ĐẦU NGÓN TAY ẤM ÁP


Đắm chìm trong sắc đẹp, Văn Ý cả đêm không mộng mị, ngủ rất ngon.
Cho đến khi tiếng chuông đồng hồ báo thức của ngày hôm sau vang lên, cô mới mơ màng tỉnh lại.

Cô theo bản năng dịch người qua chỗ Thẩm Ôn Đình, bất mãn hừ một tiếng, "Ồn ào quá."
Thẩm Ôn Đình cũng vừa mới tỉnh, cánh tay anh cảm nhận được sự mềm mại của Văn Ý, cổ họng anh hơi nghẹn lại.
Anh vươn tay ra tắt đồng hồ báo thức.

Đôi lông mày hơi cau lại của Văn Ý cũng đã giãn ra, cô vô thức ôm lấy cánh tay anh, hơi thở đều đều của cô phả lên cánh tay, khiến Thẩm Ôn Đình có chút không chịu nổi.
"Văn Ý, buông ra." Thẩm Ôn Đình hạ thấp giọng xuống gọi cô.
Văn Ý không mở mắt ra được, "Đừng ồn ào, ngủ thêm lúc nữa."
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi lông mày cong cong, nhìn ngoan ngoãn hơn thường ngày nhiều.

Ánh mắt Thẩm Ôn Đình tối sầm xuống, anh cũng không vội thức dậy, anh giúp cô kéo chăn lên một chút, để mặc cho cô ôm.
Chợp mắt thêm mười phút, Văn Ý mới chịu mở mắt ra.

Buông Thẩm Ôn Đình ra, Văn Ý chậm rãi đứng dậy.
Vào bếp, Văn Ý vo gạo nấu cháo.
Sau khi đóng nắp lại, cô quay trở về phòng.
Thẩm Ôn Đình vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, anh nhìn thấy Văn Ý chậm chạp chui lại vào trong chăn, cô lầm bầm một câu, "Nấu cháo cho anh rồi."
"Ừ." Thẩm Ôn Đình nhìn chỗ phồng lên trong chăn, "Đừng trùm chăn lên đầu."
Bên kia không có động tĩnh.
Thẩm Ôn Đình đành phải bước lên, anh vén chăn lên một chút, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Vẫn còn sớm trước khi đến giờ làm, Thẩm Ôn Đình cũng không vội, anh im lặng đứng ở mép giường một lúc.
Cho đến Văn Ý trở mình, Thẩm Ôn Đình mới đứng dậy.
Mấy ngày liên tiếp, Thẩm Ôn Đình đều phải tăng ca.

Trừ buổi sáng, dường như Văn Ý không gặp được Thẩm Ôn Đình.
Cuối tuần, sau khi dạy xong các lớp ở studio, Ngải Tư Ngôn đến tìm Văn Ý.
"Tối nay không đi thật à? Hiếm khi có chủ đề cosplay, chẳng phải cậu thích nhất sao?" Ngải Tư Ngôn bước vào cửa, cô thay đôi dép dùng một lần.

Thẩm Ôn Đình mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, hơn nữa còn cực kỳ chú trọng đến những nơi riêng chu.

Ngay cả thư ký của anh cũng không thể đến nhà anh.

Ngải Tư Ngôn có thể đến đây cũng là nhờ Văn Ý.
Văn Ý thở dài, "Không đi, hôm nay tớ phải vẽ rồi."
Sắp đến sinh nhật của ông nộ Thẩm, cô vẫn chưa chọn xong sẽ vẽ cái gì tặng cho ông nội Thẩm.
Ngải Tư Ngôn nghĩ một chút, "Vậy cũng được." Nhìn thấy ba cái thùng lớn trong phòng khách, cô hỏi, "Đây là cái gì vậy? Cậu định bỏ nhà ra đi à?"
Văn Ý trợn mắt lên, "Tớ bỏ nhà ra đi thì cậu nuôi tớ sao?"
Ngải Tư Ngôn vội vàng xua tay: "Không không không, tớ sợ chồng nhà cậu nhớ cậu đến nỗi thành bệnh, đến tìm tớ tính sổ."
Văn Ý đặt xong giá vẽ, chọn phương hướng rồi liếc nhìn Ngải Tư Ngôn đang tìm đồ ăn vặt, "Đồ ăn vặt ở ngăn kéo thứ hai bên trái."
Ngải Tư Ngôn lật mấy túi đồ ăn vặt rồi theo cô lên sân thượng, "Sao lại cất đi vậy?"
"Thẩm Ôn Đình không thích tớ ăn đồ ăn vặt." Văn Ý nhìn chằm chằm tờ giấy vẽ trống không, đầu óc trống rỗng, không biết nên vẽ cái gì.
Suy nghĩ của Thẩm Ôn Đình có thể nói là hơi cổ hủ, anh chú trọng đến việc dưỡng sinh.

Anh vẫn cho rằng đồ ăn vặt là thực phẩm khác, mặc dù anh không cấm Văn Ý ăn, nhưng anh cũng từng nhắc nhở cô bớt ăn lại.
Ngải Tư Ngôn lắc đầu thở dài, "Cuộc sống mà không có đồ ăn vặt, chính là một cuộc sống không hoàn hảo."
Dừng lại một chút, Ngải Tư Ngôn bắt đầu cuộc trò chuyện, "Cậu nói Thẩm Ôn Đình là một thanh niên tốt, không đến quán bar cũng không ăn đồ ăn vặt, chẳng phải cuộc sống quá nhàm chán rồi sao?"
Văn Ý quay đầu lại, chân thành nhìn cô, "Tớ cũng cảm thấy vậy."
"Dù sao cũng phải nói, tính cách của cậu với Thẩm Ôn Đình không hợp nhau như vậy, sao ban đầu Thẩm Ôn Đình lại cưới cậu?" Đây là vấn đề mà Ngải Tư Ngôn mãi không hiểu được.
Văn Ý cầm túi khoai tây chiên bước tới, "Bởi vì tớ đẹp."
Ngải Tư Ngôn: "..."
Thẩm thị.
Phương Dịch đẩy cửa bước vào, đúng lúc Thẩm Ôn Đình đang ăn trưa.

Hai món chay một món mặn, món mặn vẫn là trứng.

Anh nhướng mày, "Thanh đạm như vậy?"
Thẩm Ôn Đình vừa mới ăn xong, động tác lau miệng vô cùng ưu nhã, dọn dẹp xong rồi mới nhìn về phía anh, "Có chuyện à?"
Phương Dịch đặt máy tính xuống bàn, "Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à? Cậu vừa mới về nước, không có thời gian tụ tập, mấy anh em vẫn đang chờ cậu rảnh đấy."
"Qua một khoảng thời gian nữa đi, gần đây bận quá." Vừa mới về nước, chuyện mà Thẩm Ôn Đình phải xử lý thật sự rất nhiều.


Ngay cả Văn Ý bên này, anh cũng không có nhiều thời gian ở bên cô.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, ảnh đại diện quen thuộc hiện lên.

Thẩm Ôn Đình mở ra xem.
Văn Ý: Năm nay em vẽ núi sông thì sao?
Thẩm Ôn Đình trả lời cô: Được.
Văn Ý ở bên kia điện thoại bất mãn: Anh nói nhiều thêm mấy chữ không được à?
Thẩm Ôn Đình suy nghĩ một chút, anh còn chưa kịp trả lời, Văn Ý lại hỏi: Tối nay lại tăng ca à?
Vừa gửi đi, Văn Ý ngay lập tức cảm thấy mình giống như là người phụ nữ bị bỏ rơi, trong lòng còn có bất mãn.

Cô vội vàng thu hồi tin nhắn, nhưng không kịp rồi, Thẩm Ôn Đình đã nhìn thấy.
Thẩm Ôn Đình: Còn có xã giao.
Văn Ý suy nghĩ một chút, kịp thời cứu vãn lại hình tượng của mình: Vậy lúc anh về đừng có đánh thức em!
Cách một màn hình, Thẩm Ôn Đình cũng có thể cảm nhận được sự bất mãn của Văn Ý.
Cô thức dậy hay cáu, đây là tật xấu do cô được nuông chiều từ nhỏ mà ra, ồn ào đến nỗi ngay cả ông nội Thẩm cũng không có cách nào.
"Chậc chậc chậc, sao cái ảnh đại diện này cậu vẫn chưa đổi vậy?" Phương Dịch ở bên cạnh không cẩn thận nhìn thấy.
Thẩm Ôn Đình tắt điện thoại, "Không biết."
Phương Dịch cười nói, ngữ khí mập mờ, "Là không biết hay là không muốn?"
Thẩm Ôn Đình không rành dùng WeChat lắm, đối với Thẩm Ôn Đình mà nói, trực tiếp gọi điện thoại thì hiệu quả hơn.

Tài khoản WeChat với ảnh đại diện ban đầu của anh, đều là do Văn Ý xử lý.

