ĐÀO HOA TỚI SỐ


Lời nói như sự cho phép, ở phía trên Cố Thanh Ca từ từ nhích nhẹ vào, cảm giác nước nôi đầy đủ khiến đường đi trở nên dễ dàng, vách ngăn ấm áp bao quanh lấy gậy thịt, chỉ cần chạm nhẹ cũng vang lên một cỗ tê dại, gậy thịt cứ theo quy luật đâm vào rút ra, phía trên hai đôi môi dán vào nhau, lưỡi theo đuổi nhau không ngừng.

Tiếng ếch nhái kêu vang trong đêm tối, ánh đèn le lói phát ra trong gian nhà chính, cánh cổng lớn từ từ mở ra một thân ảnh nhỏ đi vào, Thích Trang chạy đến bên bàn đá, cầm một chén nước uống cho đỡ khát, sau đó lại giếng nước múc một gàu nước dội lên thân người, khoảnh khắc đó cậu nghe tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ, tiếng thở đốc của nam nữ nhân hoan ái, chầm chầm theo âm thanh đó, cậu nhẹ nhè tiến đến cánh cửa nhỏ, đôi mắt he hé nhìn vào thì thấy nữ nhân đang ngồi trên người nam nhân, hai người hôn nhau kịch liệt, cơ thể hòan toàn bại lộ trong đêm vắng, trong lòng bàng hoàng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình, vội vàng chạy nhanh về gian phòng, thở hồng hộc kinh hoàng tột độ.

“Diêu tỷ và Cố huynh…đã…hai người không phải là mẫu tử sao”.

Hình ảnh vừa nãy khiến cho Thích Trang giật mình khϊếp sợ, cậu không thể hiểu được tại sao Diêu tỷ và Cố huynh lại có mối quan hệ lσạи ɭυâи như vậy, đè nén cảm xúc trào dâng trong lòng, nắm chặt bàn tay dâng lên sự phẫn nộ chưa từng có, môi không ngừng lẩm bẩm mấp máy sốc nảy.

“Chuyện này…sao có thể, Diêu tỷ sao lại quyến rũ hài tử của mình”.

Thích Trang đối với Diêu Diêu kính trọng như một vị tỷ tỷ thân thiết, những gì từ trước đến giờ cô làm đều mang đến cho cậu cảm giác là một người đức độ, hiền thục, những lời dạy được cậu ghi nhớ sâu trong lòng.


“Dù trong mọi hoàn cảnh nào thì phải sống thật sạch sẽ”.

Từng khớp tay nắm chặt như muốn bóp nát, cảm giác dường như có cái gì đó vụn vỡ, nhắm mắt ngổn ngang đầy cảm xúc, sự kính yêu đối với Diêu tỷ tan thành mây khói, ngoài kia bóng đêm đang bủa vây lấy căn nhà, tiếng gió thổi từng hồi rít qua khe cửa vang lên từng tiếng kẽo kẹt.

Ánh nắng ban mai nhàn nhạt chiếu vào căn phòng in bóng hai thân ảnh trên giường, sau một đêm vận động kịch liệt thì hai người đã chính thức xác định được tình cảm, trong lòng ai đều có những băn khoăn nhưng giờ đây đã thật sự buông bỏ, đang ngồi bên giếng rửa mặt suy nghĩ thì bóng dáng đứng ngay sau lưng làm cô giật mình ngoảnh lại.

“Đệ…sao vậy…sáng sớm mặt mũi sa sầm, có chuyện gì sao?”.

Cô đứng dậy đon đả hỏi tiểu hài tử đứng phía sau, giờ thân hình cao lớn hơn rất nhiều, thậm chí còn cao hơn cả Diêu Diêu một tí, Thích Trang nắm lấy cánh tay nhỏ bé khẳng khiu của cô, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.

“Diêu tỷ, thật sự….

?”.

Nghe lời nói của Thích Trang, Diêu Diêu chột dạ, trong lòng lo lắng không thôi, nhà tranh vách đất, đêm qua tiếng động lớn không biết Thích Trang có phát hiện ra không liền vội vàng chạy lại góc nhà vác cuốc ra đồng lấp liếm.

“Thôi, tỷ ra đồng đây…”.

Nhìn bóng lưng rời đi, cậu nắm chặt tay đi vào trong nhà, vừa bước vào thì đối mặt với Cố Thanh Ca đi ra, liền nắm lấy cánh tay hắn tra xét hằn học.


“Cố huynh, tại sao huynh lại có quan hệ với mẫu thân của mình hả”.

Cả đêm cậu trằn trọc không ngủ, trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh tối qua, nếu không hỏi rõ ràng thì trong lòng bức bối đến khó thở, cậu gằn giọng phát ra qua khẽ răng.

“Có rất nhiều nữ nhân muốn ở cạnh huynh, tại sao…tại sao…huynh lại làm điều đó với chính mẫu thân của mình hả…????”.

Khuôn mặt giận tím tái, đôi môi khô khốc, ánh mắt gằn lên hòng học, nhìn thấy Thích Trang như vậy, Cố Thanh Ca lười giải thích hơn nữa trường hợp của Diêu Diêu không ai có thể giải thích nổi, thậm chí hắn cũng cảm thấy kì lạ, liền cầm cánh tay Thích Trang giật mạnh lên tỉnh bơ đáp lại.

“Thì sao….

đệ là gì của chúng ta, mà phải nói với đệ”.

“Huynh…”.


Không thể phản biện được lời nói, khuôn mặt đỏ long song sọc, cậu lao vút ra ngoài căn nhà, chạy thẳng một mạch ra đồng, chạy mãi chạy mãi, đến một cánh đồng hoa cải dại, điên cuồng phát giận, giẫm nát cả cánh đồng, bàn tay như điên dại nhổ từng gốc cây lên quẳng tứ tung, giọng đau khổ hét lớn.

“Chưa bao giờ, họ coi tôi là người thân”.

Thích Trang cứ nghĩ cậu là một phần trong cuộc sống của hai người, nhưng thực ra là ngộ nhận ví trí của bản thân, chứ đối với hai người kia cậu cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

Cuối xuân thời tiết nóng hơn, bên ngoài cây xanh mơn mởn đón gió, từng ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất, bên ngoài thỉnh thoảng vài con gà đi lại kêu toang toác, mấy ngày gần đây không ai nói với nhau câu nào, Cố Thanh Ca và Diêu Diêu chìm đắm trong tình yêu, hai người quấn quýt với nhau không rời nửa bước, có lẽ khi yêu con người dường như cảm thấy thời gian ngưng lại, chỉ có hai người chìm trong không gian khoái lạc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc