DANH NGHĨA

Lúc ăn tối hiếm khi không có paparazi làm phiền nhưng hai người vẫn bị nhân viên phục vụ phòng VIP nhận ra. Người kia rất bình tĩnh phục vụ tới cuối bữa, trước lúc tính tiền mới xin chữ ký cùng ảnh chụp chung.

“Có thể ký tên.” Lương Ngư không chút khách khí, “Chụp ảnh thì không được. Em ấy còn chưa tháo phụ kiện, không thể để lộ ra ngoài.”

Nhân viên phục vụ nào dám nói dù là nửa chữ “không”, nhận được chữ ký là đã đủ để đem đi lập đền thờ rồi.

Hứa Kinh Trập cùng Lương Ngư một trước một sau lên xe bảo mẫu, không nhịn được: “Anh đối xử với fan luôn như vậy sao?”

Lương Ngư liếc anh: “Đó là fan của anh.”

Hứa Kinh Trập nhướng mày.

Lương Ngư: “Với quan hệ hiện tại của chúng ta thì fan của anh,” Hắn chỉ bản thân, “Là tình địch của tôi.”

Hứa Kinh Trập lúc này thật sự phì cười. Vì anh nhảy lớp khi theo học chuyên ngành diễn viên nên ra mắt từ rất sớm. Khi ấy cũng mới mười tám đôi mươi, mặt còn căng tràn collagen, lúc đứng trước máy quay có thể nhìn ra đường nét khung xương ưu việt nhưng từ một góc độ nào đó vẫn sẽ hơi phúng phính, tướng mạo còn lâu mới được tinh tế như bây giờ. Hứa Kinh Trập sở hữu loại khuôn mặt trẻ lâu của người phương Đông, càng lớn tuổi càng lộ nét phong độ.

Lúc anh cười, phần nếp mí ở hai mắt sẽ nhấn sâu thêm một chút, cung mày giãn ra tạo một độ cong, thật xứng với câu “sắc tựa hoa xuân”.

Lương Ngư chăm chú nhìn anh một lúc rồi mới lặng lẽ di chuyển ánh nhìn, bỗng dưng hỏi: “Sao anh không đóng phim điện ảnh?”

Hứa Kinh Trập không ngờ hắn lại có hứng thú nói về chủ đề này, cũng không kiêng kỵ gì,  thoải mái đáp: “Không có cơ hội mà cũng không có kịch bản nào hay cả. Tôi vừa vào nghề đã quay phim truyền hình rồi. Có lẽ vì con đường phát triển quá thuận lợi nên ông trời không muốn ban hết mọi điều tốt cho tôi chăng?”

Lương Ngư nâng mắt: “Lần này không phải vướng vào scandal sao, còn phải ở đây diễn kịch với tôi nữa.”

Hứa Kinh Trập cười. Anh rất lạc quan: “Tôi tin khổ tận cam lai thôi. Hơn nữa được diễn cùng thầy Lương thì tôi cũng không phải người bị thiệt.”

Lương Ngư trầm ngâm một lúc, giọng điệu có phần nghiêm túc: “Hôm đó rốt cục anh tới đấy để làm gì?”

Có lẽ Hứa Kinh Trập cũng không ngờ hắn sẽ hỏi thẳng thừng như vậy, trong chốc lát không kịp phản ứng. Anh thật sự có chuyện khó nói nhưng biểu hiện ngoài mặt lại  như thể có tật giật mình vậy.

“Thôi.” Lương Ngư tự dưng nổi nóng, sắc mặt xấu đi thấy rõ. Hắn nói chuyện còn mang chút châm chọc, “Anh thích chơi là việc của anh, tôi với anh có quan hệ gì chứ?”

Hứa Kinh Trập: “……”

Lương Ngư nhắm mắt lại. Hắn cũng không muốn quá bất lịch sự nhưng vẫn không nhịn được: “Vì lẽ gì mà anh lại có quan hệ với người khác? Còn dễ dãi để người ta lợi dụng nữa? Anh tự nhìn khuôn mặt này của anh đi, không thể tìm người tốt tốt một chút…..”

“Thầy Lương.” Hứa Kinh Trập thật sự không nghe tiếp được nữa. Anh cắt ngang lời đối phương, dùng hết sức bình sinh để kiềm chế bản thân mà uyển chuyển bảo: “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi thật sự không có thứ ham muốn trần tục ấy.”

