ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Lúc có kết quả thi trung học phổ thông, Hạ Thính Nam đang ngủ trong nhà bỗng bị cuộc gọi của mẹ đánh thức.

“Sao vậy mẹ, trời đang tối mà…” Cô mơ màng hỏi.

Mẹ Hạ nói rất nhanh, chắc hẳn đang gấp: “Tối cái gì mà tối! Tháo bịt mắt của con ra đi, hôm nay có điểm rồi mà giờ này còn ngủ nữa à, người ta tra kết quả hết rồi!

Cả phòng bị ánh mặt trời lấp kín, mí mắt vừa mới hé mở đã bị một luồng ánh sáng chui vào. Nhờ vậy cô cũng tỉnh táo hơn, nhưng vẫn không hề sốt ruột: “Mẹ, xem sớm hay muộn cũng giống nhau mà, dù có xem sớm hơn nữa thì điểm con cũng không thể cao hơn Từ Bỉnh Nhiên đâu.”

Mẹ Hạ tức giận muốn chết: “Vậy con đợi đến lúc mẹ 90 tuổi rồi tra, tra xong tiện chôn mẹ luôn!”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng “Tút…tút…tút”, đối phương vừa cúp máy.

Hạ Thính Nam: “…”

Cô không thể làm gì khác, mắt nhắm mắt mở tra điểm của mình, hiện giờ trang web đã qua thời gian cao điểm nên tải rất nhanh.

Tra xong, cô vội báo cho mẹ biết điểm, sau đó đang định ngủ tiếp thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hình như có ai đó gọi tên cô.

Nghe thấy giọng của Từ Bỉnh Nhiên, cô nhắm mắt nói: “Em ngủ rồi”

Từ Bỉnh Nhiên mở cửa bước vào, thấy cô đeo bịt mắt ngủ, anh cố ý hỏi: “Ngủ à?”

“Em chuẩn bị ngủ ngay đây.”

Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy hơi buồn cười: “Dậy đi, anh dẫn em đi ăn cơm”

Mẹ Hạ cố tình gọi điện cho anh, nhờ anh giục Hạ Thính Nam dậy ăn gì đó, thói quen ăn uống và ngủ nghỉ của Hạ Thính Nam không tốt, còn trẻ mà đã suốt ngày đau dạ dày.

Hạ Thính Nam không tình nguyện bò dậy, Từ Bỉnh Nhiên dẫn cô xuống quán mì dưới lầu, nhưng vì cô mới tỉnh ngủ, dạ dày chưa thích ứng nên mới ăn được vài miếng đã kêu no.

Nhớ đến gần đây tâm trạng Từ Bỉnh Nhiên không được tốt lắm, cô lén nhìn anh.

Từ Bỉnh Nhiên: “No rồi thì đừng cố ăn nữa.”

Hạ Thính Nam nhìn vào bát, dáng vẻ khó xử: “Vậy có lãng phí quá không, anh muốn ăn không? Hay là anh ăn giúp em đi?”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn bát mì cô đã ăn một nửa, im lặng một lúc rồi nói: “Toàn là nước miếng của em, anh không ăn đâu.”

…..

“Không ăn thì thôi!”

Bây giờ là khoảng thời gian oi bức nhất trong ngày, ngồi trong quán nhìn ra bên ngoài thì thấy ánh nắng cuồn cuộn chiếu rọi.

Sau khi biết điểm của cô, Từ Bỉnh Nhiên nói: “Cũng tàm tạm, thi lên trung học phổ thông, thế cũng bình thường.”

Hạ Thính Nam: “Từ Bỉnh Nhiên, em muốn được thưởng.”

“Không.” Anh không có nghĩa vụ phải tặng quà cô, huống chi anh đã dẫn cô đi ăn lẩu, còn cùng cô đến karaoke.

Khi đó, Hạ Thính Nam không ngờ Từ Bỉnh Nhiên lại vô tình như vậy, nói không là không thật. Mãi đến khi kỳ nghỉ dài ngày của Hạ Thính Nam chấm dứt, bắt đầu bước vào trường trung học, cô cũng không nhận được món quà nào của Từ Bỉnh Nhiên. Ngược lại, do cô thi tốt hơn dự kiến nên ba mẹ đã tặng cô một chiếc máy chơi game PSP, cuối cùng cô cũng thoát kiếp lén lút chạy sang phòng Từ Bỉnh Nhiên.

Vì vậy mùa hè trước khi bước vào cấp ba giống hệt giọt nước dưới ánh mặt trời, phơi nắng một lúc là sẽ biến mất.

Bởi vì nghiện game đến mức quên mình, Hạ Thính Nam không sang tìm Từ Bỉnh Nhiên nữa. Thời gian đó, Từ Bỉnh Nhiên đến tìm cô vài lần, thấy cô mải chơi game không thèm trả lời hay để ý, anh bèn lặng lẽ rời đi.

Lần cuối cùng anh tới tìm Hạ Thính Nam, cuối cùng cô cũng giữ anh lại.

“Sao lần nào tới anh cũng đi ngay vậy?” Cô đặt máy chơi game sang một bên, ngồi dưới đất dựa vào mép giường nhìn anh.

Từ Bỉnh Nhiên rút tay về, nhìn xuống phía cô: “Thấy em có vẻ bận rộn.”

Hạ Thính Nam giải thích: “Em không bận, em chỉ sợ anh bận thôi.”

Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô không nói gì.

Hạ Thính Nam cho rằng anh đang giận, vội vàng ôm lấy chân Từ Bỉnh Nhiên không cho anh đi.

Từ Bỉnh Nhiên cảm giác có một thân thể mềm mại đang ôm chặt mình, anh khom lưng xuống kéo cô dậy, nhưng Hạ Thính Nam cố ý hạ người xuống, áo ngủ cọ xát vào quần Từ Bỉnh Nhiên, để lộ một mảng bụng lớn cùng chút da thịt trên đó.

Bên trong quần áo hoàn toàn trống không.

Anh đứng thẳng dậy, nhìn Hạ Thính Nam không nói lên lời.

Ánh mắt không thể diễn tả được.

Hạ Thính Nam bối rối: “Sao vậy”

“Em…” Từ Bỉnh Nhiên dừng lại, sau đó đờ đẫn quay đầu, “Không sao.”

Hạ Thính Nam kéo anh, muốn Từ Bỉnh Nhiên ngồi xuống cùng cô.

Anh không nói nhiều, dùng sức tránh cô ra, ngồi xuống đất chơi game cùng Hạ Thính Nam, bả vai hai người kề sát vào nhau, đầu cách rất gần, mắt nhìn vào máy chơi game trên tay Hạ Thính Nam.

Thật ra Từ Bỉnh Nhiên không quá hứng thú với việc chơi game, bình thường chỉ đánh qua quýt với Chương Hựu Trình vài trận. Dù sao hoạt động chủ yếu của các bạn nam cũng chỉ xoay quanh thứ này, kiến thức và kỹ năng liên quan đến game của anh phần lớn đều học từ Hạ Thính Nam.

Hạ Thính Nam là một người dễ thay lòng đổi dạ, trước kia thích lego, cô dốc lòng dốc dạ như thể lego là cả thế giới của cô. Nhưng một khi không thích nữa, cô sẽ hoàn toàn không thích, thậm chí còn không thèm nhìn, cho dù có tặng chúng cho cô, cô cũng không muốn nhận.

Các khối lego hoàn toàn bị bỏ rơi.

Nếu Hạ Thính Nam phát hiện ra một bài hát nào đó hay, cô sẽ nghe đi nghe lại bài hát đó đến mức ngay cả Từ Bỉnh Nhiên cũng thuộc lời. Song đột nhiên có một ngày, Từ Bỉnh Nhiên phát hiện cô đã thay đổi vòng lặp bài hát, bài hát trước đó không bao giờ được mở ra nữa.

Một thói quen kỳ lạ.

Từ Bỉnh Nhiên không khỏi nghĩ vậy.

Tựa như trước khi có được chiếc PSP này, thỉnh thoảng cô sẽ sang tìm Từ Bỉnh Nhiên, cho dù mục đích chủ yếu là mượn PSP, nhưng sau khi có máy mới, đồ chơi cũ sẽ bị cô bỏ xó một góc, không ngừng đen mặt.

Hạ Thính Nam thấy Từ Bỉnh Nhiên đang nhìn vào nơi nào đó, cô tò mò dõi theo thì thấy một hộp đồ chơi lắp ráp không được đóng chặt, bên trong có một chiếc xe lắp ráp, một ít búp bê và lego.

Hạ Thính Nam sửng sốt: “Anh đang nhìn cái hộp đó à?”

Từ Bỉnh Nhiên “Ừ” một tiếng.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái hộp đó đựng đồ chơi trước đây của em, em chán rồi nên muốn soạn lại nhờ mẹ tặng cho người khác.”

Từ Bỉnh Nhiên rời mắt: “Vậy cho đi, dù sao chúng cũng chẳng còn tác dụng gì cả.”

Từ Bỉnh Nhiên nói vậy, cô càng cho rằng những món đồ chơi này vô dụng. Dù sao cô cũng đã qua tuổi chơi những thứ này, để lại cũng chiếm diện tích, cô quyết định mai sẽ đưa cho mẹ để mẹ tặng người khác.

Mãi đến khi hộp đồ chơi đó thực sự bị đưa đi, một thời gian sau, Hạ Thính Nam mới nhớ ra chiếc xe đồ chơi lắp ráp kia là đồ Bỉnh Nhiên chơi hồi bé, sau đó anh tặng lại cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc