ĐAU THƯƠNG HÓA YÊU THƯƠNG

“Người ta sẽ không dùng thời gian để quên đi một người, mà người ta sẽ làm việc và kiếm tiền để quên. Thay vì đi khổ sở vì một ai đó, khóc lóc vì một ai đó, người ta sẽ dùng thời gian để làm những việc bản thân muốn làm!”

...

Hàn Tam ngẩng mặt lên nhìn Thâm Tình sau đó cười. “Thật sao, chị lỡ bỏ em được à? Nhưng mà thế cũng được, vậy chúng ta chốt kèo như vậy nhé! Từ giờ đến lúc đó chị không được đuổi em đi. Mà đúng rồi, sau này cứ cuối tháng em sẽ trả tiền thuê nhà và tiền ăn uống cho chị, vậy nên chị không được đối xử với em như trước nữa.”

Thâm Tình đứng dậy, chỉnh lại quần áo của mình. “Được rồi, cậu nghĩ riêng đồng lương cậu làm ở bệnh viện này thì có bao nhiêu tiền hả, rồi khi nào mới đủ tiền lấy vợ hả mà còn muốn đóng tiền nhà cho tôi?”

Nói xong cô liền bước về phía cửa phòng, vừa đi miệng vừa kéo cao lên đầy hạnh phúc.

“Em sẽ cố gắng mà. Ơ, chị không tin em là sao chứ, này, em đang nói chuyện đó, này, chị bỏ ngay cái tính người ta đang nói chuyện mà lại bỏ đi như vậy đ nhé!” Chỉ còn tiếng nói của Hàn Tam chứ không còn tiếng trả lời của Thâm Tình đâu nữa.


Hàn Tam ngồi xuống chiếc ghế vừa rồi mà Thâm Tình đã ngồi, cậu ta để hai tay lên đầu như đang suy nghĩ lại những gì vừa diễn ra. Bỗng nhiên giọng nói của Thâm Tình vang lên khiến cho cậu ta giật mình là đứng dậy.

“Vừa rồi cậu nói muốn tìm cho tôi một người đàn ông tốt là ai vậy? Người anh kia của cậu hả?”

Hàn Tam nuốt nước miếng trong miệng xuống đầy khó khăn, cậu ta chỉ không ngờ vừa rồi nói nhiều như vậy mà cô vẫn nhớ câu nói đó của cậu ta.

“Em không biết nữa, nhưng khi nào có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau, người anh đó của em khá là nóng tính bên ngoài, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp, em nghĩ là hai người sẽ hợp nhau mà thôi. Anh ấy nóng tính, mà chị cũng nóng tính, hai cái này mà ở bên nhau chắc chắn người này sẽ chữa tính cho người kia.

Thâm Tình nhìn cậu ta rất lâu, nhưng vẫn không nói gì, sau đó quay người bỏ đi. Gì chứ, cô mà cần cậu ta giới thiệu hay sao, cô chỉ tò mò người anh mà cậu ta nói là một kẻ như thế nào mà thôi.

Hàn Tam một lần nữa vuốt ngực của mình xuống, nhìn theo bóng lưng của cô và cười một nụ cười thật mãn nguyện, hai người sẽ gặp nhau mà thôi, chắc chắn.

….

Phòng làm việc của giám đốc Khương, Thâm Tình ngồi trên chiếc ghế đối diện ông, trên tay là ly nước ấm ông ấy vừa rót cho cô. Bình thường cô rất đến căn phòng này, ngoại trừ khi ông gọi cô mới lên đây. Mặc dù luôn được ông quan tâm, nhưng cô nghĩ càng cách xa ông ấy và Khương Gia Tuấn xa một chút sẽ tốt cho bản thân, và cũng là việc tốt nhất cho cả ba.

Thâm Tình nhìn lên chiếc bàn làm việc của giám đốc Khương, trên đó có hai khung ảnh để bàn. Cô còn nhớ một khung ảnh có cô, giám đốc Khương và Khương Gia Tuấn ở trong đó, khi chụp bức ảnh cũng là ngày cô và Khương Gia Tuấn tốt nghiệp. Bức ảnh chụp rất đẹp, trên môi ai cũng mỉm cười đầy hạnh phúc, giống như người nhà thật sự.


Còn khung ảnh còn lại là khi cô đạt giải nhất trong cuộc thi tâm lý học do Nhạc Thành tổ chức, cuộc thi rất lớn tổng hợp những bác sĩ ở Nhạc Thành và nước ngoài. Trong bức ảnh cô đang nhận một bó hoa thật sinh đẹp từ tay của giám đốc Khương, ảnh chụp rất đẹp, sau khi nhìn thấy bức ảnh đó giám đốc Khương nói với cô là “để chú giữ nó cho” Thâm Tình cùng vui vẻ đưa cho ông, chỉ là không ngờ ông ấy lại lấy bức ảnh đó cho vào khung và đạt trên bàn làm việc.