“?” Lương Ngư rõ ràng đã bị lửa giận hun nóng đầu rồi, không sao nghe hiểu được, “Đùa gì vậy? Có cần gắn thêm cái meme cho anh không?”[1]

Hứa Kinh Trập: “……”

Sau chuyện đó Hứa Kinh Trập cũng không rõ bọn họ có tính là đang cãi nhau không, vì tối đấy còn chưa nói rõ mọi chuyện thì ngay lúc ấy Lương Ngư lại nhận được thông báo quay cảnh bổ sung nên đã bị Dương Kiệt Thụy lôi thẳng tới sân bay rồi.

Chu Hiểu Hiểu có Wechat của Tiểu Lạc nên hai người cũng hay liên lạc.

“Hình như hai người họ có vấn đề gì ấy.” Tiểu Lạc gửi tin nhắn thoại qua. Cô có vẻ như đang ăn nên nói không được rõ tiếng, “Tâm trạng anh tôi mấy hôm nay cứ gọi là nát bét, làm nhân viên xung quanh đều nơm nớp, chỉ sợ động vào ổng là gặp xui xẻo.”

Chu Hiểu Hiểu gửi tin nhắn trả lời cô: “Cô thì chẳng thấy căng thẳng chút nào nhở.”

Tiểu Lạc: “Tôi quen rùi. Có điều tính tình thầy Hứa tốt thật, tôi hâm mộ cô lắm đó.”

Chu Hiểu Hiểu nghĩ thầm, Cô đừng hâm mộ tôi. Tôi thật sự cứ sập nhà lại xây nhà rồi lại sập rồi lại xây, cả quá trình phải chịu nỗi đau mà đến cả fan CP nhà khác cũng không hiểu nổi đâu.

Tiểu Lạc rõ ràng rất thích trò chuyện với người khác: “Cô bảo thầy Hứa đi dỗ anh tôi đi. Anh tôi tuy tính cách chẳng ra làm sao nhưng con người thật sự tốt lắm đấy, cực dễ mềm lòng.”

Chu Hiểu Hiểu không sao hiểu nổi cô ta, bảo: “Tại saothầy Hứa nhà bọn tôi phải đi dỗ? Cãi nhau không phải do cả hai đều sai sao? Thầy Lương bao tuổi rồi mà còn cần người khác dỗ dành?”

Tiểu Lạc: “Ái dà, cái này cô không hiểu rồi. Đây là tình thú trong chuyện yêu đương.”

Chu Hiểu Hiểu cạn lời: “Chuyện yêu đương cái gì cơ? Hai người bọn họ là giả đó.”

“Thì có sao.” Tiểu Lạc không hề quan tâm bảo, “Giả thì cũng là đang yêu. Thầy Hứa chuyên nghiệp như vậy, đi dỗ người khác không phải là hạ bút thành văn sao. Hơn nữa anh tôi nhất định đang chờ anh ấy tới dỗ, chẳng qua da mặt mỏng nên ngại nói thôi.”

“……” Chu Hiểu Hiểu có chút bất ngờ, không nhịn được hỏi, “Sao cô lại ủng hộ hai người bọn họ tới vậy?”

Phải qua một lúc Tiểu Lạc mới trả lời cô, giọng điệu không biết vì sao lại có chút giống mẹ chồng đánh giá con dâu: “Lúc trước tôi vẫn luôn cảm thấy không ai xứng với anh tôi. Nhưng phải nói sao nhở, anh tôi tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa rồi, thầy Hứa thật sự rất ổn đấy.”

“Đang nói chuyện gì thế?” Trương Mạn đặt một chồng tài liệu lên đầu Chu Hiểu Hiểu, “Cái gì mà thầy Hứa thật sự rất ổn cơ?”

Chu Hiểu Hiểu vội giảm âm lượng. Cô lấy chồng tài liệu từ trên đầu xuống, hỏi: “Có cần em đi đón thầy Hứa không ạ?”

Hứa Kinh Trập hôm nay được ngày nghỉ hiếm có, bảo là đi gặp bạn nên ra ngoài mà không dẫn ai theo cả. Trương Mạn thật sự rất lo anh bị paparazi bám theo, có điều sau nghĩ lại thấy Lương Ngư không ở đây, chắc cũng không có gì đáng chụp.

“Cậu ấy không gọi em tới thì em không cần phải tới đâu.” Trương Mạn muốn làm biếng, “Thầy Hứa cũng cần được nghỉ ngơi mà.”

