ĐẦU NGÓN TAY ẤM ÁP


Chu Vũ Lạc tự nhận là mình hiểu rõ Thẩm Ôn Đình, xuất thân trong một gia đình như vậy, Thẩm Ôn Đình có vẻ lạnh lùng, thật ra anh cũng có sự kiêu ngạo của mình.

Hơn nữa, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy vợ mình ở bên ngoài thân mật với người đàn ông khác còn có thể thờ ơ được.

Nếu như anh thờ ơ với những chuyện bên ngoài của Văn Ý, vậy thì chỉ có một khả năng.
Anh hoàn tòan không quan tâm đến Văn Ý.
Nhìn tin nhắn trên điện thoại vài giây, ngón tay Chu Vũ Lạc gõ chữ thật nhanh.
Chu Vũ Lạc: Tuần sau em về, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?
Thẩm Ôn Đình: Bận nhiều việc.
Chu Vũ Lạc cũng biết tiến biết lùi, cô ta biết Thẩm Ôn Đình không thích dây dưa với phụ nữ, lập tức trả lời được: Được, đợi khi nào anh rảnh rồi hẹn lại.
Đầu bên kia không trả lời lại nữa, Chu Vũ Lạc cũng không thèm để ý.

Cô đứng dậy, đi về phía đạo diễn, "Đạo diễn, tôi muốn sửa kịch bản một chút.

Mặc dù Tô Vũ Kiều là nam chính, nhưng cảnh quay nhiều quá, chú có muốn xóa bớt không?"
Đạo diễn nhìn Chu Vũ Lạc, ông lắc đầu, "Không được, Thẩm phu nhân nói rồi, cảnh quay của Tô Vũ Kiều, không được động vào."
Thẩm phu nhân...
Biểu cảm của Chu Vũ Lạc cứng đờ, "Được."
-
Dạo trong trung tâm thương mại một chút, ăn xong một bữa cơm, Tô Vũ Kiều đưa Văn Ý và Ngải Tư Ngôn đến quán bar.
Vị trí của quán bar không quá sầm uất, nhưng cũng không đến nỗi hẻo lánh.

Bọn họ đến hơi sớm, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Ca sĩ thường ngày hát cũng đã đến, đang hát những bản ballad nhẹ nhàng.
"Thật là oan gia ngõ hẹp, Chu Vũ Lạc này đi đâu cũng gặp." Ngải Tư Ngôn tức giận nói, "Bây giờ không thể đổi biên kịch được sao?"
Văn Ý cũng có chút không nhịn được, tuần này chị em nhà họ Chu giống như đang kiếm chuyện với cô, đi đâu cũng thấy khó chịu."Không đổi được, phim quay được một nửa rồi."
Tô Vũ Kiều im lặng nghe hai người nói chuyện, thấy Ngải Tư Ngôn chuẩn bị mặc sức uống rượu, nhắc nhở một câu, "Rượu này hơi nặng, hai người đừng uống quá nhiều."
Văn Ý theo bản năng nhìn về phía Ngải Tư Ngôn, "Vậy cậu đừng uống, tớ không thể mất mặt được nữa đâu." Lần trước lúc Ngải Tư Ngôn gào khóc thảm thiết, có người còn quay video lại, cô nhìn thấy trên vòng bạn bè tận mấy lần.
Câu nói kia của cô "Tôi là vợ của Thẩm Ôn Đình" còn bị quay lại làm meme, Cố Phương Nguyên còn gửi meme đó cho Thẩm Ôn Đình.

Truyện Quan Trường
Ngải Tư Ngôn trợn mắt lên, cô tức giận nói, "Yên tâm, lần này tớ có chừng mực." Cô quay đầu lại nhìn Tô Vũ Kiều, "Cậu không uống rượu sao?"
Tô Vũ Kiều lắc đầu, chỉ lên sân khấu, "Bài sau đến lượt tôi, hứa với bạn rồi, hát thay cậu ta một giờ."
Tô Vũ Kiều mặc dù ra mắt với tư cách là diễn viên, nhưng giọng của Tô Vũ Kiều cũng rất hay.

Chỉ là quãng giọng chưa đủ rộng, bình thường hát dân ca, kết hợp với chất giọng trầm ấm của anh cũng đủ thu hút được một làn sóng hâm mộ.
Hát xong bài này, người trên sân khấu đổi thành Tô Vũ Kiều.

Tô Vũ Kiều còn biết chơi guitar, giọng hát trầm ấm của anh vang vọng trong quán bar.
Ngải Tư Ngôn vừa uống rượu vừa nói với Văn Ý, "Chu Thiến Thiến hình như đã đắc tội với ai đó."
Văn Ý: "Sao lại nói vậy?"

"Cụ thể thì tớ cũng không biết." Ngải Tư Ngôn nghĩ một chút rồi lựa lời nói, "Ngày hôm trước cô ta đến một nhà hàng, còn bị đuổi ra ngoài."
Tính tình của Chu Thiến Thiến không được tốt, lại còn là một đại tiểu thư được cả nhà chiều hư, đoán chừng là lại nói sai gì đó đắc tội người ta.

Văn Ý không để ý, nghịch ly rượu nhỏ, cô nhìn Ngải Tư Ngôn, "Tư Ngôn, cậu không có chuyện gì muốn nói sao?"
Đến nay đã là một tuần từ cái ngày mà Ngải Tư Ngôn uống rượu say khướt.

Văn Ý lại bận vẽ tranh, nhắc đến một hai lần đều bị Ngải Tư Ngôn đánh trống lảng, vẫn chưa kịp nói chuyện đàng hoàng.
"Không xảy ra chuyện gì cả." Giọng Ngải Tư Ngôn có vẻ tiếc nuối, "Tớ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại ngay cả người cũng không nhìn thấy."
Văn Ý nhướng mày, Phương Dịch này lại là một tên chính nhân quân tử.

Thật sự đưa người ta về đến nhà thì đi ngay, cô véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tư Ngôn, trêu cô một câu, "Vậy sao cậu lại ra vẻ tiếc nuối vậy nhỉ?"
Ngải Tư Ngôn tức giận ưỡn ngực lên, "Dáng người của tớ không đẹp sao? Anh ta vậy mà không chút động lòng!"
Văn Ý: "..." Cảm giác hối hận chính là cái này.
Vừa nói ra khỏi miệng, Ngải Tư Ngôn dường như phát hiện ra có gì đó không đúng, cô ngay lập tức chối, "Tớ chỉ cảm thấy anh ta không đủ tôn trọng dáng người của tớ, không có ý gì khác!"
Văn Ý ra vẻ vô cùng chán ghét, "Cậu cho là tớ ngốc à?"
Ngải Tư Ngôn thành thật nói, "Nhìn cũng không được thông minh mấy."
Văn Ý mỉm cười: "Uống rượu, im miệng."
Vì buổi tối Tô Vũ Kiều còn quay cảnh đêm, đợi đến hơn tám giờ, bọn họ đã rời đi rồi.
Đưa Tô Vũ Kiều lên xe, Văn Ý vẫn chưa yên tâm mà dặn dò, "Nếu Chu Vũ Lạc còn ngáng đường cậu, nhớ nói cho tôi."
Điểm không giống nhau lớn nhất giữa Chu Vũ Lạc và Chu Thiến Thiến chính là, Chu Thiến Thiến từ trước đến giờ vẫn luôn quang minh chính đại, cô ta không thích thì sẽ biểu hiện rất rõ ràng.

Còn Chu Vũ Lạc không giống vậy, cô ta mãi mãi ẩn nấp dưới lớp da kia, bên ngoài giống như gió xuân, sau lưng lại không biết cô ta có ý nghĩ xấu nào không.
Tô Vũ Kiều bất đắc dĩ gật đầu, "Em biết.

Văn Ý, chị đừng quá lo lắng cho em."
Văn Ý: "Tôi không hỏi thì cậu sẽ nói sao? Bộ phim này xem như là để chuyển hình tượng, đợi đến khi danh tiếng của cậu khôi phục trở lại, lúc đó tôi cho người sắp xếp cho cậu các nhà sản xuất lơn."
Tô Vũ Kiều ngẩn người, nhẹ nhàng mỉm cười, " Được, sau này em cũng sẽ xem kỹ, không chọn kịch bản của Chu Vũ Lạc nữa."
Nhìn Tô Vũ Kiều lên xe, Văn Ý bỗng nhiên có chút cảm khái.

