ĐÀO HOA TỚI SỐ


Cả hai quay đầu lại nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp từ xa đi lại, nữ nhân lớn tuổi bất giác liền lên tiếng
“Đại thẩm, ta là Võ Nương, nhà gần đây, đây là nữ nhi của ta Tiểu Mai, hôm nay đến đây chào hỏi một chút”.

Lời nữ nhân kia vừa dứt làm Diêu Diêu nghĩ ngợi, cô đến đây ngụ trụ hơn 2 tháng hầu như không đi đâu hết, cũng không giao lưu với dân làng, có lẽ hôm nay họ đến chào hỏi, cảm thấy như bản thân đã thất lễ, liền vội vàng mời vào nhà đon đả đáp.

“Thất lễ quá, muội đến đây lâu rồi mà không đến chào hỏi mọi người, thật sự là không suy nghĩ chu đáo”.

Cánh cổng mở ra, căn nhà đơn sơ sạch sẽ, bên phải sân có bộ ghế đá, phía trên còn có ấm trà nóng hổi, vội dẫn hai người đi tới ngồi trò chuyện.

“Đây là ít rau nhà tỷ trồng được, muội cầm lấy”.

Võ Nương đem bọc rau để trên bàn cười nói, sau đó nhìn quanh căn nhà hỏi lớn.

“Muội ở một mình à”.


Cô nhanh nhẹn rót nước tiếp chuyện.

“Muội có một hài tử và một đứa cháu họ hàng xa”.

Lời vừa dứt thì từ phía sau hai thân ảnh bước ra, có lẽ là đã luyện kiếm xong, Diêu Diêu liếc nhìn liền vui vẻ kêu lại nói lớn.

“Đứa lớn là hài tử, đứa nhỏ là cháu…”.

Tiểu Mai và Võ Nương nhìn thấy Cố Thanh Ca thì chấn động, nhất là Tiểu Mai khuôn mặt nàng đỏ hồng, nhìn nam nhân trước mặt không chớp mắt, có lẽ trong đời đây là lần đầu tiên thấy một nam nhân đẹp câu hồn đến vậy, Võ Nương cũng bị sắc đẹp của Cố Thanh Ca làm cho bất ngờ, định thần lại vội vàng hỏi.

“À…à…hài tử này không biết năm nay bao nhiêu tuổi”.

Bây giờ ở trong mắt người khác thì Diêu Diêu chính là mẫu thân của Cố Thanh Ca, chuyện này không thể thay đổi được, hắn nhìn Diêu Diêu rồi nhìn lại hai người đối diện nhăn mày một lát, chào hỏi loa qua xong rời đi.

“Năm nay tròn 20”.

Trả lời xong Diêu Diêu nhìn thân ảnh cao lớn đi vào trong mỉm cười đáp.

“Hài tử sức khỏe không tốt nên không tiện…”
Võ Nương và Tiểu Mai bần thần một lúc không nói gì, sau đó vụi vẻ trò chuyện với Diêu Diêu, thông qua họ biết là, đất hoang khai phá xong thì có thể canh tác, cuối tháng nộp thuế cho triều đình, tiễn hai người kia về cô chợt nảy ra một ý nghĩ, bây giờ cô có tiền nhưng nếu lâu dài chẳng may dùng hết thì biết làm gì mà sống, tốt nhất bây giờ cần khai hoang trồng trọt và chăn nuôi.

Nói là làm sáng hôm sau Diêu Diêu cùng Thích Trang vác cuốc ra bãi đất hoang gần đó, vốn dĩ Cố Thanh Ca muốn đi cùng nhưng bây giờ hắn là trọng tội của triều đình, đang truy nã gắt gao nên không thể để lộ thân phân được, hai người mải miết làm không biết rằng ở nhà, Tiểu Mai từ sáng sớm lấp ló ngoài cửa, nàng ta tự nhiên mở cửa đi vào, ngó vào sân thấy không có ai bèn đi một vòng tìm kiếm thì thấy nam nhân tuấn mỹ đang luyện kiếm sau nhà, vội vàng tiến tới bẽn lẽn đáp.

“Muội…à…nghe bảo huynh bị thương nên muội làm ít điểm tâm sang”.


Cố Thanh Ca bất ngờ bị tiếng nói làm động tác dừng lại, nhìn tiểu cô nương đang trên tay đang cầm một ít đồ ăn, giọng không vui đáp.

“Sao ngươi lại vào được đây?”.

“Cửa…không khóa nên…”.

Ngần ngừ một lát Tiểu Mai mạnh dạn đi nói tiếp.

“Muội là Tiểu Mai, hàng xóm bên cạnh nhà, ừm…sau này có thể đến tìm huynh chơi được không”.

Hai người tuổi tác ngang ngửa nhau, nên Tiểu Mai sẽ ngây thơ nghĩ rằng Cố Thanh Ca chỉ là một thiếu niên với vẻ ngoài tuấn tú mà thôi.

“Cút…”.

Giọng trầm khàn vang lên, hắn đi trước cầm mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt tiểu cô nương tức giận nói lớn.

“Đừng để ta gϊếŧ ngươi…”.

Động tác bất ngờ làm Tiểu Mai sắc mặt tái xanh, nàng ta chưa gặp tình huống này bao giờ, đôi tay run run, cơ thể lẩy bẩy vội vàng ù ra cửa trốn chạy, vừa chạy ra ngoài thì bị Diêu Diêu bắt gặp, sắc mặt hoảng hốt sợ hãi tiểu cô nương nhào vào long cô khóc lớn.


“Huhu…thẩm…hắn hắn….


Giống như tiểu cô nương bị ức hϊếp chạy đến bên người lớn làm nũng cáo trạng, trên đầu Diêu Diêu xoẹt qua một đám quạ đen, nhìn cô nương lóc khóc liền an ủi.

“Được rồi, có việc gì kể cho thẩm nghe xem nào”.

Tiểu Mai ấm ức nức nở kể chuyện khi nãy vừa xảy ra, lại còn bảo là bị Cố Thanh Ca ức hϊếp bắt nạt, nghe xong Diêu Diêu không biết nói gì hơn, vì cô cũng hiểu được tâm trạng này liền dẫn nàng ta vào trong nhà, gọi Cố Thanh Ca giả vờ tức giận răn dạy vài câu.

“Ngươi muốn làm nương tức chết có phải không, đối xử với tiểu cô nương phải dịu dàng chút, lúc nào cũng thô lỗ y hệt như phụ thân ngươi vậy”.

.


Bình luận

Truyện đang đọc