Vì để trêu Thẩm Ôn Đình, Văn Ý còn cố ý vẽ một bản chibi của một cô bé làm ảnh đại diện cho anh.
Không nhận được câu trả lời của Thẩm Ôn Đình, Phương Dịch cũng không quan tâm lắm, mà chỉ nói, "Hai năm nay Văn Ý sống rất tốt, không ai bắt nạt cô ấy cả."
Dừng lại một chút, Phương Dịch lại nói: "Nói thật lòng, Văn Ý không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi."
Thẩm Ôn Đình nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng, "Còn có chuyện gì?"
Được được được, nói cũng không cho nói.
Phương Dịch đầu hàng, nghiêm mặt nói, "Chuyện năm nay Văn Viễn tiếp quản tập đoàn Văn thị chắc là cậu biết lâu rồi đúng không.


Văn Viễn này ấy, dù gì cũng là do một tay Văn Kỷ Niên đề bạt, làm thành như vậy không kế thừa được một nửa sự tàn khốc của Văn Kỷ Niên một chút nào."
Văn Viễn lớn hơn Văn Ý hai tuổi, xem như cũng bằng tuổi với Thẩm Ôn Đình.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại thiếu tầm nhìn kinh doanh, hơn nữa làm việc cũng không quyết đoán bằng Văn Kỷ Niên.
"Mảnh đất gần đây của Hoa Nghệ, Văn thị rất muốn nó." Phương Dịch gõ vài phím trên bàn phím, một giao diện hiện lên, "Đây là bản phân tích của vài công ty, trước mắt chúng ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Văn thị."
Văn thị có vốn liếng hàng trăm năm, mặc dù năng lực của Văn Viễn không đủ, nhưng trong hội đồng quản trị của Văn thị vẫn còn vài người khôn ngoan, ngay cả Văn Kỷ Niên cũng sẽ đứng sau hỗ trỡ.
Thẩm Ôn Đình: "Giá trị của Hoa Nghệ sau này vô cùng lớn, Thẩm thị sẽ không bỏ qua."
Hai năm qua, vì hợp tác với Văn thị mà gặp phải tổn thất cũng như chậm trễ, nhất định phải có dự án nào đó bù đắp lại.

Trước mắt dự án Hoa Nghệ là sự lựa chọn tốt nhất.
"Đúng vậy, nghe nói Văn Viễn cần gấp mảnh đất này để vững vàng ngồi vào vị trí, gần đây cậu ta vì mảnh đất này mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Chỉ là, có Thẩm tổng anh minh uy vũ của chúng ta ở đây, mảnh đất này sao có thể rơi vào tay nhà họ Văn bọn họ chứ." Phương Dịch cười nói, ánh mắt mơ hồ nhìn Thẩm Ôn Đình, "Tôi chỉ lo rằng Thẩm tổng của chúng ta không chịu được mỹ nhân kế."
Mỹ nhân kế.
Thẩm Ôn Đình bỗng nghĩ đến đêm hôm đó, cảm giác mềm mại từ ngón tay của Văn Ý chọc chọc vào yết hầu anh.
Nếu thật sự có mỹ nhân kế, anh chắc chắn sẽ thất bại.
Lấy lại bình tĩnh xong, Thẩm Ôn Đình nói: "Văn Ý sẽ không giúp nhà họ Văn."
"Chắc chắn vậy à?" Phương Dịch nhắc nhở anh, "Dù gì cũng là người thân ruột thịt.

Còn cậu, cùng lắm cũng chỉ là người chồng trên danh nghĩa."
Phương Dịch biết Văn Ý khá muộn, những chuyện trong nhà họ Văn, anh không hề biết.
Thẩm Ôn Đình đóng máy tính lại, anh không muốn nhắc đến chuyện trước đây của nhà họ Văn, anh chỉ nói "Cô ấy sẽ không làm vậy."
Lần này Phương Dịch yên tâm rồi, anh đóng máy tính lại, "Không làm phiền cậu làm việc nữa.

Dù sao thì nhà cậu cũng có một cô vợ nhỏ đang chờ cậu về nhà."
Thẩm Ôn Đình nhìn đồng hồ, công việc cũng đã xử lý xong xuôi hết rồi, bữa tiệc xã giao tối nay cũng không vội, anh lại có một chút thời gian về xem cô vợ nhỏ ở nhà.
Sau khi chọn chủ đề xong, Văn Ý bắt đầu sáng tác.
Ngải Tư Ngôn ngồi ở phía sau hóng gió, "Quả nhiên có tiền tốt thật đấy.

Mua một căn penthouse, sửa sang lại một chút có thể phơi nắng vẽ tranh."
Cách vung tiền của người giàu, cái sân thượng này, còn lớn hơn phòng khách nhà cô.
Văn Ý rửa cọ, "Thích thì tối nay ở lại đây."
"Vẫn là thôi đi." Ngải Tư Ngôn đi vào nhà cầm lấy chai xịt chống nắng, vừa xịt vừa nói, "Tớ có thể đến đây đều nhờ vào mặt mũi của cậu rồi, nếu tớ dám ngủ lại đây, đảm bảo ngày hôm sau tỉnh lại đang nằm ở cửa."
Văn Ý im lặng.
Vẫn là đừng nói nữa, tên đàn ông chó này đúng là có thể làm ra loai chuyện này.
Lần trước cô về nhà, cả người toàn là mùi rượu, bị Thẩm Ôn Đình ném vào trong phòng tắm tắm ba lần mới cho cô ra ngoài.

Suy nghĩ một chút, Văn Ý pha màu rồi bắt đầu vẽ tranh.
Bên cạnh còn có một chiếc máy ảnh đang quay.

Văn Ý thường xuyên chia sẻ các video vẽ tranh của mình lên Weibo, thỉnh thoảng còn kiên nhẫn giải thích chi tiết.
Ngải Tư Ngôn nhìn một lúc lâu, cô lại xé một gói khoai tây chiên.

Đang ăn đồ ăn vặt, giọng cô nói không rõ, "Nói đi nói lại, Thẩm Ôn Đình ở nước ngoài hai năm, cậu chưa từng hỏi anh ta ở nước ngoài có người phụ nữ nào khác không à?"
Dù sao thì dựa vào điều kiện của Thẩm Ôn Đình, phụ nữ muốn dụ dỗ anh chắc cũng không ít.

Ngay cả người trong giới thượng lưu của bọn họ, những người thèm muốn Thẩm Ôn Đình cũng rất nhiều.
Nét vẽ của Văn Ý nặng nhẹ rõ ràng, cho đến khi vẽ xong ngọn núi cuối cùng, lúc này cô mới lên tiếng hỏi, "Cậu cảm thấy ngoại hình của tớ thế nào?"
Ngải Tư Ngôn lập tức nịnh nọt, "Xinh đẹp! Nói cậu là tiên nữ hạ phàm cũng là đang xúc phạm đến giá trị nhan sắc của cậu!"
Ngải Tư Ngôn đã từng gặp được không ít người đẹp, nhưng chỉ có Văn Ý, là một khối ngọc quý trong lòng cô.

Không có loài hoa nào không tàn, không thể lường trước được.
Văn Ý dành cho cô một ánh mắt tán thưởng kiểu "Thật tinh mắt", cô vừa rửa cọ vừa nói, "Vậy cậu thấy dáng người của tớ thế nào?"
"Trước lồi sau vểnh, trắng trẻo xinh đẹp, nếu tớ là đàn ông nhất định sẽ nhào tới!"
Văn Ý nhướng mày, có chút kiêu ngạo: "Cho nên cậu cảm thấy rằng Thẩm Ôn Đình ra ngoài sẽ tìm được một người phụ nữ tốt hơn tớ sao?"
Ngải Tư Ngôn nghẹn họng.

Người phụ nữ này tự tin chết đi được, nhưng phải nói là rất có lý.
"Hơn nữa, " Văn Ý dừng lại một chút, bắt đầu từ từ pha màu, "Tớ từng quyến rũ Thẩm Ôn Đình, nhưng anh ấy lại nhắm mắt làm ngơ.

Không phải do mị lực của tớ không đủ, vậy là do anh ấy không được."
Vào đêm tân hôn, Văn Ý nghĩ chuyện dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc vậy đi, nên cô nhất thời đã quyến rũ Thẩm Ôn Đình, kết quả người kia lại thờ ơ hỏi cô có lạnh không.
Kể từ đó, trong lòng Văn Ý, Thẩm Ôn Đình được coi là người không có tình cảm, không có d*c vọng.

Vì vậy bây giờ sống chung với nhau, cô hoàn toàn không lo lắng Thẩm Ôn Đình sẽ như thế nào, ngược lại thì cô lo lắng rằng có ngày cô không nhịn được mà ra tay với Thẩm Ôn Đình.
Ngải Tư Ngôn không tin được nói, "...!Khụ, đừng lo lắng, tớ biết vài bác sĩ, chắc là...!còn có thể cứu được."
Ngải Tư Ngôn cảm thấy mình vừa biết được bí mật không thể nói ra.

Vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, Ngải Tư Ngôn cảm giác được sau lưng mình lành lạnh, cô vội vàng quay đầu lại, nụ cười trên mặt vốn dĩ đang rạng rỡ bỗng nhiên đông cứng lại.
Văn Ý chuyên tâm vẽ tranh, không biết bên này xảy ra chuyện gì, tiếp tục nói, "Có chút đáng tiếc."
"Văn Ý." Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, tay cầm cọ của Văn Ý ngừng lại một chút, cọ vẽ ngay lập tức bị lệch ra..


Bình luận

Truyện đang đọc