ĐẦU NGÓN TAY ẤM ÁP


Cô hài lòng nhìn số tài khoản của mình có thêm một khoản tiền, Văn Ý buông tay đang ôm Thẩm Ôn Đình ra, "Em vào trong lấy đồ"
Thẩm Ôn Đình: " Được."
Bên ngoài chỉ còn lại hai người Thẩm Ôn Đình và Cố Phương Nguyên, Cố Phương Nguyên bật cười, "Thẩm tổng, tháng sau bạn bè chúng tôi sẽ tụ tập, nếu anh có thời gian, có thể cùng Văn Ý đến chơi."
Anh cố ý kết giao với Thẩm Ôn Đình, Thẩm Ôn Đình biết, cũng không từ chối, "Được."
Cố Phương Nguyên thừa dịp nói, "Vậy thì kết bạn WeChat đi, đến lúc đó cũng dễ liên lạc."
Thẩm Ôn Đình đọc một dãy số, Văn Ý đã ra khỏi studio, khoác lên cánh tay anh vô cùng tự nhiên.
Mùa hè nên mặc ít quần áo, Văn Ý dựa vào như vậy, cảm xúc mềm mại từ trên cánh tay truyền tới, ánh mắt Thẩm Ôn Đình tối sầm lại, yết hầu của anh khẽ chuyển động, ánh mắt tối sầm của anh dừng lại trên mặt Văn Ý.
Nhưng hết lần này đến lần khác Văn Ý lại không hề nhận ra, không hề phòng bị với anh một chút nào.
"Thẩm tổng, đây là WeChat của anh sao?" Cố Phương Nguyên xác định lại một lần nữa rồi mới dám hỏi.
Anh vốn cho rằng ảnh đại diện của Thẩm Ôn Đình sẽ rất cứng nhắc, giống như con người anh vậy.

Chẳng qua là tìm kiếm xong, thứ anh nhìn thấy được là ảnh đại diện chibi của một cô bé.

Phong cách như này, giống như tài khoản của Thẩm Ôn Đình bị hack vậy.
Văn Ý ló đầu ra xem, cô vô cùng đắc ý, "Đẹp đúng không, ảnh đại diện là tôi vẽ cho anh ấy."
Cố Phương Nguyên: "...!Đẹp."
Anh không nhịn được mà nhìn Thẩm Ôn Đình, Văn Ý trẻ con thì cũng thôi đi, Thẩm Ôn Đình không ý kiến gì sao?
"Vậy bọn tôi đi trước, hoan nghênh lần sau lại đến." Văn Ý kéo tay Thẩm Ôn Đình, cô cười khanh khách.
Cố Phương Nguyên mỉm cười: "Cảm ơn vì lời mời." Tuyệt đối! Không đến!
Sau khi xác minh xong, Cố Phương Nguyên lại ngẩng đầu lên, Thẩm Ôn Đình vàVăn Ý đã đi xa rồi.
Có lẽ là do ánh mặt trời hôm nay cực kỳ dịu dàng, bóng hai người một cao một thấp nghiêng sang một bên, toát ra vài phần ấm áp.
Cũng không biết Văn Ý nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tức giận, quay đầu đi không thèm nhìn Thẩm Ôn Đình.

Mà Thẩm Ôn Đình cũng hơi nghiêng đầu lại, ánh mắt vẫn rơi trên người Văn Ý.

Không nhìn rõ được vẻ mặt, nhưng giờ phút này cũng có thể cảm nhận ra rằng Thẩm Ôn Đình đang rất dịu dàng.
Anh với Thẩm Ôn Đình cũng không tính là thân thiết, nhưng cũng quen biết từ nhỏ.

Trong số ký ức ít ỏi của anh về Thẩm Ôn Đình, Thẩm Ôn Đình luôn có chút thu mình lại.

Anh từng cho rằng, Thẩm Ôn Đình sẵn lòng liên hôn với Văn Ý, cùng lắm là vì mối quan hệ của ông cụ Thẩm với hai nhà.
Nhưng bây giờ xem ra, sao mà cứ cảm thấy...!Thẩm Ôn Đình để tâm vậy chứ?

_
Về đến nhà, Văn Ý vứt túi xách, đang định tẩy trang, Thẩm Ôn Đình đã nắm lấy tay cô.

Vừa ấm vừa nóng, khoảnh khắc mà ngón tay vừa chạm vào, giống như là có dòng điện xẹt qua vậy.
Văn Ý quay đầu lại nhình anh, đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình nhìn rất đẹp, lông mi dài đến nỗi Văn Ý cũng cảm thấy ghen tị.

Đột nhiên, ánh mắt anh trầm xuống nhìn cô.
Văn Ý hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với yết hầu gợi cảm của anh.