Ban đầu lúc biết đến Tô Vũ Kiều,vẫn còn là một sinh viên năm nhất nhút nhát, nhưng vừa mới đó đã tỏa sáng vạn trượng rồi.
Ngải Tư Ngôn nhìn thấy ánh mắt toát ra vẻ yên tâm như mẹ già của cô, Ngải Tư Ngôn hỏi một câu, "Cậu xem Tô Vũ Kiều là con trai rồi à?" Là người bạn thân nhất của Văn Ý, Ngải Tư Ngôn vẫn biết Văn Ý để tâm đến Tô Vũ Kiều thế nào.
Văn Ý liếc mắt nhìn qua, "Sao có thể chứ."
Cùng lắm là em trai thôi.
Ở chỗ này không được dừng lại quá lâu, Văn Ý mua viên ngọc lúc trước đã nhìn trúng rồi trở về.

Về đến bên kia, Văn Ý tìm ông nội Thẩm trước, tặng nó cho ông.
"Viên ngọc này rất tốt." Văn Ý vui vẻ nhìn ông nội Thẩm nói, "Ngọc dưỡng nhân, ông cứ mang theo bên mình, lúc nhớ cháu thì có thể lấy ra xem."
Ông nội Thẩm vui vẻ tiếp lời, "Chỉ mua cho ông à?"
"Đương nhiên không phải rồi ạ." Văn Ý cười hì hì rồi xích lại gần, "Cháu cũng mua cho Thẩm Ôn Đình."
Ông nội Thẩm giả vờ tức giận, nhưng ánh mắt không giấu được vui mừng, "Hừ, ông còn tưởng rằng cháu chỉ mang quà về cho ông."
"Chủ yếu là mang về cho ông nội, Thẩm Ôn Đình chỉ là tiện đường mua thôi." Văn Ý đứng dậy, cô xoa bóp cho ông nội Thẩm.
Ông nội Thẩm tức giận nói, "Chỉ biết dọa ông."

Văn Ý chỉ cười không nói, cô tiếp tục xoa bóp cho ông.

Hai ngày nữa là đến tháng mười, lá bên ngoài cũng đã bắt đầu rụng, "Ông nội, sắp vào thu rồi, ông nội nhớ mặc nhiều quần áo một chút."
Ông nội Thẩm: "Được được được, ông nội sẽ chăm sóc mình thật tốt, các con cứ yên tâm."
"Đúng rồi, ngày hôm qua Ôn Đình có đến đây, thấy nó gầy đi không ít, có phải là ông chịu ăn cơm không?" Ông nội Thẩm hỏi.
"Vậy lúc về cháu giúp ông giáo huấn anh ấy." Văn Ý dỗ ông nội Thẩm, "Sau này cháu đảm bảo sẽ giám sát anh ấy ăn cơm."
"Vậy thì tốt.

Đoán chừng nó sẽ nghe lời coi." Ông nội Thẩm nhẹ nhàng nói.
Câu sau thanh âm quá nhỏ, Văn Ý không nghe được, ánh mắt cô nhìn ra ngoài sân.
-
Lúc Thẩm Ôn Đình về đến nhà, tủ quần áo mở toang, Văn Ý đang đứng trước mấy bộ váy dạ hội, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ.
Nghe thấy tiếng động, Văn Ý nghiêng đầu nhìn sang, "Thẩm Ôn Đình, anh thấy em mặc bộ nào đẹp hơn?"
Thẩm Ôn Đình nhìn lướt qua, phần lớn những chiếc váy này không nhiều vải, có những bộ còn hở cả lưng.

Anh chọn một chiếc váy trắng trong tủ quần áo của Văn Ý, đưa cho cô, "Cái này."
"Quá đơn giản, không đủ để em đẹp lấn át hoa thơm cỏ lạ!" Văn Ý hết sức không hài lòng.
Tiệc sinh nhật lần này của Văn Kỷ Niên, hai chị em Chu Thiến Thiến cũng đến.

Mặc dù Văn Ý không quan tâm lắm đến tình địch là Chu Vũ, nhưng quy tắc giang hồ, trước mặt tình địch phải ăn mặc thật lộng lẫy, thua cái gì chứ không thể thua khí thế!
"Thử đi." Thẩm Ôn Đình nói.
Văn Ý bất đắc dĩ cầm chiếc váy vào nhà vệ sinh, mấy phút sau cô mới ra ngoài, "Thẩm Ôn Đình."
Thẩm Ôn Đình lần theo tiếng nói mà nhìn lại, chiếc váy dài giản dị làm nổi bật dáng người xinh đẹp của Văn Ý.

Thiết kế Bandeau để lộ xương quai xanh, chiếc nhẫn được đeo phía trước.

Phía dưới là phần eo được ôm sát duyên dáng.

Váy rất dài, chỉ lộ ra nửa bắp chân.
Văn Ý của anh, thật sự rất xinh.
Thẩm Ôn Đình đưa tay về phía cô, Văn Ý bước lên mấy bước, bị anh ôm vào trong lòng.

Hương trà nồng nàn như thiêu đốt mọi thứ, chiếm lĩnh mọi giác quan của Văn Ý.
Da đầu bỗng truyền đến cơn đau, cô hơi ngẩng đầu lên, mái tóc của cô đã bị Thẩm Ôn Đình xõa ra.

Ngón tay thon dài còn giúp cô vuốt lại mái tóc dài, vài lọn tóc rơi xuống trước ngực, che đi một mảnh phong cảnh nho nhỏ trước xương quai xanh.
"Như vậy là đủ rồi." Thẩm Ôn Đình nói, ngón tay anh lướt qua chiếc nhẫn trên ngực cô, "Nhẫn mới vẫn còn đang làm, đợi thêm một chút."
Văn Ý trợn tròn mắt, thật ra thì cô cũng không gấp lắm.
"Có phải mập thêm được chút thịt rồi không?" Cánh tay Thẩm Ôn Đình vẫn để bên hông Văn Ý bên hông, cảm giác có chút thịt, rất là hài lòng.
Văn Ý trừng mắt nhìn anh, "Im miệng!" Người đàn ông này thật sự không hề có chút phong độ lịch sự nào, lại còn nói cô mập! Cô ghi lại rồi đấy!

Lùi về sau mấy bước, Văn Ý đến trước gương, cô nhìn xung quanh, vẫn hơi không hài lòng, "Không đủ quyến rũ."
Thẩm Ôn Đình nhìn lướt qua, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, "Cái này cũng được." Anh dừng một chút, giống như muốn cứu vãn lại lời vừa nói: "Em không mập."
Văn Ý nghiến răng, "Bỏ qua chủ đề này đi!"
Vào phòng tắm, Văn Ý thay đồ ngủ, cô đến phòng khách xem TV, còn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh xử lý chuyện công việc.
Văn Ý liếc nhìn, có chút hâm mộ.

Khả năng tập trung của Thẩm Ôn Đình vẫn rất cao, trước đây lúc dạy thêm cho cô cũng vậy, anh vẫn có thể tập trung suy nghĩ ngay cả khi cô thỉnh thoảng ngắt lời anh.

Bây giờ cũng vậy, ngay cả lúc ở bên cạnh cô, âm lượng của TV cũng lớn, anh vẫn có thể đọc tài liệu mà không hề bị phân tâm.
Cắn một miếng khoai tây chiên, Văn Ý muốn đùa dai.

Cô đưa tay về phía Thẩm Ôn Đình, "A."
Thẩm Ôn Đình: "Anh không ăn."
Thẩm Ôn Đình vừa mới mở miệng, Văn Ý đã nhét miếng khoai tây chiên vào, cô đổi chủ đề, "Ngày mai anh không đi à?"
"Buổi tối còn phải bàn chuyện hợp tác, sẽ đến muộn một chút." Thẩm Ôn Đình cắn miếng khoai tây chiên kia, hương vị kỳ lạ lan tràn trong miệng, khiến anh không nhịn được mà hơi cau mày.

Buổi tiệc ngày mai, Thẩm Ôn Đình không thể phân thân, anh không yên tâm để một mình Văn Ý đến trước, anh dặn dò một câu, "Ở nhà họ Văn, em đừng làm loạn."
Cho đến bây giờ cô chưa từng làm ầm, chỉ có nhà họ Văn nhìn cô thấy khó chịu mà thôi.

Vừa rồi bị Thẩm Ôn Đình nói như vậy, Văn Ý hung hăng trả lời lại, "Bọn họ không đến làm phiền em thì em sẽ không làm loạn."
Biết Văn Ý tủi thân, Thẩm Ôn Đình đặt tài liệu xuống, anh thở dài, "Giận à?"
Văn Ý nghiêng đầu, cô bĩu môi nói, "Không có!"
Nhìn Văn Ý như vậy, Thẩm Ôn Đình thật sự vẫn không yên tâm, "Văn Ý."
Giọng điệu Văn Ý vô cùng khó chịu, "Sao vậy?"
"Không được kích động."
-
Đại thọ năm mươi tuổi của Văn Kỷ Niên, có không ít người đến.

Văn Ý đến rất đúng giờ, không sớm cũng không muộn.
Ngải Tư Ngôn đến sớm hơn nửa tiếng, đợi một lúc mới nhìn thấy Văn Ý, cô vội vàng bước đến, "Cậu cuối cùng cũng đến rồi, Văn tổng vừa rồi còn đang tìm cậu đấy."
"Ông ta không tìm tớ, mà tim Thẩm Ôn Đình." Văn Ý nhướng mày, cô đặt quà lên trên bàn.

Người đến nhìn cô, khép na khép nép nói, "Cô Văn."
"Vẫn gọi tôi là Thẩm phu nhân đi." Văn Ý nói xong, cô kéo Ngải Tư Ngôn đi vào trong, "Chu Vũ Lạc bọn họ đến rồi à?"
Vừa dứt lời, Văn Ý nhìn thấy được Chu Vũ Lạc đang đứng cách đó không xa.

Cô ta mặc một chiếc váy đỏ, trang điểm tinh tế, thiết kế váy ôm nửa người giúp cô ấy khoe được vóc dáng.
Văn Ý cúi đầu nhìn, nhìn mình giống như đang tu tiên vậy.

Quả nhiên là không nên tin vào lời của tên đàn ông chó kia!
Mà giờ phút này, Thẩm Ôn Đình vừa mới ngồi xuống đã nhận được lời phàn nàn từ cô vợ nhỏ nhà mình.
Văn Ý: Tên dối trá! Chu Vũ Lạc ăn mặc xinh đẹp áp đảo hoa thơm cỏ lạ, em lại giống như đồng tử ở bên cạnh rải hoa! Anh nhất định là đang cố ý!
Ánh mắt của Thẩm Ôn Đình nhìn sang chỗ khác, nở một nụ cười khó mà nhận ra được.
Đúng là anh cố ý.

Văn Ý không cần phải xinh đẹp áp đảo hoa thơm cỏ lạ, để một mình anh thích là đủ rồi.

Vả lại, Thẩm Ôn Đình cũng là đàn ông, đương nhiên là anh cũng không muốn Văn Ý ra ngoài ăn mặc quá hở hang.
"Thẩm tổng?" Người đàn ông trung niên bên cạnh gọi anh, "Cậu xem hợp tác này?"

Thẩm Ôn Đình tắt điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng, "Những điều kiện mà Thẩm thị đã nêu, một cái cũng không nhượng bộ."
Lần hợp tác này bàn đến chín giờ, cuối cùng mới quyết định hợp tác.

Bạch Tiêu và Bạch Cảnh đã chuẩn bị quà xong, lái xe đi đến nhà họ Văn.
Anh đến hơi trễ, khách khứa cũng đã về gần hết.

Thẩm Ôn Đình bước vào đại sảnh, anh nhìn xung quanh, không nhìn thấy Văn Ý đâu.

Anh nhìn thấy Văn Kỷ Niên bước đến, "Ôn Đình, đã lâu không gặp."
Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Kỷ Niên, anh lễ phép chào hỏi, "Sau khi về nước công việc quá bận rộn, không thể đến thăm, xin Văn tổng đừng trách tội."
"Không sao, biết con bận rộn, nhưng cũng đừng quá mệt mỏi." Kết hôn với Văn Ý được hai năm, Thẩm Ôn Đình chưa bao giờ gọi Văn Kỷ Niên là "Ba".

Mặc dù trong lòng Văn Kỷ Niên bất mãn, nhưng ông cũng không dám ý kiến.
Thẩm Ôn Đình gật đầu, không đợi Văn Kỷ Niên tiếp tục nói chuyện, anh đi thẳng vào vấn đề, "Văn Ý đâu ạ?"
"Ở trong sân, đang nói chuyện với nhóm Thiến Thiến." Văn Kỷ Niên cười nói, "Ôn Đình này, nghe nói gần đây Thẩm thị có một dự án ở thành phố K?"
"Dự án này do Phương Dịch tiếp quản, con còn chưa tìm hiểu đến." Thẩm Ôn Đình trực tiếp cắt đứt mọi suy nghĩ của Văn Kỷ Niên, "Văn tổng, tính tình Văn Ý nóng nảy, con đi gặp cô ấy trước."
Văn Kỷ Niên chỉ gật đầu, "Được được được, biết tình cảm của vợ chồng hai đứa rất tốt."
Đợi sau khi Thẩm Ôn Đình rời đi, Văn Viễn mới xông đến, "Ba, Thẩm Ôn Đình cũng quá không xem ai ra gì rồi."
"Nếu mày có thể lợi hại như nó, mày cũng có thể kiêu ngạo như vậy!" Văn Kỷ Niên tức giận mắng một câu, "Nhìn thấy không? Thẩm Ôn Đình bây giờ là không thể rời khỏi Văn Ý.

Cứ lấy lòng Văn Ý đi, nó mắng mày mày cũng phải nhịn!"
Văn Viễn không nhịn được mà phản bác lại, "Dự án trước đó chẳng phải..."
"Đó là Văn Ý hoàn toàn không nhắc cho Thẩm Ôn Đình!" Dáng vẻ Văn Kỷ Niên giống như hận không thể rèn sắt thành thép, "Văn Ý thích vẽ, gần đây mày chú ý một chút, thấy cái gì tốt thì mua đi!"
Văn Viễn không cam lòng, nhưng vẫn đồng ý, "Con biết rồi."
Vườn sau của nhà họ Văn rất lớn, có một đài phun nước ở giữa, bên cạnh có vài chậu cây xanh.

Chỉ là hơi thu hút sâu bọ, từ nhỏ Văn Ý đã không thích cái sân này.
Sân rất rộng, Thẩm Ôn Đình liếc nhìn thấy một bộ váy trắng, anh thuận thế nhìn sang.

Bóng người bị cây cột che khuất, hơn nữa còn có rất nhiều cây xanh, cho dù đèn bật sáng trưng, ​​vẫn không thể nhìn rõ sắc mặt Văn Ý.
"Bốp!" Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt, trong lòng Thẩm Ôn Đình như nghẹt thở, anh bước nhanh đến.
Chu Thiến Thiến che mặt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Văn Ý, "Cô đánh tôi?"
Văn Ý đè lại bàn tay đang đau, cô nhẹ nhàng nói, "Sao, còn muốn tôi đá cô à?"
Chu Thiến Thiến tức giận nói: "Cô..."
Cô ta còn chưa nói xong đã bị một giọng nói trầm lạnh lùng cắt ngang, "Văn Ý."
Văn Ý quay người nhìn sang, cô nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, cảm giác tủi thân trong lòng cô như được phóng đại vô hạn.

Cô mím môi, đi về phía Thẩm Ôn Đình, cô tố cáo, "Thẩm Ôn Đình, bọn họ bắt nạt em."
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình nhìn lướt qua bả vai cô, thấp giọng nói, "Về nhà với anh nào."
Văn Ý chớp mắt, trong lòng cô nặng trĩu, cô cố chấp nói, "Thẩm Ôn Đình, em nói, bọn họ bắt nạt em."
Thẩm Ôn Đình nhìn những người ở đây, anh nhanh chóng quay đi, "Anh biết, chúng ta về nhà trước."
Lần đầu tiên cô dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn Thẩm Ôn Đình, khóe miệng cô hơi nhếch lên, "Không về."
Văn Ý đi ngang qua người Thẩm Ôn Đình, tay bị anh giữ lại, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, "Văn Ý."
Văn Ý hất tay anh ra, giọng điệu cực kỳ khó chịu, "Đừng chạm vào em."
Không đợi Thẩm Ôn Đình phản ứng lại, Văn Ý đã rời đi.
Màn đêm tối đen, Văn Ý xuyên qua lớp cửa kính nhìn cảnh đêm bên ngoài, cảm thấy hơi mệt mỏi.




Bình luận

Truyện đang đọc