DANH NGHĨA

Hứa Kinh Trập ban đầu vì căng thẳng với hưng phấn nên không cảm thấy lạnh, đến khi Lương Ngư cúi xuống hôn anh thì anh mới nhận ra chóp mũi hắn đã cóng đỏ.

Hiển nhiên không chỉ chóp mũi, phần mí mắt mỏng của hắn trong gió lạnh cũng cực kỳ rõ rệt. Hứa Kinh Trập đưa tay vuốt lên đuôi mắt sưng đỏ của hắn. Lương Ngư lẩm bẩm: “Anh không khóc.”

Hứa Kinh Trập cố ý nói: “Em biết, anh nhịn được rồi.”

Lương Ngư im lặng. Hắn ôm lấy Hứa Kinh Trập, có hơi siết chặt, ôm được một lúc lại hôn lên mặt anh như đang gặm kẹo. Mãi sau Hứa Kinh Trập bảo không được hôn nữa, hôn tiếp thì da sẽ bị thổi nứt mất thì Lương Ngư mới dừng lại.

Hứa Kinh Trập sờ mặt mình. Thi thoảng anh lại có ảo giác như bị Lương Ngư coi thành một “thứ”, mà e rằng cũng không phải là ảo giác, dù sao Lương Ngư đã từng nói anh là “thứ” ngọt ngào nhất hắn từng ăn trong đời.

“Thứ” này thật ra cũng không phải có ý xúc phạm. Trong quan niệm của Lương Ngư, tất cả đều ở mức cực hạn. Hắn đặt cả thế giới và Lương Ngư lên hai đầu bàn cân, một bên là vạn vật trên thế gian, một bên lại chỉ có mình Hứa Kinh Trập.

Còn chưa quay xong phim chỗ Lâm Chước Dự nên Lương Ngư vẫn phải tiếp tục đứng trước ống kính. Hứa Kinh Trập cảm thấy trạng thái hắn vẫn ổn, kết quả Lâm Chước Dự lại gọi hắn lại.

“Mũi cậu làm sao thế?” Lâm Chước Dự hỏi, “Còn cả mắt nữa, khóc à?”

Lương Ngư lạnh lùng nhìn anh ta, lười giải thích.

Lâm Chước Dự chỉ có thể gọi chuyên viên hóa trang tới giúp hắn, còn phải chế lại kem nền hợp với màu da hiện tại của hắn. Anh ta hỏi Hứa Kinh Trập: “Hai cậu cãi nhau đấy hả?”

Hứa Kinh Trập cảm thấy buồn cười, đáp: “Đương nhiên không phải. Sinh nhật thì sao có thể cãi nhau được chứ.”

Lâm Chước Dự: “Thế thì cũng không được khóc. Thời tiết Mặc Hà bây giờ như thế nào, liếm môi cái thôi cũng thành sương giá rồi.”

Hứa Kinh Trập không biết nói gì tiếp. Anh vô thức sờ lên mặt thì bị Lâm Chước Dự nhìn thấy.

“Mặt cậu cũng vậy.” Lâm Chước Dự lại bắt đầu đau lòng, “Chỗ đỏ chỗ trắng, như bị chọc thành vết ấy. Hai cậu làm diễn viên kiểu gì vậy, không chú ý thế này.”

Hứa Kinh Trập: “…….”

Sau đó Lâm Chước Dự không cho bọn họ tùy tiện thân mật ở ngoài nữa. Anh ta bảo: “Mấy cậu về nhà trọ thì tôi không quản nhưng trước khi Hứa Kinh Trập rời đi, không được mặt kề mặt ở bên ngoài.”

Nói thì nói vậy chứ hai ngày nay Lương Ngư toàn quay từ sáng sớm tới tối mịt. Vì để duy trì trạng thái nhập vai nên lúc về tới nhà trọ cũng không thể làm được chuyện gì khác. Hứa Kinh Trập còn phải thức đêm cùng hắn ở trường quay.

Chỉ có thể trao đổi qua ánh mắt, hai người họ cứ hễ lại gần một chút là lập tức có nhân viên công tác đi tới tách bọn họ ra.

