ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Tất cả đèn trong phòng đều đang bật sáng chói mắt, Hạ Thính Nam không nhớ ra bản thân đã dùng cách nào để đưa Từ Bỉnh Nhiên chìm vào giấc ngủ. Có lẽ bởi vì kĩ năng nói chuyện lầm bầm của cô lại được buff thêm, ai nghe cô nói xong cũng sẽ lăn đùng ra ngủ.

Điều này không chỉ được thể hiện trên người Từ Bỉnh Nhiên.

Hạ Thính Nam không thể ngừng nói, mỗi lần chơi game cô đều nói liên tục, kể cả ở một mình cô cũng tự lẩm bẩm.

Cô không chỉ làm việc chậm chạp, mà kể chuyện cũng rất lề mề, khiến người khác không nắm được trọng điểm. Một câu chuyện có nhiều thăng trầm cũng bị Hạ Thính Nam kể thành một dòng cảm xúc dài liên miên. Thế nên ở trường, lúc nói chuyện với cô, Trần Xuyến còn có thể ngủ gật.

Từ Bỉnh Nhiên nằm thẳng tắp trên giường, không ôm cô nữa. Tuy nhiên Hạ Thính Nam cảm thấy lúc được anh ôm rất thoải mái, hơn nữa còn thấy mãn nguyện.

Hạ Thính Nam đột nhiên muốn nuôi một con chó.

Từ Bỉnh Nhiên im lặng không lên tiếng, đột nhiên hỏi: “Sờ đầu anh cảm giác giống sờ chó à?”

Hạ Thính Nam gật đầu: “Cũng hơi giống.”

Mặc tóc của Từ Bỉnh Nhiên ngắn hơn trước nhiều, song bởi vì chất tóc anh mềm mại nên sờ rất thoải mái.

Hạ Thính Nam: “Hay là em nuôi một con chó nhỉ.”

Thật ra cô luôn muốn có một chú chó, giống Corgi hoặc Samoyed, hay Golden cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Teddy, nghe nói nó thường xuyên đến kì động dục.

À, cũng không được là Husky, trong nhà của Hạ Thính Nam chỉ có thể có một sinh vật IQ thấp là Hạ Thính Nam. Cô không thể để một sinh vật ngu ngốc hơn cô xuất hiện trong nhà, nếu không địa vị của cô sẽ càng bấp bênh.

Từ Bỉnh Nhiên vòng tay qua eo cô, nghiêng đầu về phía Hạ Thính Nam để cô có thể dễ dàng chạm vào đầu mình.

“Đừng nuôi, em không chăm sóc được đâu.”

Nuôi chó tốn công tốn sức, hằng ngày phải đưa nó đi dạo công viên, còn phải xử lí phân và nước tiểu. Ngay cả chính bản thân mình Hạ Thính Nam còn không chăm sóc được, huống chi là nuôi chó. Vả lại chưa đầy hai tháng nữa Hạ Thính Nam sẽ lên đại học, kết cục cuối cùng của chú chó vẫn là ba mẹ Hạ nuôi. Mà ba mẹ Hạ Thính Nam thì thường xuyên vắng nhà, cơ bản cũng đoán được vận mệnh của chú chó sẽ như thế nào.

Hạ Thính Nam tức giận vò tóc anh, “Bị anh phát hiện hết rồi.”

Phải nói rằng Từ Bỉnh Nhiên hoàn toàn có thể nhìn thấu được sự lười biếng của cô.

“Đành vò tóc anh để thỏa mãn Furry [*] của em vậy.” Cô vừa nghịch tóc anh vừa nói.

Tóc của Hạ Thính Nam đen dày nhưng lại cứng, mỗi lần gội đầu xong trông không khác gì một chú sư tử. Nhiều khi cô rất ngưỡng mộ những người ít tóc, thậm chí còn muốn chia sẻ cho họ một ít.

Từ Bỉnh Nhiên hỏi: “Furry là gì?”

[*] Furry: Khái niệm Furry được giải thích là những sinh vật hành động giống người nhưng mang đặc điểm và hình dạng giống thú, hiểu cách khác là động vật được nhân hóa. Furry đã xuất hiện từ xa xưa trong những câu chuyện, truyền thuyết do dân gian thêu dệt nên. Điển hình là trong tác phẩm Alice Ở Xứ Sở Thần Tiên của nhà văn Lewis Carroll xuất hiện các nhân vật như thỏ trắng, sâu bướm… Khái niệm này cũng chỉ những người thích những động vật/ đồ vật có lông và các nhân vật động vật được nhân hóa.

