ĐẦU GẤU CỦA LÒNG EM


Buổi sáng hôm sau, Khưu Dĩnh Ninh bắt đầu ngày thực tập đầu tiên ở trung tâm nghiên cứu sinh học.

Công việc chính của anh thường xuyên ở phòng nghiên cứu nhưng vẫn được sắp xếp bàn làm việc riêng trong văn phòng dành cho thực tập sinh.

Gần chín giờ, nhân viên trong trụ sở đều đã có mặt để chuẩn bị cho ngày làm việc mới.

Ngay khi Khưu Dĩnh Ninh cùng những thực tập sinh còn lại đến phòng nghiên cứu, Thích Vy không rõ từ đâu lại nhảy vồ đến.

Đường đường là con gái cưng của viện trưởng, ngoại hình xinh đẹp đã là điểm nhấn, cách ăn mặc tự do nổi bật mới chính là yếu tố giúp Thích Vy thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Thế nhưng, người được Thích Vy “tấn công” lại để cô ta nằm hoàn toàn ngoài tầm mắt.

Khưu Dĩnh Ninh bận nói chuyện điện thoại, không chút mảy may có bao nhiêu ánh mắt đang dồn về phía mình vì Thích Vy.

Tuy bận nghe điện thoại nhưng bước chân Khưu Dĩnh Ninh vẫn đều đều bước đi.


Bị ngó lơ, Thích Vy không cam tâm chạy đến đứng chắn ngay trước mặt anh.

Bị chặn đường, Khưu Dĩnh Ninh vẫn điềm nhiên lách người sang chỗ khác tiếp tục cất bước.

Thích Vy lại bám lấy không buông, lần nữa chạy theo giơ ngang hai tay chắn lối.1
Thích Vy không vui hừ lạnh, mặt mày cau có thị uy: “Khưu Dĩnh Ninh, anh không biết phép lịch sự đối với con gái à? Còn chưa nói, em là con gái viện trưởng, đắc tội với em tức là đối đầu với cha em!”1
Khưu Dĩnh Ninh vẫn giữ điện thoại đang nghe trên tay, sắc mặt lạnh lùng không đổi, vô cảm hỏi: “Cô muốn gì?”
Nụ cười đắc ý của Thích Vy rộ lên, chậm rãi thu hai tay đang dang ra, bộ dạng chớp mắt đã quay về nàng tiểu thư kiêu kỳ.

Màn “chạm trán” giữa Khưu Dĩnh Ninh và Thích Vy thu hút không ít sự hiếu kỳ của nhân viên trong trụ sở, những người đi ngang cũng vì tò mò mà nán lại xem.

Lần đầu tiên xảy ra cảnh tượng này trong trụ sở, không ít người xì xầm bàn tán Khưu Dĩnh Ninh là “chuột sa hũ nếp”.

Vứt lời cảnh cáo của cha ngày hôm qua ra sau đầu, Thích Vy trước mặt nhiều người, lớn tiếng tuyên bố: “Khưu Dĩnh Ninh, anh nghe cho rõ đây, kể từ giờ phút này Thích Vy em sẽ theo đuổi anh!”1
Âm thanh thảo luận nổi lên, muôn vàn đánh giá từ tích cực lẫn tiêu cực đều chĩa thẳng vào Khưu Dĩnh Ninh.

Dáng vẻ hờ hững của anh vẫn như cũ, nhưng lúc này đã cộng thêm vài phần xem thường người trước mặt.

Anh bỗng hạ điện thoại xuống, nhấn vào nút bật loa ngoài trên màn hình, nhấn giọng nói: “Cô Khưu, em muốn tự đánh ghen hay để anh giúp?”1
Lời nói của Khưu Dĩnh Ninh nhấn chìm không gian trong yên lặng, ai nấy đều im thin thít hóng diễn biến tiếp theo.

Mãi vài giây sau khi Khưu Dĩnh Ninh hỏi, từ trong loa điện thoại phát ra giọng nói của Mộc Tịnh Kỳ, nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng: “Chiều nay em đón anh tan làm.”
Trên gương mặt không cảm xúc của Khưu Dĩnh Ninh hiện lên nụ cười kiêu ngạo, anh kê điện thoại gần miệng, hạ giọng đáp: “Báo cáo, hết!”
Ngay khi lời vừa dứt, Khưu Dĩnh Ninh thờ ơ lướt qua Thích Vy đứng như trời trồng.

Những người chứng kiến được dịp bàn ra tán vào việc con gái viện trưởng ngang nhiên đi bày tỏ tình cảm với người đã có bạn gái.


Chẳng mấy chốc, tin tức nóng hổi truyền đến tai cha Thích Vy, cô ta liền bị lôi về giáo huấn cho một trận.

Nhưng trách mắng nhiều đến đâu thì giờ đây, trong mắt những người khác Thích Vy đã biến mọi thứ thành trò hề.

Cha Thích Vy từng nghe giáo sư Hà nói về Khưu Dĩnh Ninh, ngay cả cháu gái ông ấy là Diệu Hiền còn bị anh làm bẽ mặt trước bao nhiêu người.

Cháu gái người nâng đỡ Khưu Dĩnh Ninh còn không ngán, huống chi chỉ là con gái của một viện trưởng.

Cùng lắm anh đổi nơi thực tập, người có tài không sợ không có đất dụng võ.

Hiện tại điều cha Thích Vy lo lắng nhất là việc Khưu Dĩnh Ninh bất mãn, nếu anh dứt áo ra đi chỉ vì bị Thích Vy quấy rối, vậy có nghĩ trụ sở sẽ mất đi một nhân tài.

Giữa chiều, trong lúc thực tập sinh vẫn đang làm quen công việc ở phòng thí nghiệm, giáo sư Hà từ ngoài vào đích thân gọi Khưu Dĩnh Ninh ra ngoài gặp.

Bên ngoài hành lang vắng người qua lại, giáo sư Hà cười khách khí, từ tốn đi vào vấn đề: “Viện trưởng muốn mời em tối nay cùng đi ăn, dành thời gian gặp một chút, được không?”
Vừa nói giáo sư Hà vừa lặng lẽ quan sát nét mặt của Khưu Dĩnh Ninh, người bị kẹt giữa như ông cũng rất khó xử.

Nếu Thích Vy không cố chấp bám lấy Khưu Dĩnh Ninh, có lẽ mọi chuyện sẽ không dần bị dồn vào ngõ cụt như bây giờ.


Khưu Dĩnh Ninh trước sau đều bình thản, không ngạc nhiên cũng chẳng vui mừng khi được viện trưởng mời đi ăn.

Đoán được chủ đề của cuộc gặp mặt tối nay, Khưu Dĩnh Ninh cũng muốn gặp cha Thích Vy để nói rõ.

Anh gật đầu, không nhanh không chậm đáp: “Dạ được, thầy nhắn cho em địa chỉ, em sẽ đưa bạn gái đi cùng.”1
Giáo sư Hà nhất thời khựng lại vài nhịp, nhưng sau đó cũng rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Ông cười thành tiếng, vỗ vỗ vai Khưu Dĩnh Ninh rồi quay đi.

Đến khi giáo sư Hà đã cách một khoảng xa, Khưu Dĩnh Ninh vẫn chưa vội quay lại phòng thí nghiệm.

Anh lấy điện thoại trong túi quần ra, gõ vài chữ gửi cho Mộc Tịnh Kỳ.

[Cô Khưu chuẩn bị tối nay đánh ghen nhé.]1.


Bình luận

Truyện đang đọc