ĐAU THƯƠNG HÓA YÊU THƯƠNG



“Vậy thì anh tự cởi đi, tôi sẽ trông cửa cho anh.

Yên tâm, tôi sẽ trông cửa cho anh mà! Tôi sẽ không nhìn!”
Thâm Tình vừa nói vừa đi ra phía cửa.

Nhưng người đàn ông không chịu buông tha cho cô.

“Bây giờ có hai sự lựa chọn, một cô hãy tự cởi đồ cho tôi, hai là tôi sẽ cởi đồ cho cô.

Cô làm quá nên làm gì, không phải cô từng cởi áo của tôi hay sao, không biết là còn chạm vào đầu nữa khi tôi đang ngủ đó”
Thâm Tình xua tay lắc đầu.

“Không có, khi đó tôi chỉ cắt áo sơ mi ngoài của anh, ngoài ra không làm gì nữa”
Người đàn ông không nói gì nữa, mắt nhìn ra trước cổng lều như đang suy nghĩ cái gì đó.

Sau đó cúi đầu nói nhỏ vào tại Thâm Tình, liếc mắt ý bảo cô cởi áo cho anh.

Mặc dù không muốn, nhưng bàn tay vụng về của cô vẫn làm theo những gì người đàn ông bảo.

Thâm Tình tự mắng mình, cô bị cái gì vậy chứ, cứ vậy mà nghe theo lời của hắn sao? Khi chiếc cúc áo cuối cùng được mở ra, bên ngoài có tiếng vọng vào.

Đôi môi mỏng của người đàn ông cong lên thành một nụ cười.

“Tam Gia, tôi đem nước tới cho cô gái kia tắm”.

“Vào đi” Tần Thư Hàn một tay đặt lên mông của Thâm Tình.


Một tay vuốt ve bàn tay đang run lên được đặt ở trên ngực mình, quay lại nói với mấy người phụ nữ vừa bước vào trong phòng.

“Đặt ở đó đi, lát nữa cô ấy sẽ tắm.

Cô ấy thích nước lạnh!” Nước lạnh cái đầu nhà anh ấy, trời bên ngoài bao nhiêu độ chứ, mà hắn bảo cô thích tắm nước lạnh.

Thâm Tình cũng chỉ dám mắng Tần Thư Hàn ở trong bụng mà thôi, nào dám nói ra ngoài chứ.

Người phụ nữ đem nước vào vẫn đứng ở trong phòng, cô ta nhìn Thâm Tình không rời mắt.

Tần Thư Hàn thấy vậy liền hỏi.

“Sao vậy? Cô muốn xem chúng tôi cùng nhau tắm? Cũng hay..” nói xong liền đưa tay lên cởi cúc áo cho Thâm Tình, nhưng bị cô cảnh cáo.

“Đừng làm bừa, tôi sẽ
giết anh đó” Cô nói rất nhỏ, cũng chỉ một mình người đàn ông này nghe thấy mà
thôi.

“Em nói gì cơ? À! Em thích sao, tôi biết em sẽ thích mà, nào hôn một cái!” Tần Thư Hàn vừa nói vừa đưa mặt của mình về phía của cô.

Thâm Tình nghĩ hắn chỉ nói vậy mà thôi, nhưng không ngờ hắn lại làm thật.

Điện rồi, điên thật rồi.

Người phụ nữ kia thấy vậy liền quay người bỏ đi, ai chẳng biết ở doanh trại này Tam Gia không bao giờ gần nữ sắc chứ.

Vậy mà hôm nay hắn lại mang một người phụ nữ về, giới thiệu với họ là người phụ nữ của hắn.

Rồi cùng cô ta tắm chung, ngủ chung giường nữa, thì làm sao bọn cô có thể chịu được chứ? Thâm Tình thấy cô gái kia đi rồi liền đẩy người đàn ông đang đặt tay ở mông mình ra, nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ.

“Anh tự trọng một chút, vừa rồi tôi thật sự muốn giết anh đó!” Tần Thư Hàn bật cười, nhìn bàn tay của mình, giọng nói ma mị vang lên.

“Sờ tay tôi xem này, hơi ấm của cô vẫn còn vương trên bàn tay của tôi đó.

Thật sự rất ấm”
Thâm Tình cau mày lại, vô sĩ, tên điên.

Cô quay người đi chỗ khác, nhưng lại bị người đàn ông kia kéo lại.

“Cô vừa rồi mắng tôi vô sĩ? Mắng tôi điên đúng không?” Thâm Tình cau mày lại, chẳng lẽ hắn biết đọc được suy nghĩ của người khác hay
sao?
“Đúng vậy.

Lần đầu tiên tôi gặp một người như anh đó.


Tên điên!” “Còn tôi thì lần đầu tiên gặp người như cô, đúng là thú vị.

Cô tự tắm đi, tôi sẽ không nhìn cô đâu”
Nói xong hắn liền bước về trước, không quan tâm tới Thâm Tình nữa.

