ĐAU THƯƠNG HÓA YÊU THƯƠNG



“Thế chú Khương nói gì không?” “Giám đốc Khương ạ! Ông ấy cũng không nói gì, chỉ nói là cứ làm theo lời của bệnh nhân đó thôi ạ!” “Ừm, ăn đi rồi đến bệnh viện làm”.

“Không được, em phải ở nhà chăm sóc chị!” “Cậu bị đồn à? Cậu phải đi làm để người ta biết tôi vẫn là người của Thanh Thành chứ.

Nghe lời tôi, tôi không sao đâu, còn nữa, hẹn với người kia đi, ngày kia tôi có thể đi làm bình thường rồi”.

“Cái gì? Chị đi làm bình thường, nếu chị không ở nhà sẽ có người giết em đó!” “Hừ, cậu sợ người ta giết cậu mà không sợ tôi ở nhà sẽ giết cậu?” Thâm Tình hừ lạnh nói.

“Nhưng mà...!
Giọng nói của Hàn Tam bị Thâm Tình chặn lại.

“Không có nhưng mà, đi làm nhanh cho tôi!”
“Vâng, em sẽ nghe lời của chị!” Hàn Tạn nhìn cô, một tay cậu ta ở dưới bàn vội tắt cuộc ghi âm, sau đó gửi đi cho ai đó.

Thâm Tình cúi đầu ăn cháo, thật là ngon, cậu ta cũng có tài đó, là con trai mà nấu ăn ngon hơn cả cô nữa.

Buổi tối, ở một căn biệt thự xa hoa nào đó.

Một người đàn ông ngồi đối diện Phương Hàn Thanh nhận lấy một tập tài liệu từ trong tay của cô ta.

Hắn mở ra xem, nhìn thật kỹ gương mặt ở trong đó, khi nhìn thấy một bức ảnh hắn ta cầm lên nhìn, môi nhếch lên thành một đường cong châm chọc.

“Phương Tiểu Thư, cô gái này và cô có quan hệ gì vậy?”.


Phương Hàn Thanh nhìn nói: “Anh không cần biết cô ta là ai, cái tôi muốn chính là cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa”
Người đàn ông đối diện bật cười.

“Phương Tiểu Thư này, tôi không biết ba của cô và cô có hận thù gì với cô gái này, nhưng hai bà con cô tại sao lại muốn tôi giết người cùng một lúc vậy?”
Phương Hàn Thanh bất ngờ hỏi: “Cái gì? Ba tôi cũng nhờ anh giết chết cô ta?” “Đúng đó, hôm qua người của ba cô gửi cho tôi một bức ảnh, cũng chính là bức ảnh này.

Bên trong bức ảnh có năm trăm triệu với một lời nhắn rằng giết chết.”
Phương Hàn Thanh nhìn người đàn ông kia.

“Tả Thiên anh có thể ăn bừa nhưng đừng nói bừa.

Lời của anh nói là thật sao?” “Thật” Tả Thiên đưa tay lên mũi mình nhìn Phương Hàn Thanh.

“Bỏ ánh mắt này của anh đi cho tôi, nếu không tôi sẽ móc mắt anh ra đó!” Tả Thiên gật đầu cười không nói gì nữa, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn cô ta chằm
chằm.

“Cô gái này và cô có hận thù như thế nào vậy?” “Chuyện này không liên quan tới anh!”.

“Nhưng nếu tôi không biết được lý do thì làm sao có thể giúp cô được chứ? Trước giờ tôi làm việc luôn có lý do, giết người cũng không ngoại lệ.

Nếu không có lý do dù nhiều tiền tới đâu tôi cũng sẽ không làm!” Tả Thiên cầm bức ảnh của Thâm Tình lên và xem, ảnh chụp rất đẹp đó, cô ấy rất xinh, nụ cười thật sự khiến cho nhiều người xung quanh cảm thấy hạnh phúc
theo cô.

Phương Hàn Thanh nhìn Tả Thiên, có người giới thiệu cho cô ta nên cô ta mới hẹn gặp người đàn ông này ra đây để gặp mặt.

Đây cũng là lần đầu tiên Phương
Hàn Thanh thuê người khác giết người.

Nếu không phải vì con nhỏ Tiểu Nhã kia thì làm sao cô ta lại đi hẹn gặp một tên như Tả Thiên được chứ.

Chẳng biết tại vì sao, nhưng sau khi Thâm Tình bị tai nạn tình cảm của Khương Gia Tuấn và cô càng ngày càng tốt hơn.

Sau khi tan làm ở bệnh viện anh sẽ chạy tới chỗ của Thâm Tình, cô ta có hẹn như thế nào anh cũng từ chối.

Nếu không giải quyết triệt để Thâm Tình thì Khương Gia Tuấn sẽ không bao giờ để ý tới cô ta.

“Nếu Phương Tiểu Thư không muốn nói thì tôi đi trước nhé! Tôi mặc dù thích tiền, nhưng vẫn luôn có nguyên tắc của mình!”
Phương Hàn Thanh thấy Tả Thiên đứng lên muốn đi thì vội gọi lại.

“Anh chờ một chút.

Tôi muốn anh giúp tôi là vì cô ta cướp người yêu của tôi”
Tả Thiên cau mày lại, đứng yên tại chỗ, sau đó quay đầu lại hỏi: “Cô vừa nói cô ta tranh người yêu của cô, hắn tên gì vậy?” “Anh ấy tên Khương Gia Tuấn, là con trai của giám đốc bệnh viện Thanh Thành, anh ấy là thanh mai trúc mã của tôi.


Nhưng cũng vì Thâm Tình mà chúng tôi không còn như trước kia nữa, cho nên tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa”
Tả Thiên bỗng nhiên bật cười thành tiếng, hắn bỗng nhiên nhớ lại một câu nói của Tần Thị Hàn từng nói về Thâm Tình: “Người phụ nữ này là người của tôi” Giờ lại nghe Phương Hàn Thanh nói Thâm Tình cưới người yêu của cô ta, thật nực cười có đúng không vậy? “Cô nói, người phụ nữ kia cướp người yêu của cô? Tôi không nghe nhầm đúng chứ?” Tả Thiên bỗng nhiên hỏi “Anh nói vậy là có ý gì?”.

Tả Thiên ngồi lại ghế của mình, mỉm cười nhìn cô ta.

“Người phụ nữ này” Hắn cầm bức ảnh của Thâm Tình lên “không thể nào yêu người đàn ông mà cô nói được, bởi vì cô ta và một người tôi quen đang yêu nhau, họ còn từng công khai trước mặt rất nhiều người, vậy nên không thể nào yêu người đàn ông của cô được” “Không thể nào, nếu chị ta đã có người yêu rồi tại sao lại muốn cướp anh Gia Tuấn khỏi tôi chứ?
Tả Thiên xòe hai tay lắc đầu ý nói không biết.

“Tôi nghĩ, cô nên xem lại người đàn ông kia của cô.

Hoặc là." Tả Thiên dừng lại một chút sau đó nói: “hắn ta không yêu cô, mà lại yêu người phụ nữ tên Thâm Tình này” “Anh nói bậy, đừng quên là tôi trả tiền cho anh làm việc đấy, đừng để tôi tức
giận!”
“Được, cô có tiền, cô nói đúng!” Tả Thiên nói.

Phương Hàn Thanh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ.

Tả Thiên ngồi trong bàn, hắn cầm bức ảnh của Thâm Tình lên và xem.

Bức ảnh chụp thật đẹp, nụ cười của cô gái này thật sự rất duyên, gương mặt sáng trắng không có chút phấn son nào.

Hắn nhìn đến xuất thần.

Lúc này giọng nói của Phương Hàn Thanh vang lên.

“Tôi muốn anh làm cho cô ta từ giờ không xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi nghĩ anh thông minh như vậy sẽ hiểu ý của tôi đúng không?” Tả Thiên cười.

“Đương nhiên rồi, nhưng tiền thì.”
Giọng nói của hắn chưa kết thúc Phương Hàn Thanh đã lên tiếng trước.

“Yên tâm tôi sẽ đưa cho anh, mặc dù không giàu bằng ông ta, nhưng tôi sẽ đưa cho anh nhiều hơn số tiền của ông ta cho anh” Phương Hàn Thanh quay người đi ra ngoài
Tả Thiên không nói gì chỉ gật đầu.


Sau đó thấy Phương Hàn Thanh đi vào.

“Đây là ba trăm triệu, sau khi anh giải quyết xong cô ta, tôi sẽ đưa cho anh số tiền còn lại”
“Làm sao tôi có thể tin được cô chứ.

Chuyện giết người như thế này cô cũng có thể làm, vậy thì đến một ngày nào đó tôi cũng sẽ nhận cái kết như vậy đúng không?”
Phương Hàn Thanh bật cười.

“Tôi và anh là hai người hoàn toàn xa lạ, tôi trả tiền anh làm việc, sau khi xong chúng ta chở thành hai người hoàn toàn xa lạ, không
ai liên quan tới ai?
Tả Thiên gật đầu.

“Được, tôi thích những cái suy nghĩ này của cô lắm đó.

Đúng rồi cho cô cái này, tôi nghĩ là cô sẽ cần nó mà thôi”
Tả Thiên đưa cho Phương Hàn Thanh một bức ảnh, trên đó có hình của Thâm
Tình và một người đàn ông, hai người họ đang ôm nhau vô cùng hạnh phúc.

Phương Hàn Thanh mỉm cười, nếu như Khương Gia Tuấn nhìn thấy bức ảnh này sẽ như thế nào chứ, anh sẽ chán ghét Thâm Tình mà thôi.

“Cảm ơn anh vì bức ảnh” Tả Thiên cười.

“Không cần phải cảm ơn tôi, nhớ nhé sau này lỡ mà gặp hắn thì tránh xa, lại càng không nên để cho hắn biết tôi và cô có qua lại với nhau”.


Bình luận

Truyện đang đọc