần áo, giày dép. Cơ mà có một nửa là mua cho thầy Hứa đó, lát anh thử nhé.”

Hứa Kinh Trập có chút ngạc nhiên: “Mua cho tôi sao?”

Tiểu Lạc: “Đồ tình nhân đó. Anh ấy bảo khiếu thẩm mỹ anh chẳng ra sao, để anh ấy chọn thì hợp hơn.”

Hứa Kinh Trập: “…….” Anh cảm thấy mình lại bị xúc phạm rồi.

Ba người cùng nhau thu dọn xong đống đồ mới mua. Tiểu Lạc thực sự không nói dối, một nửa chỗ đó đều theo kích cỡ của Hứa Kinh Trập, có vài bộ thật sự rất đẹp. Chu Hiểu Hiểu còn xúi Hứa Kinh Trập thử ngay tại đấy. Kết quả thử bộ đầu là có bộ thứ hai, dưới tầng như đang mở party thời trang vậy. Lương Ngư tắm rửa xong đi ra, thân trên để trần, tóc còn chưa lau khô thì đã thấy Hứa Kinh Trập đang mặc một chiếc quần yếm, phía trên là áo cardigan lông cừu màu xanh navy. Tiểu Lạc đang ngồi chồm hỗm dưới đất chụp ảnh cho anh.

Lương Ngư ở tầng hai nhìn một lúc rồi mới đi xuống. Hứa Kinh Trập không phát hiện ra hắn, còn đang chỉnh hai dây quai quần. Anh lọ mọ nửa ngày, đang tính gỡ xuống thì chợt thấy tay nhẹ đi, có người từ phía sau cầm một đầu dây đeo vắt ra trước.

“Mặc như này.” Lương Ngư như đang ôm trọn anh vào lòng từ phía sau. Trên đầu hắn quấn khăn lông, các sợi tóc vẫn còn nhỏ nước, mặt gần như dán lấy mặt Hứa Kinh Trập. Một tay hắn cầm đầu dây đeo, tay còn lại ôm lấy eo Hứa Kinh Trập. Đầu dây đeo là nút cài nên phải một lúc mới cài vào được.

Chu Hiểu Hiểu miệng há nửa, cảm thấy mình giây phút này mù rồi.

Hai bên dây đeo rất nhanh đã được chỉnh xong. Lương Ngư lùi ra sau mấy bước thưởng thức, đắc ý bảo: “Quả nhiên rất hợp với anh.”

Hứa Kinh Trập nhìn đống quần áo để đầy trên mặt đất, có chút ái ngại: “Anh mua nhiều quá đấy.”

“Quần áo thôi mà.” Lương Ngư cúi người mở vali ra, tiện tay lấy một chiếc áo phông rồi mặc vào, “Đáng mấy đồng chứ hả?”

Tiếu Lạc có lẽ rất thỏa mãn với việc chụp ảnh, đang cúi đầu lựa hình, thuận miệng bảo: “Đúng đó thầy Hứa. Anh không cần khách sáo với anh em đâu, đồ của anh em cũng là của anh mà.” Cô nói xong, đưa điện thoại cho hai người coi, “Đăng lên Weibo được không ạ?”

Ngoại trừ Chu Hiểu Hiểu, tất cả mọi người đều tự động bỏ qua câu “đồ của anh em cũng là của anh” của cô ta. So ra thì Hứa Kinh Trập để ý ảnh cô chụp hơn, ở đó cúi lưng xem, còn hỏi có thể chỉnh một chút không.

Lương Ngư hơi mất kiên nhẫn: “Có gì cần chỉnh chứ. Hôm nay đã lên hot search rồi, đừng tiếp tục nữa.”

Hứa Kinh Trập chỉ đành tiếc nuối bảo “Được rồi”, còn không quên dặn Tiểu Lạc gửi ảnh qua cho Chu Hiểu Hiểu.

Còn một đống đồ trong hành lý chưa thu dọn xong, Lương Ngư sấy khô tóc rồi cũng qua giúp một tay. Lúc hắn làm việc cũng biết đường giữ im lặng, hơn nữa tay chân rất nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống kiểu mấy ngôi sao lớn mười đầu ngón tay không dính nước mưa xuân. Hắn dọn dẹp rất mau, tới cuối còn giục Tiểu Lạc mang đồ lên.

(Mười đầu ngón tay không dính nước mưa xuân: Trích từ bài thơ “Công Tử Hành” của Lưu Hi Di đời Đường, ý chỉ những người có một cuộc sống an nhàn, không phải làm việc nhà)

“Buồn ngủ chết đi được.” Có thể nhìn ra Lương Ngư đã ở bờ vực của sự phun trào rồi, “Đi mau đi.”

Tiểu Lạc: “Đi ngay đây, đi ngay đây. Chiều mai có công việc, mấy giờ qua đón anh nhỉ?”

Lương Ngư: “Sau trưa đi.”

Tiểu Lạc làm dấu tay “OK” rồi cùng Chu Hiểu Hiểu rời đi. Hứa Kinh Trập đang tính lên tầng thì thấy Lương Ngư nhìn mình đăm đăm.

“Thư tình đâu?” Hắn lại hỏi một lần nữa.

Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười: “Anh đã mệt thế này rồi, không thể đi ngủ trước sao?”

Lương Ngư lại bắt đầu cáu kỉnh, thái độ vô cùng cương quyết: “Lấy cho tôi xem trước đi.”

Hứa Kinh Trập không còn cách nào khác, chỉ có thể lên tầng, vào phòng mình lấy thư tình cho người ta. Anh thật sự viết rất nghiêm túc, lúc đưa tới tay Lương Ngư còn bất giác cảm thấy hơi thẹn thùng.

Lương Ngư mở ra coi, sắc mặt không thay đổi mấy, hỏi anh: “Anh tự viết chứ hả? Không đi cóp ở đâu đúng không?”

Hứa Kinh Trập có chút không biết nói sao: “Cậu không yên tâm có thể lên Baidu kiểm tra lại.”

(Baidu: aka Google của Trung Quốc)

Lương Ngư đọc thêm lần nữa, hình như muốn cười nhưng vẫn cố ý nhịn, không biết đang vui vẻ chuyện gì. Cuối cùng hắn quay qua nhìn Hứa Kinh Trập, giọng điệu quái gở, nói, “Nhìn không ra nha, anh cũng buồn nôn ghê.”

Hứa Kinh Trập: “…..?”

Bình luận

Truyện đang đọc