ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp, Giang Vãn Lê bị anh nắm tay nên mặt ngày càng nóng lên, khuôn mặt vì câu trả lời đầy thâm ý của anh, cô không biết nên làm thế nào, chỉ cúi thấp đầu, tim đập mạnh như có con nai đang chạy loạn.

“Vậy…” Quá căng thẳng nên nói lắp: “Vậy, vậy bắt đầu đi…”

“Lê Lê.” Bùi Thầm cười nhạt: “Em gấp đến nỗi không chờ được vậy sao?”

“…”

Cô thề, cô không đói khát đến mức không chờ nổi, chỉ là đang khẩn trương nên làm ra vài chuyện vô lý.

“Vậy anh đi tắm đi.” Giang Vãn Lê cũng không biết mình bỏ chạy được mí mắt anh thế nào: “Tôi đi uống nước.”

Trong nháy mắt đã biến mất, còn nhanh hơn cả thỏ.

Trong phòng, vẫn còn mơ hồ mùi hương của cô lưu lại, là mùi hoa hồng trộn lẫn mùi cam thơm mát, ngọt ngào.

Từ thời đi học, Giang Vãn Lê đã có bản lĩnh ôm chân Phật, trước khi thi thì mới điên cuồng ngâm nga văn cổ, hôm sau biểu diễn tiết mục ở trường học thì tối hôm đó mới thức trắng đêm luyện tập.

Hiện giờ trưởng thành kết hôn, cũng trước khi thực hiện hoạt động vợ chồng vài phút mới lên mạng phổ cập kiến thức.

Không ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, tuy rằng không thực tế, nhưng các cư dân mạng nói cực kỳ chính xác, cuối cùng Giang Vãn Lê tổng kết ra một điều.

Đó chính là đau.

Giang Vãn Lê xem xong đã đồng cảm như bản thân mình bị đau, nửa cốc nước cũng không ngăn được khủng hoảng trong lòng. Cô trở lại phòng ngủ, nhìn cửa phòng tắm, tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại đèn ngủ, sau đó ôm gối ngồi đợi, đợi năm phút, cửa phòng tắm truyền ra ánh sáng và hơi nước.

Không gian mơ hồ, người đàn ông thân hình cao lớn đi ra, cơ bắp được khắc họa hoàn mỹ nhất, cơ bụng tám múi nên hiệu quả thị giác rất tốt.

Giang Vãn Lê nhìn trộm vài lần.

Bùi Thầm cảm nhận được ánh mắt tò mò lại sợ sệt của cô, không vội không hoảng đi đến: “Sao lại tắt đèn?”

“Tôi, tôi sợ anh thẹn thùng.”

Bùi Thầm không chọc thủng suy nghĩ của cô, tự nhiên cúi người xuống, mùi gỗ nhàn nhạt và hơi thở quanh quẩn bên chóp mũi.

Khi có người tới gần, Giang Vãn Lê phản xạ có điều kiện nhẹ nhàng lùi về sau, quay mặt đi nên môi người đàn ông chỉ xẹt qua tai cô.

Bùi Thầm hơi tạm dừng: “Vãn Lê.”

“Ừ….”

Anh không mạnh mẽ hôn cô, đầu ngón tay vê vàng tai cô, trấn an giống như thợ săn nói với con mồi: “Đừng khẩn trương.”

“Ừ.”

Cho dù trả lời khẳng định nhưng Giang Vãn Lê không kiềm được khẩn trương, trong hoàn cảnh tối tăm, đại não cũng khẩn trương hơn, chân mày nhíu lại.

Ngoài tay thon dài dừng trước vạt áo cô.

Tiếng người đàn ông trầm thấp: “Có thể chứ?”

Đây là lần cuối anh dò hỏi.

Khoảng cách ngày càng gần, bầu không khí dần nóng lên như thiêu đốt con người, gió ngoài cửa sổ cũng không đủ làm giảm nhiệt.

Hồi lâu không nghe được câu trả lời của anh, mặt Bùi Thầm lạnh hẳn đi nhưng không dễ phát hiện, không nói gì thêm liền đứng lên.

“Lê Lê.” Anh rất tự nhiên cho cô bậc thang xuống: “Khi nào chuẩn bị sẵn sàng thì nói.”

Cô nhát gan lại tỏ vẻ kiên cường.

Anh không phải không hiểu.

Lúc Bùi Thầm sắp rút chân xuống giường, Giang Vãn Lê nhát như chuột lại đột nhiên giữ chặt anh, giọng nói kiên định: “Không phải.”

Nhát gan thì nhát gan nhưng nếu đã quyết định làm gì, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, cũng sẽ không giữ lời.

Dưới ánh trăng, đôi tay nhỏ bé của người phụ nữ chậm rãi cởi nút áo.