Cô muốc chọc vào đó, vừa vươn tay ra đã bị Thẩm Ôn Đình nắm lại.
Hai tay cô đều bị Thẩm Ôn Đình nắm lấy, Văn Ý cảm thấy giờ phút này bầu không khí có chút không tệ.
Thẩm Ôn Đình: "Tẩy sạch móng tay đi."
Văn Ý: "..."
Cô rút tay mình về, Văn Ý tức giận nói, "Em vừa mới làm! Không đẹp sao?"
"Không có." Thẩm Ôn Đình nói.

Nhìn thấy hai má Văn Ý phồng lên vì tức giận, ánh mắt anh dần có hơi ấm.
Văn Ý trừng mắt nhìn anh, "Vậy sao lại bắt em phải tẩy sạch!"
Cô đã nhượng bộ nhiều rồi, dựa vào cái gì mà người đàn ông này không để khoan dung cho sở thích nhỏ bé của cô chứ?
Cô tức giận đến nỗi hai mắt hơi đỏ lên, Văn Ý trợn mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Đôi mắt cô ngậm nước, như thể đang thầm lặng quyến rũ.
Trái tim Thẩm Ôn Đình mềm nhũn, anh thấp giọng giải thích với cô, "Ông nội không thích những thứ này, quay về có thể tiếp tục là,."
Mấy ngày nữa là đến sinh nhật ông nội Thẩm, hai người bọn họ phải qua đó một đêm.

Tư tưởng của ông nội Thẩm cũng khá truyền thống, những thứ lòe loẹt như móng tay này, quả thật đã vượt quá phạm vi tiếp nhận của ông.
Văn Ý trầm mặc, cô vẫn vô cùng bực bội, "Thẩm Ôn Đình, cái này em vừa mới làm."
Thẩm Ôn Đình hỏi cô: "Không xuống tay được à?"
Văn Ý gật đầu, "Không xuống tay được."
Thẩm Ôn Đình hơi suy nghĩ: "Anh giúp em."
Văn Ý: "..." Ờ, tạm biệt, quấy rầy rồi.
Biết Văn Ý tủi thân, Thẩm Ôn Đình thấp giọng nói, "Tối nay anh vào bếp, em muốn ăn gì?"

Tay nghề của Thẩm Ôn Đình rất được lòng Văn Ý, chẳng qua là từ sau khi về nước, công việc bận rộn, Thẩm Ôn Đình rất ít khi xuống bếp.
Nghĩ đến tay nghề của Thẩm Ôn Đình, con sâu nhỏ tham ăn của cô lập tức bị lôi ra, nhưng cô vẫn cương quyết từ chối, "Không ăn."
Thẩm Ôn Đình giả vờ như không thấy cô từ chối, "Gà cay Trùng Khánh, thịt lợn xé Yuxiang, cá hố chua ngọt, còn muốn ăn gì nữa?"
"Cánh gà nướng mật ong!"
Thơm thật.
_
Vừa nấu cháo, Văn Ý vừa than thở, "Móng tay tuyệt đẹp của tớ, sống sót chưa được nửa ngày! Anh ấy không thể để đến trước ngày về biệt thự rồi mới tháo sao!"
Ngải Tư Ngôn ở đầu bên kia vui vẻ nói, "Có thể là sợ cậu có tình cảm, càng không bỏ được."
Văn Ý: "Im miệng đi."
Nghe thấy âm thanh ùng ục bên chô Văn Ý, Ngải Tư Ngôn hơi hiếu kỳ hỏi, "Cậu làm gì vậy, sao lại có âm thanh sủi bọt."
Văn Ý mở nắp lên xem, "Nấu cháo đó."
Ngải Tư Ngôn: "Không phải cậu với Thẩm Ôn Đình đang chiến tranh lạnh sao, sao lại giúp anh ta nấu cháo rồi?"
Văn Ý nghiêm túc nhìn chằm chằm nồi cháo vài giây, "Nói cũng rất có lý."
Có thể vừa rồi do đầu óc cô không tỉnh táo lắm.
Ngải Tư Ngôn: "...!Mẹ tớ không cho tớ nói chuyện với kẻ ngốc, cúp máy đây!"
Bây giờ hối hận cũng vô ích, khoảng thời gian này nấu cháo cho Thẩm Ôn Đình đã thành thói quen.
Văn Ý nhìn chằm chằm nồi cháo mấy giây, muốn nhân lúc Thẩm Ôn Đình còn chưa tỉnh dậy thì đổ đi.