Giọng nói của ông bỗng nhiên vang lên, làm bay những suy nghĩ trong đầu của cô và khiến cho bàn tay cầm ly nước của cô bỗng nhiên run.

“Tiểu Tình này, con đã hai mươi chín tuổi rồi đúng không, con có nghĩ tới mình sẽ tìm kiếm một người đàn ông để dựa vào khi về già hay không? Con đừng nghĩ là chú muốn đuổi con, chú chỉ không muốn con bỏ lỡ nhiều thứ tốt đẹp phía trước mà thôi.”

Thâm Tình nhìn ông cười thầm trong lòng, không phải là cô đã bỏ lỡ rồi hay sao? Bỏ lỡ sáu năm trước. truyen bjyx

Ông dừng lại một chút sau đó nói: “thật ra chú luôn xem con là cô con gái nhỏ của chú, chú biết con mười một năm. Từ khi con chỉ là một cô bé mười tám tuổi, khi đó con rất gầy và nhỏ, chú nhìn thấy con đứng ở dưới một cái cây, con lúc đó rất bơ vơ. Khi đó chú đã nghĩ, một đứa trẻ như vậy đã trải qua những chuyện gì mà khiến nó trở nên như vậy. Chú đưa con về nhà, nhưng con không muốn, nên chú đã để con ở căn nhà nhỏ đó đến tận hôm nay. Con ít nói, luôn lạnh lùng, con không cười nói với bất kỳ một ai hết. Nhưng con lại chịu nói chuyện với Gia Tuấn, coi thằng bé là bạn, khi đó chú rất vui, khi hai đứa lớn lên, tình cảm của Gia Tuấn dành cho con càng ngày càng rõ ràng nên chú càng thấy sợ.

Có một lần chú đứng dưới nhà của con rất lâu, chú thấy Gia Tuấn từ trong đó bước ra với nụ cười rất vui vẻ ở trên môi, chú không muốn hai đứa có quan hệ yêu đương. Chú muốn con mãi là con gái nuôi của chú chứ không muốn con làm con dâu của chú. Nhưng chú rất vui vì con hiểu ý của chú vào buổi tối sáu năm trước, trước ngày con bước chân và Thanh Thành này làm việc.

Gia Tuấn là con trai duy nhất của chú, nên chú muốn nó có thể giúp chú gây dựng sự nghiệp và càng ngày càng phát triển nó hơn. Nhưng nó không thể làm gì khi ở bên cạnh của con được, người có thể giúp nó chỉ có Phương Hàn Thanh mà thôi. Ta biết Gia Tuấn luôn dành tình cảm của mình cho con, nhưng ta mong rằng con sẽ là người lùi lại một bước để giúp thằng bé tiến tới với Hàn Thanh.”


Thâm Tình cười chính mình ở trong lòng, sáu năm trước, khi cô vừa tốt nghiệp đại học từ khoảng thời gian đó về trước cô và Khương Gia Tuấn tình cảm rất tốt, đi học cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, cùng nhau đi chơi để bị mắng, cùng nhau phá hoại nhiều thứ ở trường học, cũng từng ngủ cùng một giường xem nhau như là những người anh em.

Khi đó Thâm Tình đã nghĩ Khương Gia Tuấn sẽ là người mà cô tin tưởng và yêu thương đến cuối cùng, cô còn hứa với anh sau này sẽ không làm chuyện khiến anh tổn thương, mà anh cũng làm điều tương tự như vậy với cô. Anh cũng nói sau khi cả hai vừa tốt nghiệp sẽ nói với ba cho phép hai người đến với nhau.

Thời gian hạnh phúc đó được năm năm. Nhưng một ngày sau khi cô vừa tốt nghiệp, chú Khương xuất hiện dưới nhà của cô vào buổi tối. Chú ấy nói rất nhiều, chú ấy không muốn cô và anh đến với nhau, chú ấy chỉ xem cô là con gái nuôi và Khương Gia Tuấn chính là anh của cô.

Tối hôm đó chú Khương nói rất nhiều, nhưng câu làm cô nhớ nhất chính là câu:

“Tiểu Tình, chú biết giờ chú nói ra những câu này sẽ khiến con không vui, có thể con sẽ hận chú vì đã phá huỷ tình yêu của con. Nhưng chú phải nói, chú không muốn con trai của chú lúm sâu hơn nữa, và cũng không muốn con không thể rút lui được nữa. Gia Tuấn là con trai duy nhất của chú, thằng bé sẽ kế thừa sự nghiệp của chú, sau này nó sẽ làm những chuyện vĩ đại hơn, vì vậy bên cạnh của nó phải là một người vợ có thể giúp nó, chứ không phải một người vợ mỗi khi nhìn thấy máu sẽ ngất đi.


Bình luận

Truyện đang đọc