“Đã.” Giọng cô rất nhỏ: “Đã chuẩn bị tốt, anh đến đây đi.”

Cho dù lớn mật mở miệng nhưng Vân mang theo sự thẹn thùng của thiếu nữ, hai tay ôm trước ngực, nửa che nửa lộ, tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt lớn bằng bàn tay, làn da trắng như tuyết, con ngươi phảng phất có hơi nước trong suốt, nhẹ nhàng chuyển động.

Vải dệt mỏng tôn lên đôi chân ngọc của cô, bàn chân trời sinh nho nhỏ, móng tay mềm mại sạch sẽ, không có nước sơn nhìn rất xinh xắn.

Giang Vãn Lê giữ chặt tay Bùi Thầm không buông ra.

Mãi đến khi người anh đè xuống.

Gió thổi tấm rèm bay phấp phới, ngoài cửa sổ bầu trời đen nhánh chỉ có ánh trăng soi sáng.

*

Sáng sớm hôm sau, chân trời có chút ánh sáng dịu nhẹ.

Bùi Thầm tỉnh lại trước.

Thời gian anh dậy so với mọi khi có hơi muộn, đêm qua đồng hồ sinh học bị quấy rầy, nhưng cũng không có cảm giác không khỏe.

Tầm mắt anh thấy khuôn mặt đang ngủ say của người phụ nữ, lông mi vừa mềm vừa dài, đôi môi đỏ thắm như quả cherry, khiến người không nhịn được mà muốn nếm thử.

Bộ dáng ngủ của cô rất dịu dàng, ngoan ngoãn.

Khiến người ta rất muốn khi dễ.

Ngăn chặn ý tưởng bất chính trong lòng, Bùi Thầm đứng dậy, động tĩnh rất nhỏ, Giang Vãn Lê ngủ say cũng không bị ảnh hưởng.

Cô mệt, cho nên càng ngủ say hơn thường ngày.

Một giờ sau, Giang Vãn Lê mới dần dần tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt chưa xót, nhìn trần nhà.

Chỗ bên cạnh đã trống không, Bùi Thầm không có thói quen ngủ nướng, lần nào cũng đều dậy sớm hơn cô.

Hồi nãy cũng không ngoại lệ.

Cho dù cô cảm thấy anh mệt muốn chết.

Cử động người, cảm giác đau đánh úp lại, từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng đau, đặc biệt nhất là eo.

Nhớ tới chuyện hôm qua, mặt Giang Vãn Lê đỏ ửng, cảm giác ngày càng đau.

Baidu quả nhiên là gạt người.

Căn bản là không có kết thúc nhanh như vậy.

Cô lấy mặt bằng chung của những người khác là mười phút, đoán đàn ông thận hư chỉ có năm phút, mà lần trước Bùi Thầm từ chối ăn đồ bà nội Bùi đưa cho, khinh thường đồ ăn bổ thận.

Cho nên cô cho rằng nhiều nhất là hai phút.

Kết quả thì sao, eo đau hai giờ.

Còn chưa dừng.

Người kia thoạt nhìn rất lãnh đạm, nhìn không có cảm xúc gì với vạn vật xung quanh, càng không phải một người có lòng tham, cô không ngờ tưởng tượng được người mặt ngoài ôn tồn lễ độ, thì ra đều là giả dối, cởi cà vạt phát thì còn cầm thú hơn cả cầm thú.

Ký ức cuối cùng cô nhớ là mình mệt quá, được anh ôm đi tắm rửa, tắm rửa sạch sẽ cho cô sau đó lại quấn khăn tắm ôm cô về phòng.

Lúc ấy mệt đến mức không có sức nghĩ nhiều, buổi sáng tỉnh táo lại, Giang Vãn Lê hận không thể đào hố rồi nhảy xuống.

Cô thở dài, tóm lại vẫn phải đối mặt với nhau.

Thời điểm rửa mặt phát hiện dấu vết trên người mình, Giang Vãn Lê sợ tới mức mặc một một bộ đồ rất bảo thủ, để cho người ta không nhìn ra.

Thời điểm cô đi ra ngoài, đúng lúc thấy người đàn ông đứng ở cửa phòng.

Chắc anh vừa mới đi lên, nhìn thấy cô thì hơi kinh ngạc: “Vừa dậy sao?”

Giang Vãn Lê ậm ừ gật đầu.

“Tôi còn định lên tìm em.”

“Tìm tôi làm gì.”’

“Sợ em không xuống tầng được.”

“Chân tôi đã khỏi rồi.”

“Tôi biết.”

Im lặng.

Chân cô đã khỏi, anh lại lo lắng cô không thể xuống tầng, vậy nguyên nhân rất rõ ràng.