Cô vừa mới cầm lên mang ra khỏi bếp, đã nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đứng ở cửa nhìn cô.
Văn Ý còn đang giận, giọng điệu cũng cao lên, "Nhìn cái gì, cháo này không cho anh ăn."
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Muốn đổ đi à?"
Văn Ý gật đầu.
"Lấy về cất đi, không được lãng phí thức ăn." Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình hơi tối xuống, giọng nói lạnh lùng dạy dỗ cô, "Tự em ăn hết đi."
Văn Ý: "??"
Sau khi ăn xong hai bát cháo, Văn Ý sờ cái bụng tròn vo của mình, ánh mắt cô dừng lại trên người Thẩm Ôn Đình.
Em không cho anh ăn thì anh thật sự không ăn? Bình thường có thấy anh nghe theo ý cô vậy đâu.
Đúng lúc Thẩm Ôn Đình nhìn về phía cô, anh nhàn nhạt nói, "Ăn không hết à?"
Văn Ý cắn răng, "Ăn xong rồi."
Chỉ bởi vì thái độ khó hiểu của anh, Văn Ý cô hôm nay xem như có mệt mỏi nằm ở đây, cũng sẽ không để anh ăn nửa chén cháo của cô!
Một ngày trước sinh nhật của Thẩm Quốc Phong, Văn Ý bị Ôn Kỷ Niên tìm đến nói chuyện một mình.
Văn Ý rất khi đến trụ sở Văn thị, lúc cô đến nơi còn bị nhân viên lễ tân nào đó ngăn lại.

"Ngồi đi." Ôn Kỷ Niên đưa cho cô một ly nước, "Bên ngoài trời nóng, uống chút nước lạnh giải khát đi."
Văn Ý liếc nhìn nó, không chạm vào,
Mấy ngày đến kỳ, dù có nhảy nhót thế nào, cô cũng sẽ không ăn đồ cay và uống nước lạnh.
"Có chuyện gì không?" Văn Ý hỏi ông.
Ôn Kỷ Niên khẽ thở dài, "Tiểu Ý, con không cần phải khách sáo với ba như vậy."
Văn Ý nhìn móng tay mình, "Ồ."
Bầu không khí lập tức trở nên im lặng, Ôn Kỷ Niên đưa cho cô hai xấp tài liệu, "Đây là báo cáo tài chính nửa đầu năm nay của Văn thị, cùng với lợi nhuận từ hợp tác dự án."
"Đưa tôi xem cái này làm gì?" Cho đến bây giờ Văn Ý chưa từng học quản lý kinh doanh, cô hoàn toàn không biết gì về những thứ này.
Ôn Kỷ Niên ngồi đối diện cô, giọng cũng trầm xuống, "Tiểu Ý, ngày hôm đó dì Mộ của con nói chuyện có chút lỗ m ãng, con cũng đừng có trách bà ấy, bà ấy cũng vì nghĩ cho Văn thị."
Lần này Văn Ý hiểu rồi.
Hôm nay tìm cô, không có gì ngoài lợi ích.
Văn Ý: "Cho nên ông đến khuyên tôi hỏi Thẩm Ôn Đình về dự án này?"
Ôn Kỷ Niên gật đầu, "Tiểu Ý, Ôn Đình yêu con như vậy, chỉ cần con mở miệng, nhất định sẽ được.

Văn thị thật sự cần dự án này."
Đây là dự án giá trị bao nhiêu vậy, vận động cả nhà họ Văn đến thuyết phục cô.

Thậm chí tên khổng tước kiêu ngạo Văn Viễn kia cũng mua không ít quà để lấy lòng cô.
Thấy cô thờ ơ, Ôn Kỷ Niên tiếp tục nói: "Con với dì Mộ, còn có A Viễn có chút hiểu lầm, thậm chí con cũng oán hận ba.

Nhưng mà Tiểu Ý này, ba vẫn là ba con, nhà họ Văn là gốc rễ của con.

Việc nào nặng, việc nào nhẹ, ba nghĩ chắc con sẽ hiểu."
"Để sau hãy nói." Văn Ý nhàn nhạt trả lời một câu.
Ôn Kỷ Niên nhìn cô, cũng không ép buộc nữa.

Ông lấy ra một hộp quà, "Ngày mai là sinh nhật ông Thẩm, đây là quà của ba tặng cho ông Thẩm, con giúp ba mang qua đó."
"Được."
Cầm hộp quà lên, Văn Ý bước ra khỏi công ty.
Ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng tâm trạng cô lại không sáng lắm.
Nghĩ một chút, Văn Ý gọi điện thoại cho Phương Dịch.
"Ôi, khách quý à." Lúc này Phương Dịch đang bàn chuyện cùng với Thẩm Ôn Đình, nhìn thấy Văn Ý gọi điện thoại đến, anh liếc nhìn Thẩm Ôn Đình, đôi môi mỏng mím lại thành một đường.
Vợ cậu.
Đặt điện thoại lên trên bàn, Phương Dịch mở loa ngoài.