Hạ Thính Nam giải thích theo sự hiểu biết của mình: “Đại loại nó có âm đọc gần giống với từ Furry, thích những thứ có lông, nhìn thấy là phát cuồng.” Cô cũng không chắc lắm.

Từ ngữ mạng quá nhiều, Từ Bỉnh Nhiên nghe cũng tạm hiểu, anh kì quái hỏi: “Thế nên em muốn vùi đầu vào tóc anh ngửi à?”

“Đâu có, chỉ là em thích nghịch tóc của anh thôi.” Hạ Thính Nam cảm thấy nghe cũng kì kì, nhanh chóng phủ nhận.

Hạ Thính Nam vươn tay tắt đèn ngoài hàng lang và đèn trên đầu để anh dễ ngủ hơn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ cạnh giường. Trụ đèn dài mảnh đỡ lấy chụp đèn hình tròn, ánh sáng đổ xuống theo khung hình vòng cung, các hạt sáng phân tán khắp nơi.

Theo tầm nhìn của Hạ Thính Nam, giường đối diện trống không, chỉ có một chiếc chăn bông vứt lộn xộn trên đó, mà chủ nhân của chiếc giường đang nằm trên giường của cô.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác quái dị, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Từ Bỉnh Nhiên chợt nói: “Em có thấy lạnh không?”

Hạ Thính Nam thoáng cái quên mất bản thân đang nghĩ gì, kéo chăn lên rồi tăng nhiệt độ điều hòa thêm hai độ.

“Sao nhiệt độ điều hòa lại thấp thế nhỉ, hôm qua rõ ràng không để thấp như vậy.”

Từ Bỉnh Nhiên trở mình không ôm cô nữa.

Hạ Thính Nam cười như một chú mèo kéo anh lại: “Quay lại đây, đừng để đầu anh cách xa em thế.”

Từ Bỉnh Nhiên: ………..

Hạ Thính Nam kể về cuộc sống hằng ngày của mình trước kỳ thi đại học, bình thường tới mức vô vị, nhưng Từ Bỉnh Nhiên luôn nghiêm túc lắng nghe.

Một số chuyện cô đã từng kể cho anh nghe rồi, một số chuyện thì anh vẫn chưa biết.

Sau đó cô nói đến việc Trần Xuyến chia tay bạn trai, bởi vì cô ấy không thi vào cùng trường với anh bạn kia, họ không chịu được cảm giác yêu xa nên chọn giải pháp chia tay.

Hai người bình tĩnh chia sẻ với nhau, Hạ Thính Nam biết Trần Xuyến đang rất buồn.

“Cơ mà họ đã yêu nhau hai năm rồi, lâu vậy, sao nói chia tay là chia tay cơ chứ? Em cứ nghĩ hai người họ sẽ mãi ở bên nhau.”

Từ Bỉnh Nhiên nắm lấy bàn tay của cô, siết chặt, giọng nói nặng nề: “Không có gì là mãi mãi cả.”

Khi ba mẹ Từ Bỉnh Nhiên kết hôn, họ cũng mong muốn mãi mãi bên nhau, thế nhưng lại rơi vào một mớ hỗn độn. Đôi lúc Từ Bỉnh Nhiên nghi ngờ sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì trong cuộc hôn nhân của họ, chỉ trong chớp mắt, trong lòng xuất hiện trăm mối tơ vò. Sau này xảy ra nhiều chuyện bất ngờ, cuộc hôn nhân của bố mẹ anh trật ra khỏi đường ray quỹ đạo của nó, để lại một mình anh vật lộn với cuộc đời.

Tại sao Hạ Thính Nam lại cho rằng bên nhau hai năm sẽ không chia xa? Hai năm chỉ chiếm một phần nhỏ trong khoảng thời gian anh và cô quen nhau, anh cũng không chắc mình và Hạ Thính Nam có thể mãi mãi như vậy hay không, huống chi Trần Xuyến và bạn trai cô ấy mới yêu hai năm.

Liệu trong tương lại, sẽ có một người đàn ông khác ở bên cạnh cô, lắng nghe cô, ôm cô, làm những điều anh không thể cũng không dám làm với cô hay không?

Người đàn ông đó có thể thú vị hơn anh, gia đình hạnh phúc hơn anh, công việc nhàn hạ thoải mái hơn anh, không phải đi sớm về khuya đến nỗi không có thời gian đồng hành cùng gia đình, có thể cho Hạ Thính Nam một cuộc sống hạnh phúc, không lo cơm ăn áo mặc, vui vẻ sống qua ngày.