Thâm Tình không khỏi cau mày lại, nhìn bóng lưng trần của người đàn ông, phía sau lưng của hắn có rất nhiều vết thương, có vết thương cũ, có cũng vết thương vừa mới đóng vẩy Không biết tại vì sao cô có cảm giác vô cùng đau, thật sự rất đau.

Cô vội gạt đi những suy nghĩ của mình sang một bên, tại sao cô lại suy nghĩ cho hắn vậy chứ, hắn và cô chỉ là hai người xa lạ.

Thâm Tình từ tốn cởi bỏ mấy cúc áo ở trên, cô lấy khăn tay từ từ lau người.


trong phòng cùng một người đàn ông thế này cô không thể cởi hết quần áo được, biết đâu hắn không kiềm chế được bản thân thì sao chứ.

Lau người xong cô với tay lấy bộ quần áo được đặt phía trước mặc vào, động tác vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ cô mạnh tay người đàn ông kia sẽ quay đầu lại.

Quần áo vô cùng hợp với cô, đúng chuẩn luôn.

Nhưng không như những gì cô nghĩ, khi Thâm Tình vừa bước chân ra ngoài, không hề biết là có nước, cô vô tình ngã xuống đất.

Nhưng ngay cả cái liếc mắt người đàn ông kia cũng không làm, hắn đứng yên ở đó không hề quan tâm đến những thứ xung quanh hắn.

Mãi tới khi Thâm Tình đến gần hắn, hắn mới quay người lại.

“Xong rồi sao? Cô nghỉ ngơi đi, nhớ là đừng quay đầu lại, tôi cần được tắm”
Hắn vừa nói vừa cởi bỏ thắt lưng của mình ra, cô cau mày nhìn theo động tác tay của hắn, hắn định cởi quần ra trước mặt cô thật hay sao? Thâm Tình quay mặt lại, cô trèo lên giường đắp chăn quá đầu mình, giọng nói của cô từ trong chắn vọng lại.

“Anh bị điên sao? Tại sao lại cởi quần trước mặt người phụ nữ chứ?” Tần Thư Hàn bật cười thành tiếng, anh không trả lời cô, cô nghe thấy tiếng nước chạy vọng lại nên không dám kéo chăn ra khỏi đầu.

Sáng ngày hôm sau, cô cũng không biết bản thân đã ngủ từ khi nào nữa, chỉ cảm thấy bên cạnh mình có ai đó đang ôm cô vô cùng chặt, bàn tay người đàn ông đặt lên ngực cô, tay còn lại thì đang gối đầu cho cô.

Thâm Tình không khỏi cau mày lại, lần đầu tiên cô ngủ cùng giường với một ai đó.


Khoan đã, ngủ với một ai đó? Cô vội ngồi dậy, cái gì vậy chứ, tại sao cô lại ngủ cùng một ai đó chứ? Thâm Tình tự đánh đầu mình, cô bị cơn mệt mỏi làm cho điên rồi hay sao chứ? Thâm Tình nhìn quần áo trên người của mình, may vẫn còn nguyên, lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, hắn ta không ai khác chính là tên đã nói câu “tôi không thể cứng lên với phụ nữ”.

Vừa rồi khi cô bật dậy quá nhanh mà kéo luôn cả chiếc chăn đang đắp trên người của hắn ta, lúc này nửa người trên của hắn không hề mặc đồ.

Thâm Tình vội hét lớn.

“Á, biến thái, sao anh lại ngủ trên giường của tôi chứ?” Người đàn ông đang ngủ bên cạnh cô không khỏi cau mày lại, mới sáng ra anh đã bị một người phụ nữ điên làm phiền.

“Nếu cô không ngủ có thể bước xuống dưới, tối qua tôi ngủ rất muộn” Nói xong anh không nể tình giơ chân đạp cô xuống dưới sàn.

Thâm Tình ngồi
dưới sàn nhà nhìn lên chiếc giường phía trước với một ánh mắt chán ghét.

Cô cũng không dành nhiều thời gian quan tâm hắn ta, cô vào gian phòng nhỏ của túp lều, rửa mặt qua lao sau đó bước ra khỏi túp lều.

Khi bước ra ngoài, lúc này cô mới biết thì ra bên ngoài lại đẹp tới như vậy, thật sự rất đẹp.

Bầu trời bên ngoài đã lên cao, những ánh nắng tươi sáng chiếu thẳng vào mặt cô, lâu lắm rồi cô mới có cảm giác thoải mái như vậy.

Túp lều của cô và Tần Thư Hàn ở rất xa túp lều của những người khác, phía trước mọi người hình như đang bận bịu thứ gì đó thì phải.

Đang định bước đến đó thì có một lực mạnh kéo cô lại, một lần nữa ngã vào vòm ngực quen thuộc của ai đó.

Giọng nói ấm áp của anh vang lên..


Bình luận

Truyện đang đọc