Do lần trước ở khách sạn xảy ra vụ bê bôi sex tập thể nên lần này bác sĩ Trần cực kỳ cẩn thận đổi địa điểm. Thỏ khôn có ba hang, vì để tiện cho mấy ngôi sao trốn cánh báo chí, chắc chắn ông không thể chỉ có một phòng khám.

Hứa Kinh Trập tự mình lái xe tới một khu đô thị cao cấp mới nằm ở ngoài thành, gửi xe xong còn phải đi gần 20 phút mới tới trước cửa phòng khám tâm lý.

“Tôi xem tin tức rồi,” Bác sĩ Trần đã quá năm mươi, tóc bạc nửa đầu nhưng trông vẫn rất có tinh thần, “Nhìn hai cậu trong ảnh cực kỳ xứng đôi đấy.”

Hứa Kinh Trập ngồi vào ghế khám bệnh. Tuy chỉ điều trị bằng liệu pháp trò chuyện nhưng để cho thoải mái, trong phòng khám vẫn bố trí một chiếc ghế nằm da mềm có thể dùng để nghỉ ngơi.

“Chỉ là công việc mà thôi.” Hứa Kinh Trập nửa nằm. Anh đã điều trị đứt quãng ở chỗ bác sĩ Trần được tầm hai, ba năm rồi. Đối với chứng ED do tâm lý thì đây cũng không phải một khoảng thời gian ngắn.

(ED – erectile dysfunction: Chứng rối loạn cương dương)

Ban đầu lúc phát hiện ra chức năng có vấn đề, Hứa Kinh Trập cảm thấy do ảnh hưởng của việc chịu quá nhiều áp lực, nhưng anh vốn là người có ham muốn thấp nên lúc đầu cũng không đặt nặng vấn đề này. Mãi tới khi anh phát hiện ra khả năng cương cứng kể cả lúc quay tay cũng gặp trở ngại thì mới ý thức được rằng không thể tiếp tục để kệ như vậy nữa.

Cho dù không quan hệ cùng người khác, việc không thể cương một cách bình thường cũng ảnh hưởng đến danh dự đàn ông. Hứa Kinh Trập dù thoải mái tới đâu cũng thầm có chút tự ti cùng tổn thương do lòng tự tôn bị hạ thấp. Đây là điều trước sau gì anh cũng không thể trốn tránh.

“Thật ra cũng không phải không có chút tiến triển nào.” Bác sĩ Trần xem xong tài liệu, hỏi: “Cậu dạo này có chào cờ buổi sáng không?”

Hứa Kinh Trập suy nghĩ một lúc, đáp: “Một tuần chắc được hai lần.”

Bác sĩ Trần động viên anh: “Có dùng tay không?”

“Không.” Hứa Kinh Trập do dự một lúc nhưng vẫn nói, “Nó rất nhanh đã xẹp xuống rồi.”

Bác sĩ Trần: “Cậu không nên căng thẳng quá, vào lúc ấy nên nghĩ đến những chuyện vui vẻ một chút. Mấy cậu dạo này có chuyện gì vui không?”

Hứa Kinh Trập lúng túng bảo: “Tôi với Lương Ngư thật sự không có quan hệ đó. Bọn tôi giờ đang hợp tác nhưng cao nhất cũng chỉ có thể tính là bạn bè bình thường thôi.”

Bác sĩ Trần “Ừm” một tiếng rồi bỗng bảo: “Cậu có từng nghĩ tới chuyện phát triển một mối quan hệ mới chưa? Có thể sẻ chia cùng nhau vài điều bí mật, có lúc giấu giếm quá nhiều cũng sẽ gây áp lực về mặt tâm lý đấy.” Ông nói có ý ám chỉ, “Không chừng cậu Lương sẽ rất hợp với vai trò này.”

Hứa Kinh Trập lặng thinh. Trông anh không có vẻ quá bài xích nhưng cũng không vui vẻ gì. Anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng mới bảo: “Cậu ta là đàn ông, nhưng cậu ta thích đàn ông.”

Bác sĩ Trần: “Như vậy quá tốt rồi……”

“Tôi cũng không phải đặc biệt tự ti hay là buông bỏ chính mình.” Hứa Kinh Trập cắt ngang lời ông, bộ dạng bình tĩnh nói, “Nhưng hiện tại tôi thật sự không được. Cho dù sau này giữa tôi và cậu ta có nảy sinh tình cảm thì cũng chỉ có thể dừng lại ở mặt cảm xúc. Nhưng cậu ta là một người đàn ông bình thường có ham muốn, như vậy sẽ bất công với cậu ta.”