Tới cuối là Lương Ngư không chịu nổi trước, bảo: “Em về trước đi, đừng ở đây nữa.”

Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười, nói: “Mai em bay chuyến sáng. Anh muốn giữ cũng chẳng giữ nổi.”

Lương Ngư nhìn anh đăm đăm một lúc, có thể thấy ánh mắt tóe lửa như thể dục vọng không được thỏa mãn. Vì ngại nhiều người nên hắn cũng chỉ có thể kéo tay anh. Hai người một đứng một ngồi, tay nắm lấy tay mà nhìn nhau.

Lâm Chước Dự đủng đỉnh đi tới. Anh ta nhìn Hứa Kinh Trập, nói một câu “Thượng lộ bình an” rất chân thành như đang tiễn Bồ Tát, rồi quay sang cười lấy lòng với Lương Ngư, bảo: “Cậu quay phim cho tốt thì mới sớm quay về thân mật được.”

Lúc Trương Mạn kêu Chu Hiểu Hiểu tới sân bay đón Hứa Kinh Trập thì các loại chụp thuê đã chờ ở đó từ trước rồi. Thông tin chuyến bay của nghệ sĩ hiện tại gần như không thể giữ bí mật, đều đã sắp trở thành dây chuyền sản xuất rồi, thậm chí còn có thể kiếm tiền từ đó.

Cả người Hứa Kinh Trập mặc một màu đen thuần, trên đầu có đội mũ. Anh cúi đầu gõ chữ cực nhanh vào điện thoại, lúc thoát ra thì thấy tin nhắn Chu Hiểu Hiểu gửi cho mình.

Chỗ cửa ra vào rất đông người. Có vài người chụp thuê quen thuộc tới mức Hứa Kinh Trập cũng nhận ra. Anh cũng không quan tâm chuyện người ta có chụp hình anh hay không, chỉ đè thấp vành mũ đi lẫn trong đám đông, tới chỗ cửa mà Chu Hiểu Hiểu đang đợi.

Chu Hiểu Hiệu thậm chí còn không thể lập tức nhận ra anh.

“Thầy Hứa?” Chu Hiểu Hiểu cẩn thận quan sát anh từ trên xuống dưới.

Không sụt cân, cũng không phơi đen quá mức, đường nét khuôn mặt vẫn đẹp như thế nhưng chỉ là có chỗ nào đó không giống lắm, Chu Hiểu Hiểu không chỉ rõ ra được.

Hứa Kinh Trập lên xe bảo mẫu. Anh cởi mũ xuống, tóc tai bù xù. Hứa Kinh Trập bèn lấy điện thoại ra, dùng màn hình làm gương, chỉnh lại đầu tóc.

Chu Hiểu Hiểu: “……..” Cảm thấy đúng mùi rồi.

Hứa Kinh Trập có lẽ chỉnh mãi cũng không thấy vừa ý nên bảo: “Phải hẹn thời gian đi làm tóc.”

Chu Hiểu Hiểu xem lịch trình sắp tới của anh, báo rằng chiều mai có thể hẹn thầy Tony.

Hứa Kinh Trập gật đầu, rồi lại cúi xuống trả lời tin nhắn. Chu Hiểu Hiểu liếc mắt qua, hỏi: “Thầy Lương……. còn phải bao lâu nữa mới quay xong ạ?”

Hứa Kinh Trập: “Còn tháng nữa.” Anh nói xong thì như nhớ ra chuyện gì đó, chợt bảo, “Em báo với Trương Mạn, sáng mai anh qua công ty tìm chị ấy.”

Da đầu Chu Hiểu Hiểu căng ra. Cô với Trương Mạn bây giờ rất dễ căng thẳng, biết chỉ cần Hứa Kinh Trập chủ động tới công ty là sẽ có chuyện lớn xảy ra. Hơn nữa mấy chuyện lớn này còn không phải là để nghe ý kiến hay suy nghĩ của bọn cô mà chỉ là thông báo đơn thuần từ phía Hứa Kinh Trập. Bọn cô phụ trách xử lý tốt mọi việc giúp anh là được.

