ĐẦU GẤU CỦA LÒNG EM


Mộc Tịnh Kỳ cứ nghĩ giống như mẹ Khưu nói con trai sẽ không giận lâu, nhưng bẵng đi một thời gian dài, cô cứ chờ đợi trong vô vọng, kết quả Khưu Dĩnh Ninh vẫn chưa từng liên lạc với cô một lần nào.

Trên mạng xã hội, thi thoảng Mộc Tịnh Kỳ lại thấy anh đăng ảnh về bài tập thực hành ở trường.

Khưu Dĩnh Ninh theo học ngành Công nghệ sinh học, do mới là năm nhất thời gian thực hành chưa nhiều mà tập trung chủ yếu vào lý thuyết.

Và đôi khi, Mộc Tịnh Kỳ không nhịn được tò mò lén vào trang cá nhân trên mạng xã hội của Cát An, vài lần được tận mắt nhìn thấy ảnh cô ta và Khưu Dĩnh Ninh đi ăn cùng nhau, có lẽ phải gọi chính xác là hẹn hò.

Tuy Khưu Dĩnh Ninh không chia sẻ gì về cuộc sống riêng tư hay chuyện tình cảm trên mạng, nhưng Mộc Tịnh Kỳ từ lâu đã nhận ra, dường như anh đã sớm quên những gì anh từng ghi trong lưu bút được đọc ngày diễn ra tiệc liên hoan.

Mộc Tịnh Kỳ không mong mỏi gì hơn, chỉ là biết Khưu Dĩnh Ninh và Cát An ở bên nhau thì có hơi chạnh lòng, nhưng cô lại vui vì anh ở bên người vừa xứng đáng lại vừa xứng đôi.

Buổi tối trong phòng ký túc xá, đồng hồ qua chín giờ Diêu Diêu cũng đi chơi với bạn trai về tới, vừa vào phòng cô nàng đã ôm chầm lấy Mộc Tịnh Kỳ đang ngồi ở bàn học, mè nheo than vãn: “Kỳ Kỳ, sang học kỳ hai chúng ta cùng ra ngoài thuê nhà ở đi, ở ký túc xá ràng buộc giờ giấc, mình muốn đi chơi muộn cũng không được.”

Cả người Mộc Tịnh Kỳ bị Diêu Diêu lắc đến chao đảo, cô khẽ nhíu mày nhìn cô nàng: “Mới năm đầu tiên, cậu lo vào việc học thì hơn.”.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi |||||
Diêu Diêu bĩu môi không cam tâm, tháo túi xách đeo chéo trên người đặt ở bàn riêng, sau đó kéo ghế đến ngồi cạnh Mộc Tịnh Kỳ, vẻ mặt nghiêm túc phân tích như thật: “Đâu phải là mình bỏ bê chuyện học, ví dụ như hôm nay, cuối tuần muốn đi chơi về muộn cũng không được.”
Mộc Tịnh Kỳ còn chưa nói được lời nào, Diêu Diêu đã tiếp tục tấn công dồn dập: “Kỳ Kỳ, xin cậu đó, chúng ta cùng dọn ra ngoài thuê nhà đi.

Mình sẽ chịu hết tiền nhà, cậu chỉ cần nấu ăn cho mình mỗi ngày là được rồi.

À còn, mình sẽ khuyến mãi cho cậu thêm một suất mai mối một đàn anh siêu cấp đẹp trai, thông minh, nhà giàu, tử tế.

Thế nào?”
Trước biểu cảm mong đợi của Diêu Diêu, Mộc Tịnh Kỳ bất lực không thốt lên được lời nào, nhưng sau cùng cũng gật đầu đồng ý.

Ban đầu chuyển đến đây không lâu, Mộc Tịnh Kỳ xin được việc chăm sóc cây kiểng mini trang trí ở một cửa hàng gần trường, thu nhập mỗi tháng trừ chi tiêu cá nhân vẫn còn dư kha khá, chuyển ra ngoài không có vấn đề.

Mộc Tịnh Kỳ cũng từng nghĩ đến việc thuê nhà bên ngoài, vì nhiều hôm nhất là vào dịp lễ, cửa hàng cô làm việc thường đông khách, không tăng ca để về kịp giờ giới nghiêm của ký túc xá cũng có hơi tiếc.

Vả lại, bình thường cô chỉ quanh quẩn ở trường, phòng ký túc và cửa hàng, nếu ra ngoài sống biết đâu chừng lại được học thêm nhiều điều mới mẻ.

Được Mộc Tịnh Kỳ đồng ý, Diêu Diêu hớn hở quay sang phía Thanh Tú vẫn còn chăm chú đọc sách, hào hứng hỏi: “Tú Tú, cậu có muốn ra ngoài sống với bọn mình không?”
Thanh Tú hạ quyển sách trong tay xuống, xoay đầu lại lắc nhẹ từ chối: “Không tiện, mình còn phải thường xuyên đến thư viện của trường.”
“Thôi vậy.” Diêu Diêu mỉm cười, đứng bật dậy hí hửng đi lấy đồ ngủ đi tắm, miệng không ngừng ngân nga bài hát nước ngoài.


Cuối tháng một, toàn thể sinh viên và giáo viên được nghỉ Tết, trước lúc về nhà Mộc Tịnh Kỳ và Diêu Diêu đã kịp dọn vào nhà thuê mới, sắp xếp sẵn mọi thứ.

Căn hộ này thuộc một tòa chung cư nhỏ chỉ có sáu tầng, nằm cách trường mười phút đi bộ, cũng là nơi bạn trai Diêu Diêu là Vũ Đằng giới thiệu.

Hiện tại Vũ Đằng là sinh viên năm hai ngành Thể dục thể thao và chuyên môn là Quần vợt.

Ngoài năng khiếu đánh bóng, Vũ Đằng còn sở hữu lượng fan nữ hùng hậu nhờ vào ngoại hình của mình, tiếc rằng anh chàng này chỉ thích kiểu con gái đáng yêu và dễ nuôi, đó là lý do vì sao anh lại chọn theo đuổi Diêu Diêu.

Con người Vũ Đằng không phải loại người đẹp trai phong lưu, anh chàng này chỉ có mỗi khuyết điểm là ghen tuông quá nhiều, chỉ cần thấy Diêu Diêu đứng gần người con trai nào khác thì anh lại tưởng tượng ra đủ thứ chuyện.

Cũng chính vì tật ghen tuông ăn trong máu của Vũ Đằng, Diêu Diêu nhiều lần muốn chia tay để tự do nhưng suy cho cùng, cô nàng không thắng nổi tình cảm và sự dịu dàng của anh chàng.

Dọn về nhà thuê xong, Mộc Tịnh Kỳ thu xếp hành lý về ăn Tết với cha mẹ Khưu, chỉ còn Diêu Diêu ở lại thêm vài ngày để đi chơi với người yêu, chưa vội về nhà với gia đình.

Do trước đó Mộc Tịnh Kỳ nói dối về muộn một ngày so với thực tế, mục đích chính cũng là vì không muốn cha mẹ Khưu vất vả ra sân bay đón.

Và cô còn muốn biết, sau gần nửa năm không gặp, Khưu Dĩnh Ninh vẫn còn nhớ cô là Mộc Tịnh Kỳ từng thân thiết, hay đã sớm quên cô là ai.


Hai mươi sáu tháng Chạp, người người nô nức về quê đón Tết, đường phố bên ngoài cũng dần ít xe vắng vẻ hơn hẳn.

Mộc Tịnh Kỳ ngồi taxi về nhà, trên đường liên tục nhìn khung cảnh bên ngoài, vừa muốn tìm lại kỷ niệm cũ, lại vừa xem xem mọi thứ đã thay đổi như thế nào.

Sau gần một tiếng, xe taxi cũng dừng lại trước cổng chung cư, Mộc Tịnh Kỳ mở cửa bước xuống xe, bất ngờ bị gió mạnh thổi đến khiến mái tóc dài đang xõa cùng chiếc váy hoa nhỏ dài trên đầu gối bay theo.

Phong cách ăn mặc của Mộc Tịnh Kỳ kể từ ngày chơi chung với Diêu Diêu thay đổi rất nhiều, không còn áo thun quần jean đơn giản, thay vào đó là đủ kiểu dáng và màu sắc khác nhau.

Tài xế giúp Mộc Tịnh Kỳ lấy hành lý ở cốp xe xuống, cô cũng nhanh chóng chạy đến phụ một tay.

Lấy đồ của mình xong, ngay khi chuẩn bị vào cổng, không rõ vô tình hay cố ý, cô lại chạm phải ánh mắt nhìn chằm chằm của Khưu Dĩnh Ninh đứng cách đó không xa..


Bình luận

Truyện đang đọc