Hạ Thính Nam nhận thấy tâm trạng của Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên sa sút, cô không biết anh đang nghĩ gì, có lẽ đang nghĩ đến chuyện của ba mẹ anh.

Cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Anh nghĩ em nên điền nguyện vọng vào trường nào, mặc dù em chưa tính điểm của mình, nhưng chắc sẽ đỗ một trường nào đó.”

“Em có vẻ tự tin nhỉ?”

Hạ Thính Nam cười: “Em không phải người thích học, nếu may mắn đỗ vào đại học cũng ổn.”

“Em muốn học cái gì?”

“Em không biết.”

Cô chưa có định hướng rõ nghề nghiệp tương lai.

Cô nói: “Có chuyên ngành nào phù hợp với đọc tiểu thuyết và chơi game không?”

Từ Bỉnh Nhiên: “Chuyên ngành ăn không ngồi rồi?”

Hạ Thính Nam: “…………”

Cuối cùng học cũng không quyết định được Hạ Thính Nam học gì mới tốt, Từ Bỉnh Nhiên cho rằng học ngành gì cũng ổn. Có nhiều con đường dẫn đến thành công, miễn sao Hạ Thính Nam vui vẻ hạnh phúc là được. Cô cứ chọn bừa một ngành cô có hứng thú là xong.

Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn bàn khiến Hạ Thính Nam buồn ngủ, Từ Bỉnh Nhiên nói chuyện nhưng không thấy tiếng đáp lại của cô.

Hạ Thính Nam lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, nụ cười của cô tỏa ra sức hút độc nhất vô nhị, song vẻ mặt của cô lúc ngủ lại yên tĩnh hợp lòng người.

Từ Bỉnh Nhiên nhẹ nhàng vỗ về, gối đầu lên cánh tay ngắm nhìn cô.

Cô gầy đi, hai má phúng phính như trẻ con không còn nữa rồi, cổ thậm chí đã lộ ra xương quai xanh. Dưới ánh đèn, cơ thể cô ánh lên mảng tối mảng sáng, các dải màu nhìn có vẻ giống nhau, nhưng thực chất lại khác nhau hoàn toàn.

Từ Bỉnh Nhiên đưa tay vẽ đường vòng cung giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.

“Ưm.” Hạ Thính Nam nghiêng đầu, cổ họng phát ra âm thanh nho nhỏ.

Cô rất sợ ngứa, không chỉ phần eo sau, mà toàn thân cô đều ngứa lâm râm.

Bàn tay anh chầm chậm lướt theo đường vòng cung tiến đến môi cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi dưới, mềm mại giống thạch như trong tưởng tượng của anh. Từ Bỉnh Nhiên như bị quỷ ám, đầu óc mê muội, hoặc đây chỉ là cái cớ do bản thân anh muốn làm điều gì đó mà thôi.

Từ Bỉnh Nhiên luôn có chủ kiến của mình, anh học hành chăm chỉ không phải do đó là mong muốn của ba mẹ anh, mà vì anh biết học tập là cần thiết. Mẹ ngoại tình, bố qua đời không thể khiến anh gục ngã, mất phương hướng. Anh đang đi trên con đường dẫn tới đích đến của mình, anh luôn biết mình nên làm gì.

Tuy nhiên vào lúc này, Từ Bỉnh Nhiên biết mình không nên làm vậy, có điều não bộ không thể kiểm soát được hành vi này của anh.

Tay anh chống trên thành giường, các khớp xương căng cứng, có thể nhìn thấy gân xanh.

Thái dương anh căng cứng, anh nhìn Hạ Thính Nam chăm chú, hình bóng cô trong mắt anh càng ngày càng lớn. Dần dần anh không nhìn thấy gì khác, chỉ thấy đôi mắt nhắm nghiền và hàng mi rũ xuống của cô.

Môi của anh hạ xuống môi Hạ Thính Nam, như thể muốn chạm vào, nhưng cũng không phải như vậy.

Thời gian như đứng yên, hô hấp cũng ngưng trệ, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập bên tai, dướng như muốn đánh thức tất cả những ai đang ngủ trên thế giới này.

Bao gồm cả Hạ Thính Nam.

Bánh lái quay trong vô thức, con tàu tồi tàn trật khỏi đường ray.

Từ Bỉnh Nhiên khẳng định chắc nịch: “Hạ Thính Nam, em tỉnh rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc