ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Cả người không hiểu sao lại có cảm giác bị áp chế, Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy không thở nổi, vì thế chậm rãi mở mắt thì thấy Hạ Thính Nam đang ở trên người mình.

“Em đang làm gì vậy?” Anh không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hạ Thính Nam nói gì đó bằng một giọng rất nhỏ.

Từ Bỉnh Nhiên không nghe rõ, anh hơi ngồi dậy, lúc này mới cảm giác được có chỗ nào khác thường.

Nửa thân d.ưới của Hạ Thính Nam đều trần tru.ồng, bộ phận mềm mại ướt át đáng dính sát vào nửa người dưới của anh, ngay sau đó Từ Bỉnh Nhiên lập tức phát hiện ra ban thân anh cũng không mặc quần, ngay cả quầ.n lót cũng không thấy đâu.

Côn thị.t cứng một nửa bị Hạ Thính Nam đè dưới miệng huyệt, trên thân côn dính một ít chất lỏng trong suốt.

“Hạ Thính Nam, em…” Anh cảm thấy mình hơi choáng váng, nhìn ra ngoài cửa thì trời vẫn chưa sáng, cả bầu trời đều tối đen.

Anh muốn đẩy Hạ Thính Nam ra, nhưng hình như một chút khí lực cũng không có, anh bị Hạ Thính Nam đặt ở trên giường, Hạ Thính Nam môi lưỡi không chút khách khí li.ếm anh, li.ếm tai anh, liế.m cổ anh, liế.m xương quai xanh của anh, tay từ vạt áo thò vào bóp núm v.ú của anh.

Từ Bỉnh Nhiên thở gấp gáp, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, xoay người đè Hạ Thính Nam dưới thân.

“Hạ Thính Nam.” Anh âm trầ, nhìn chằm chằm vào cô.

Hạ Thính Nam cười rộ lên: “Từ Bỉnh Nhiên, sao mà anh lại kinh ngạc như vậy. ”

“Tại sao em ở trong phòng của anh?”

“Cửa ban công của anh không khóa nên em ngay tức thì trèo qua đây.”

Hạ Thính Nam đưa tay cầm côn th.ịt đã cươ.ng cứng của anh, sau đó nói: “Anh vừa mơ thấy cái gì thế? ”

Sắc mặt Từ Bỉnh Nhiên hơi cứng ngắc: “Không có gì. ”

“Vậy sao anh lại cứng ngắc như vậy?”

“Đó là bởi vì em —- ” Anh dừng lại.

Đôi bàn tay yếu ớt của Hạ Thính Nam di chuyển lên xuống, ngón cái đảo quanh miêng côn của anh, ti.nh dịc.h tràn ra cô lập tức gạt đi.

Cô đưa bàn tay ướt đẫm của mình đến trước mặt Từ Bỉnh Nhiên nói: “Lúc em chưa đến thì anh đã cứng rồi. ”

Bây giờ nó còn cứng rắn và hùng hổ hơn, không thể chờ đợi mà chèn ép cơ thể cô.

Cô nói thêm, “Anh thực sự không mơ gì à? ”

Từ Bỉnh Nhiên cứng ngắc lặp đi lặp lại “Không có”.

“Nhưng em nghe thấy anh gọi tên em.” Cô duỗi tay xuống chạm vào hạ bộ của mình “Anh cứ kêu lên, làm em ướt hết cả rồi.” Cô lau hết những thứ đang dính trên tay lên quần áo Từ Bỉnh Nhiên.

Đồng tử Từ Bỉnh Nhiên co rút lại, tầm mắt tự nhiên nhìn theo động tác của cô, sau đó nhìn thấy tiểu h.yệt phấn nộn đang ẩn giấu dưới đám lông lưa thưa, một mảng đều là nước, y hệt như trong mộng vừa rồi của anh, thật dâm mỹ, thật quyến rũ và ngọt ngào.

Trong không gian toả ra một mùi khó thể tả được.

“Không thử một lần sao?” Cô nở nụ cười hỏi.

Từ Bỉnh Nhiên tự nhủ sự tình không nên như vậy, anh rõ ràng đã tỉnh nhưng vẫn không có thời gian để suy nghĩ hay khắc chế bản thân.

Nụ hôn của anh rơi xuống cách quần áo mà liế.m láp ngực Hạ Thính Nam, cô không mặc nội y, nước bọt thấm qua quần áo làm ướt núm v.ú cô, lớp vải quấn quanh hình dáng của cô, nh.ũ hoa nhô lên vô cùng cứng rắn.

Anh ôm lấy cô, cởi q/uần áo cô ra, nhìn thấy cơ thể trần tr.ụi của Hạ Thính Nam, trong đêm tối toả sáng bóng loáng, khiến tầm mắt anh không thể rời khỏi.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm thân thể cô, thần sắc mê mang lại có chút khát vọng tham lam, bàn tay lớn chậm rãi đi xuống giữa h.ai chân Hạ Thính Nam, cảm nhận sự trơn nhẵn ở lòng bàn tay, anh đứng dậy tách hai chân cô ra.

Hạ Thính Nam rê.n rỉ, “Đừng, đừng mạnh như vậy. ”

Tính linh hoạt của cô cũng không tốt lắm, hông có một loại cảm giác đau đớn xé rách, còn có một loại cảm giác k.ích thích khi bị Từ Bỉnh Nhiên nhìn chăm chú, nước mật hoa h.uyệt điên cuồng tiết ra.

Cô giữ chặt cổ tay Từ Bỉnh Nhiên, “Sờ vào em đi. ”

Ánh mắt Từ Bỉnh Nhiên u ám, ngón tay trượt từ đầu gối đến giữa h.i chân cô cọ xát mạnh, Hạ Thính Nam sốt ruột vặn vẹo cơ thể.

“Sờ như vậy sao?” Anh hỏi.

Ngón tay trượt lên xuống, vuốt qua khe hở nhưng không tiến vào, xoáy quanh, sau đó chạm lên â.m vật phía trên khe hở.

Cả người Hạ Thính Nam căng cứng, cô thét chói tai một tiếng, thanh âm vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, giống hệt như lỗ huyệt của cô.

Bụng cô không ngừng co giật, không nhịn được khép đùi lại, kẹp lấy tay Từ Bỉnh Nhiên, không cho anh động đậy nữa.

Từ Bỉnh Nhiên khàn giọng nói: “Không phải em muốn anh sờ sao? ”

Anh dùng sức tách chân cô ra một lần nữa, một tay dùng sức nắm mông cô, ngón đang đặt trên â.m vật bỗng rung manh, tần suất càng ngày càng nhanh.

Hạ Thính Nam cảm thấy sảng khoái đến đầu óc trống rỗng, cảm giác tê dại lan tràn đến khắp thân, toàn bộ thân thể cô đều vặn vẹo, hạ th.ân đưa về phía anh.

Một vài phút sau đó, cô không thể không khóc nói: “Đau quá, em cảm thấy hơi đau. ”

“Đau?” Động tác Từ Bỉnh Nhiên chậm lại, nhìn thấy Hạt Đậu nhỏ đã sưng lên, vừa cứng vừa đỏ, miệng â.m đạo phía dưới không tự nhiên co rút lại, càng ngày càng nhiều chất lỏng màu trắng sữa tuôn ra, cả ga giường của anh đều ướt.

“Như vầy thì sao?” Ngón tay anh chậm rãi chui vào hành lang ấm áp, vừa mới tiến vào một đốt ngón tay đã lập tức cảm nhận từng tầng từng tầng thịt non bao bọc, vừa ướt vừa chặt, như thể muốn đem cả ngón tay anh nuốt vào.

“A…” Hạ Thính Nam không nhịn được rê.n rỉ.

Anh lại đi sâu vào trong, trơn trượt đến khó thể hình dung, anh nhấn vào vách huyệt, Hạ Thính Nam không khỏi rên khẽ lên, kẹp ngón tay anh càng chặt hơn.

Một giây sau, cả đầu nhón tay của Từ Bỉnh Nhiên đều chui vào, đâm thủng hoa hu.yệt yếu ớt, thẳng đến chỗ sâu nhất.

Hạ Thính Nam giống như con cá mắc cạn, từng ngụm từng ngụm thở d.ốc, “Di chuyển đi anh.”

Ánh mắt Từ Bỉnh Nhiên đen như mực, không chút lưu tình bắt đầu mạnh mẽ thăm dò, tiếng nước ùng ục vang lên.

Cô không hài lòng, khóc nức nở nói, “Vào đi, vào thẳng em đi.”

Từ Bỉnh Nhiên nói thầm không được.

Hạ Thính Nam dùng sức đẩy Từ Bỉnh Nhiên ra, ngón tay trong cơ thể lập tức trượt ra khỏi cơ thể cô.

Anh nửa nằm trên giường, những tia nước sáng loáng trên ngón tay lơ lửng trong không trung mà nhìn Hạ Thính Nam một lần nữa ngồi lên người anh.

Cô nắm côn th.ịt nóng bỏng của anh cọ sát vào hoa h.uyệt, cố đến nỗi dươ.ng vật anh đều được tẩm ướt dâm thuỷ, trơn nhớt, cô có thể dễ dàng lay động, mà phân thân của anh sớm đã sẵn sàng phát động rồi.

Từ Bỉnh Nhiên giơ tay vuốt ve bộ ng/ực của cô, nhìn nh.ũ hoa không lớn không nhỏ bị anh bóp đến biến dạng, bầu ng.ực thì lưu lại những dấu tay do anh lưu lại.

Hạ Thính Nam chầm chậm nhét dụ

c vọng của anh vào trong cơ thể mình, miệng hành lang chậm rãi mở ra, hai cánh môi chậm rãi nuốt vào côn th.ịt to lớn, nhiệt độ này đích thực khác biệt so với ngón tay, cô vừa thấy đau vừa thấy sảng khoái, trong khoé mắt đều là nước mắt.

“Từ Bỉnh Nhiên.” Cô gọi anh rất rõ ràng.

Ánh mắt Từ Bỉnh Nhiên thoáng cái càng đỏ lên, anh đè nén nói: “Đừng gọi anh. ”

“Từ Bỉnh Nhiên.” Cô từ từ nói, “F/uck me, nhanh lên.”

Anh rõ ràng có thể giúp cô thoả mãn, nhưng cớ sao lại không giúp cô đạt được chứ?

Anh hẩy mông lên, vật cứ/ng không cưỡng lại được mà đâm vào nơi mề.m mại nhất trên cơ thể cô.

“A!” Hạ Thính Nam thét chói tai, cảm giác như thân thể bị đâm thủng, cả người vô lực ngã xuống người Từ Bỉnh Nhiên.

Anh cũng kêu lên một tiếng đau đớn, đỡ lấy Hạ Thính Nam, đỡ gáy cô dùng sức hôn cô, hôn vào mắt cô, hôn mũi cô, hôn lên má cô, nhưng lại không hôn môi cô.

Hạ Thính Nam mất hứng, chủ động đưa lên môi, Từ Bỉnh Nhiên nghiêng đầu né tránh, sau đó như thể hối hận lại há mồm ngậm lấy, dùng sức mút, sau đó cạy mở hàm răng của cô ra, đầu lưỡi duỗi thẳng vào, khuấy động trong miệng cô, không còn những quy luật hay kỹ sảo, chỉ có dụ

c vọng cùng bản năng, ngu ngốc lại gợi cảm.

Hạ thể của cô bị anh từng chút một ép lên, tiếng rê.n rỉ bị anh từng ngụm nuốt vào, cô thống khổ không chịu nổi không ngừng rê.n rỉ.

Anh chậm rãi buông cô ra, đôi môi tách ra kéo ra một sợi bạc, đứt giữa không trung.

Từ Bỉnh Nhiên nói: “Không em muốn anh….chơi em à.”

Hạ Thính Nam như muốn cười phá lên khi nghe thấy lời nói hơi mất tự nhiên này của anh, vì thế cô thật sự bật cười.

Từ Bỉnh Nhiên hé miệng, đột ngột nâng m.ông cô lên khiến cô không có chỗ để thở, anh dùng sức đẩy mạnh, mỗi một cú thức đều chạm vào chỗ sâu nhất của Hạ Thính Nam, mỗi một cú chạm đều tiếp xúc liền mạch, cảm giảm đau nhức tràn ngập trong â.m đạo của cô.

“Ha a…” Cô rụt người nhỏ giọng kêu lên, “Á —— quá, quá nhanh rồi. ”

Quá nhanh, cô cảm thấy tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Từ Bỉnh Nhiên thật sự chậm lại, điều đó mang đến cho Hạ Thính Nam sự tra tấn càng lớn, cô chỉ cảm thấy càng ngứa ngáy hơn.

Hai tay cô đặt lên lồng ng.ực anh, chống người lên, sau đó tự mình di chuyển theo nhịp điệu của anh, nhưng chuyển động không bao lâu thì cô cảm thấy đau nhức, cô ủy khuất nói: “Từ Bỉnh Nhiên, em thật mệt mỏi. ”

Bàn tay nóng bỏng của Từ Bỉnh Nhiên đỡ eo cô, dùng thanh âm khàn khàn giống như bị đá mài qua nói: “Mình anh làm là được rồi. ”

Hạ Thính Nam khó chịu đến không thể ngồi yên, cô ngẩng đầu lên, hai tay vịn chân Từ Bỉnh Nhiên về phía sau, mái tóc ngắn bay tứ tung trên không trung, nửa người trên ngửa ra sau thành một độ cong, giống một mũi cung tên, bị Từ Bỉnh Nhiên hung hăng nắm chặt, bất cứ lúc nào đều có thể căng ra.

Bốp bốp!

Tiếng va chạm giữa thịt và thịt vang vọng trong đêm tối, thế giới này dường như chỉ có hai người bọn họ.

– “Ừm, ừm a!” Tiếng kêu của cô tan ra thành từng mảnh, hạ th.ân co rút càng thêm dồn dập.

Từ Bỉnh Nhiên bị cô kẹp đến suýt chút nữa bắ.n ra, anh dừng động tác dùng sức thở ra, trên trán toàn bộ đều là mồ hôi.

“Em kẹp chặt quá.”

Hạ Thính Nam cười lên rất xinh đẹp, ngón tay vẽ vòng quanh ngực anh, ấn núm v.ú của anh: “Chặt hơn không phải tốt sao? ”

“…… Được rồi. ”

Yết hầu anh lăn qua lăn lại, xoay người một lần nữa đặt cô dưới thân, đặt hai chân cô lên bờ vai rộng lớn của mình, hai tay đỡ đầu gối cô dùng sức va chạm, không có một chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc nào.

Nơi gi.ao hợp có tiếng nước sột soạt, Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của Hạ Thính Nam, biểu tình phức tạp lại thống khoái.

“Từ Bỉnh Nhiên. Em sắp ra rồi.” Cô thống khổ nói, thanh âm giống như từ xa vọng đến.

Anh không nghe rõ: “Gì cơ? ”

“Em nói là, Từ Bỉnh Nhiên…”

“Hả?”

“Từ Bỉnh Nhiên…”

Kho;ái cảm mãnh liệt bành trướng, Từ Bỉnh Nhiên mở toang ra, không khống chế được bắn ra, một lượng lớn chất lỏng được phun ra ngoài, rót vào sâu. Trong thân thể Hạ Thính Nam, Hạ Thính Nam vừa rê.n rỉ không ngừng gọi tên anh.

Anh nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác sung sướng mà cô đã mang lại, rồi chợt nghe thấy một giọng nói khác.

– “Từ Bỉnh Nhiên!” Trần Nam buồn ngủ, chống lan can nhìn từ trên xuống dưới.

Từ Bỉnh Nhiên sâu kín mở mắt, thứ trong mắt dày đặc đến mức khiến Trần Nam sợ hãi.

Cậu ta hỏi: “Cuối cùng cậu cũng dậy rồi, cậu mơ thấy mộng xuân à? ”

Từ Bỉnh Nhiên không nói gì, chỉ sững sờ.

Đâu chỉ là giấc mộng xuân, mà là giấc mộng xuân tỏng giấc mộng xuân.

Ông thất thần nhắm mắt lại.

Bây giờ là ba giờ đêm, bốn giờ sau phải rời giường, hai người bạn cùng phòng trong ký túc xá vẫn đang ngủ say, tiếng ngáy liên tiếp vang lên.

Trần Nam hơi tỉnh táo, cậu ta nhướng mày, đè giọng nói: “Cậu gọi Hạ Thính Nam vài lần, đánh thức cả tôi dậy đấy. ”

Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng nhìn cậu ta.

“Sao nào, tính chối hả? Chối bỏ cũng vô dụng, cậu mau đi thay qu.ần lót đi.” Cậu ta trêu chọc, tầm mắt dừng lại ở nửa người dưới của Từ Bỉnh Nhiên vẫn chưa tiêu tán “Chậc chậc, xem ra rất kịch liệt nha. ”

Từ Bỉnh Nhiên không nói tiếng nào đứng lên, cầm một cái qu.ần lót sạch sẽ đi vào nhà vệ sinh.

Trong giấc mộng xuân cũng có vết tích, qu.ần lót trong tay là một đống hỗn độn, đủ để nói lên sự kích động của anh trong giấc mơ.

Anh ngẩn người ngồi xổm bên cạnh vòi nước trong phòng vệ sinh, lỗ tai rất đỏ, trong đầu giống như còn nhớ rõ mình mơ thấy gì, lại giống như chẳng nhớ rõ gì cả, nhưng anh vẫn miệng đắng lưỡi khô, da đầu tê dại.

Dòng nước ào ào chảy ra, Từ Bỉnh Nhiên thở ra một hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Anh dùng sức chà xát qu.ần lót, trong lòng lại nhịn không được nghĩ: “Hạ Thính Nam, Hạ Thính Nam, Hạ Thính Nam…”

Bình luận

Truyện đang đọc