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Văn Ý vô cùng rõ ràng.
"Phương Dịch, tôi có chuyện muốn hỏi anh, có tiện nói chuyện không?"
Phương Dịch và Văn Ý lên đại học mới quen biết nhau.


Mấy năm đó, vì Phương Dịch và Ngải Tư Ngôn từng ở bên nhau, hơn nữa anh cũng là bạn của Thẩm Ôn Đình, vì thế giao tình giữa Văn Ý và anh cũng không tệ.

Sau đó anh với Ngải Tư Ngôn chia tay, mối quan hệ này cũng dần lạnh nhạt.
Phương Dịch nhìn Thẩm Ôn Đình, "Tiện, em nói đi."
"Dự án mà nhà họ Thẩm với nhà họ Văn cùng nhau cướp ấy, rất đáng tiền sao?"
Phương Dịch chậm rãi nói, "Văn Ý, dự án này bao hàm rất nhiều thứ, không thể dùng tiền để ước lượng được."
Dừng lại một chút, Phương Dịch hỏi cô, "Nhà họ Văn hỏi em à?"
Văn Ý ở bên kia chắc là đang ở trên xe, dọc đường đi còn có tiếng còi xe, cô miễn cưỡng nói, "Đúng vậy, còn rất gấp, rất quan trọng với nhà họ Văn, cho nên em mới muốn hỏi anh là có đáng tiền hay không."
Phương Dịch không nhịn được mà nhìn Thẩm Ôn Đình, vẻ mặt anh không thay đổi, như thể anh thật sự không lo lắng rằng Văn Ý sẽ nghiêng về phía nhà họ Văn.
Phương Dịch: "Cho nên em định hỏi Thẩm Ôn Đình à?"
"Em mất trí rồi sao?" Văn Ý phàn nàn "Đương nhiên là để cho anh Thẩm nhà em giữ cho thật chặt rồi, tuyệt đối không được cho cái tên phá của Văn Viễn kia cơ hội."
Phương Dịch nhất thời cứng họng: "...!Thật tinh mắt."
"Phải vậy chứ." Văn Ý nói, cô xuống xe, "Em đi gặp khách hàng đây, về nói chuyện sau."
Phương Dịch: "Được."
Cúp điện thoại xong, Phương Dịch nhìn về phía Thẩm Ôn Đình, anh trêu chọc một câu, "Cô vợ nhỏ nhà cậu quả thật nghiêng về phía cậu."
Thẩm Ôn Đình không lên tiếng.
Văn Ý không có ý với anh, nhưng cô cũng nhìn thấy rõ ràng, cũng thù dai.

Từ thuở nhỏ, nhà họ Văn đã đối xử hà khắc với cô, ban đầu cũng là vì lợi ích mà ép cô gả cho anh.

Bây giờ đã nhiều năm như vậy, Văn Ý đã sớm đền đáp xong ơn nuôi dưỡng rồi, đương nhiên là sẽ không quan tâm đến tương lai của nhà họ Văn nữa.

Bây giờ cô nghiêng về phía anh, cũng chỉ là cô ghét nhà họ Văn mà thôi.
Thấy anh không lên tiếng, Phương Dịch khẽ thở dài, "Cậu cứ định tiếp tục như vậy, không định nói cho em ấy biết à?"
Liếc nhìn cây bút máy trên bàn, "Trí nhớ của Văn Ý không tốt, cây bút máy này là cô ấy tặng cho cậu vào sinh nhật mười tám tuổi đúng không? Cũng sáu năm rồi, cũng không nỡ đổi."
Thẩm Ôn Đình thuận thế nhìn sang.

Hôm sinh nhật mười tám tuổi đó, Văn Ý đặc biệt leo tường ra khỏi trường đến tìm anh, cùng anh đón sinh nhật, sau đó mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ."Cái này thuận tay."
Đúng là hoàng thượng không gấp, thái giám đã vội rồi!
Làm bạn tốt của Thẩm Ôn Đình nhiều năm như vậy, nhìn thấy dáng vẻ yêu đơn phương của anh, Phương Dịch không nhịn được mà khuyên anh, "Con người Văn Ý không tim không phổi.

Nếu như cậu không nói, có thể cả đời này em ấy cũng không biết.
Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng rũ mắt xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, ngay cả thanh âm cũng trầm ổn như mọi ngày: "Không vội."
Văn Ý không có ý với anh, nếu như nói rõ ràng, có lẽ anh không thể tiếp tục sống cùng Văn Ý như vậy nữa.
Cả đời dài như vậy, anh cũng không vội..


Bình luận

Truyện đang đọc