“Tôi cũng không phải có ý muốn giữa hai cậu nảy sinh tình cảm gì cả.” Bác sĩ Trần mỉm cười. Ông nhìn Hứa Kinh Trập, chuyển chủ đề, “Xem ra dạo này cậu chịu khá nhiều áp lực nhỉ? Vậy chúng ta nói chuyện khác nhé, ví dụ, trong mắt cậu Lương Ngư là người như thế nào?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Hứa Kinh Trập ngẩn người một lúc rất lâu mới đáp lại như vậy. Anh đưa tầm mắt lên cao, nhìn đăm đăm trần nhà phòng khám, như đang thả hồn đi đâu đấy, “Cậu ta là một người hoàn toàn khác biệt với tôi. Vừa nóng nảy lại phiền phức, thích làm việc theo ý mình, còn tùy tiện nữa, ăn nói cũng không dễ nghe, rất giống cái ấm nước đang sôi ùng ục vậy.”

Bác sĩ Trần: “……”

Hứa Kinh Trập ngừng lại một chốc, cuối cùng không quá tình nguyện mà thừa nhận: “Đương nhiên, cậu ta quả thực rất quyến rũ.”

Hai tiếng điều trị một đối một cũng không thể nói là rất hiệu quả nhưng Hứa Kinh Trập quả là đã thả lỏng hơn. Dù anh có là toàn năng thì thi thoảng cũng vẫn cần một không gian để được lắng nghe. Có rất nhiều điều anh không thể nói với  người khác nhưng lại có thể nói với bác sĩ tâm lý.

Đề xuất của bác sĩ Trần vẫn như cũ là giảm bớt lo âu, buổi sáng lúc chào cờ có thể thử dùng tay xoa, cũng như nên thử mở lòng hơn, chia sẻ bí mật với người bên cạnh.

Thật ra với Hứa Kinh Trập thì ý cuối mới là khó nhất. Dù sao anh cũng không thể cố ý tìm cơ hội chỉ để chia sẻ với Lương Ngư chuyện mình không thể cương cứng được.

Nói nghiêm túc một chút thì đây có thể bị coi là quấy rối tình dục.

Hơn nữa hình như mấy ngày nay tâm trạng của Lương Ngư mới tốt lên được một chút. Hai người họ cuối cùng có thể hòa bình trao đổi vài chữ qua tin nhắn Wechat.

“Anh bay về lúc mấy giờ?” Hứa Kinh Trập cố ý nhắn tin hỏi thăm.

Đối phương trả lời rất nhanh: “Bốn giờ chiều.”

Hứa Kinh Trập: “Vậy để tôi đi đón anh nhé. Tối có muốn ăn gì không?”

Lần này phải mất một lúc khá lâu, Lương Ngư mới đáp lại bằng hai chữ “Tùy anh”.

Hắn không nói muốn ăn gì nhưng cũng không từ chối đề nghị tới sân bay đón của anh. Hứa Kinh Trập cầm điện thoại mỉm cười. Chu Hiểu Hiểu thấy vậy, trong lòng lại có nước đường dâng lên.

“Thầy Lương không còn giận nữa ạ?” Chu Hiểu Hiểu dè dặt nói giúp, “Em nghe Tiểu Lạc bảo tâm trạng thầy Lương mấy hôm nay xấu cực kỳ, còn tưởng hai người cãi nhau ấy ạ.”

Hứa Kinh Trập vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, kiên nhẫn giải thích: “Không cãi nhau gì đâu. Thầy Lương có chút hiểu nhầm nhỏ thôi, chờ cậu ấy về rồi giải thích rõ ràng là được.”

Chu Hiểu Hiểu “À” một tiếng, lại thấy Hứa Kinh Trập nói tiếp: “Thầy Lương có chút trẻ con, dỗ dành là ổn thôi. Lần này là do tôi không phải, không làm rõ từ trước, gây phiền toái tới công việc của mọi người rồi.”

“…….” Chu Hiểu Hiểu bây giờ không muốn nghe thấy hai chữ “phiền toái” và “công việc” này. Tòa lâu đài thần tiên bên bãi biển của cô! Khi nào mới có thể chính thức xây dựng đây?!

Bình luận

Truyện đang đọc