Chu Hiểu Hiểu đang thoi thóp, cố gắng vùng vẫy, nói: “Thầy Hứa……. Anh vẫn nhớ cuối năm anh phải vào đoàn phim chứ ạ?”

Hứa Kinh Trập gật đầu: “Vừa đúng lúc anh muốn xác nhận thời gian cụ thể. Vào lúc nào, trước hay sau khi qua năm mới?”

Khái niệm “cuối năm” này nếu phân biệt Tết âm và Tết dương thì có cách biệt tầm một, hai tháng. Chu Hiểu Hiểu không chắc Hứa Kinh Trập rốt cục muốn làm gì, chỉ có thể cẩn trọng đáp: “Để em xác nhận lại giúp anh nhé?”

Hứa Kinh Trập mỉm cười, gật đầu bảo: “Làm phiền em rồi.”

Lúc Trương Mạn nhận được điện thoại của Chu Hiểu Hiểu thì đã bắt đầu thấy lo âu. Cô kêu Thái Thái đi lấy cây lau nhà từ chỗ dì dọn vệ sinh lại, lấy nhiều vào, cái loại chắc chắn ấy.

Chu Hiểu Hiểu trước tiên báo cáo qua với cô về tình hình của Hứa Kinh Trập, nói khá khách quan, không thổi phồng: “Sắc mặt thầy Hứa khá tốt ạ. Có thể thấy là ăn được ngủ được, quay phim chắc sẽ rất thuận lợi.”

Trương Mạn: “Tình cảm thuận lợi chứ?”

Chu Hiểu Hiểu: “Chắc là thuận lợi ạ…… Thầy Hứa cả đường đều bận nhắn tin.”

Trương Mạn tưởng tượng khung cảnh này, cảm thấy Chu Hiểu Hiểu giống như một chú cún đáng thương đột nhiên xuất hiện trong bức hình của cặp tình nhân vậy.

“Em vất vả rồi.” Cô thổn thức nói.

“?” Chu Hiểu Hiểu cũng không rõ mình vất vả chỗ nào. Cô có thể gặp Hứa Kinh Trập, đớp được thính tươi từ chính chủ ở trước mặt, thật sự là vui sướng như đang trong mơ vậy.

Cô thay Hứa Kinh Trập hỏi thời gian vào đoàn làm phim. Trương Mạn trả lời: “Cái này thì không gấp. Biên kịch trước đó đột nhiên muốn sửa lại kịch bản nên phải chốt lại ngày, sớm nhất cũng phải qua năm mới mới khởi quay được.”

Chu Hiểu Hiểu “À” một tiếng. Cô cứ cảm thấy thông tin này không thể coi là tốt hay không tốt được, trong lòng râm ran.

Trương Mạn lại hỏi cô: “Thầy Hứa có nói gì nữa không?”

Chu Hiểu Hiểu: “Chiều mai thầy Hứa chuẩn bị đi làm tóc ạ.”

Trương Mạn thở phào nhẹ nhõm. Cô rất phấn khởi, có cảm giác tự hào vì con nhà mình quả nhiên không học hư theo người ta: “Chị biết ngay thầy Hứa sẽ không tùy tiện như vậy mà. Em liên hệ thầy Tony quen cho cậu ấy nhé, làm cho đẹp vào, đừng để như lần trước lên hot search, sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Chu Hiểu Hiểu do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: “Nhưng mà chị Mạn, thầy Hứa còn nói sáng mai thầy ấy muốn tới tìm chị.”

“……..” Trong lòng Trương Mạn vang lên hồi chuông cảnh báo. Giọng cô cũng run lên, “Cậu ấy tìm chị làm gì?”

Chu Hiểu Hiểu thành thật đáp, “Thầy Hứa không nói với em. Nhưng em thấy sau khi anh ấy về có lấy trứng bồ câu thầy Lương tặng ra đeo ạ.” Cô còn rất phiền muộn và thật sự lo âu nói, “Mai nếu không cẩn thận thầy Hứa đeo trứng bồ câu ra ngoài rồi đúng lúc bị paparazzi chụp được….. Có phải sẽ không tốt không ạ?”

Trương Mạn: “……”

—–

Bình luận

Truyện đang đọc