Dù eo đau, chân đau nhưng cũng không đến mức không xuống được tầng.

Giang Vãn Lê không cam lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không có mặt mũi lý luận với anh, chỉ lúng túng liếc anh, sao nay tốt vậy, tối qua đâu thấy như thế.

Quả nhiên, con người phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, trước kia cô nói anh không được, ngày sau nhất định phải trả giá.

Bữa sáng có tương cà chua, xúc xích nướng và bánh mì nướng, còn có một phần thịt bò nướng, có thể ăn kèm cùng rau xà lách.

Trước kia những lúc ăn cơm, Giang Vãn Lê rất thích nói chuyện, nhưng hôm nay lại hết sức yên lặng.

Yên lặng đến mức khiến người từ trước đến nay chỉ trả lời không hỏi cũng phải hỏi cô: “Lê Lê, cơ thể không thoải mái sao?”

Giang Vãn Lê đột nhiên ngẩng đầu, bộ dáng ngây ngốc.

“Không thoải mái thì hôm nay nghỉ ở nhà một ngày.” Anh nói: “Chuyện công ty tôi sẽ xử lý tốt, buổi tối cho em xem.”

“Không cần, tôi rất tốt.” Cô lắc đầu: “Tôi chỉ thấy hơi buồn ngủ.”

Ngủ không đủ nên rất mệt.

Bùi Thầm nói: “Vậy từ sau chúng ta sẽ đi ngủ sớm hơn.

“Ừ…”

Không biết đáp lại lời xấu hổ đó như nào, Giang Vãn Lê nhìn khuôn mặt cấm dục của anh liền nghĩ tới tối qua, từ cấm dục này thực sự không liên quan gì đến anh cả!

Không thể ngờ được mà!

Giang Vãn Lê cố gắng để mình quay về hiện thực, cầm lấy điện thoại để rời đi sự chú ý.

Trên màn hình xuất hiện tin tức buổi sáng của tạp chí kinh tế.

Tiêu đề rất đơn giản, Bùi Thầm người sáng lập J&F nhậm chức chủ tịch tập đoàn Phạn Ni.

Nội dung là những phân tích, đánh giá anh và Phạn Ni.

Ngoại trừ chuyện này, báo chí còn nói về chuyện bên trong Phạn Ni, không chỉ tên điểm mặt, nhưng ý nói bên trong đã mục nát.

Đây không thể nghi ngờ là nói những lãnh đạo cấp cao, việc này cũng có tác dụng nhất định.

Giang Vãn Lê đột nhiên hiểu tại sao lúc họp, bè phái của Giang Khải Sơn lại phản bội ông ta, đoán chừng là bị Bùi Thầm nắm được nhược điểm.

Phía giải trí cũng đưa tin về Bùi Thầm.

Đương nhiên xuất hiện ở đây thì chỉ có vấn đề cá nhân.

[Tổng giám đốc J&F bị phát hiện kết hôn chớp nhoáng, đối tượng kết hôn là Giang đại tiểu thư.]

Đính kèm thêm mấy tấm ảnh.

Giang Vãn Lê không thể không thừa nhận người đàn ông của cô lớn lên vô cùng đẹp trai, ngũ quan rõ ràng, bộ dáng lạnh lùng, đẹp 360 độ không góc chết.

Một người chồng đẹp trai như vậy còn biết kiếm tiền nuôi gia đình, ai mà không thèm.

Ở dưới ảnh chụp có vài dòng chữ.

Giới truyền thông đều suy đoán, tại sao đột nhiên cô và Bùi Thầm lại kết hôn, trước kia hai người yêu đương bí mật, hay là có nguyên nhân khác.

Các cư dân mạng rất sắc bén.

[Rất rõ ràng đây là liên hôn không có tình yêu, Phạn Ni cần người rót vốn cũng như người quản lý, J&F thì muốn mở rộng sản nghiệp.] 

[Tôi có soi ra trên ảnh chụp họ không có đeo nhẫn.] 

[Hơn nữa bọn họ cũng không thông báo ngày cử hành hôn lễ, đây không phải là điển hình của liên hôn sao?]

[Tôi không tin người hay khoe khoang như Giang đại tiểu thư lại từ chối làm hôn lễ.]

Bình luận càng xem càng tức, Giang Vãn Lê tắt điện thoại, vẻ mặt dại ra.

Cư dân mạng bây giờ đúng thật là có hoả nhãn kim tinh, bọn họ không đeo nhẫn cưới thôi mà họ có thể viết được hẳn một vở kịch.

Cô nhìn ngón tay trống trơn của mình, trong lòng có cảm giác mất mát.

Bọn họ kết hôn quá nhanh, không cử hành hôn lễ, không chụp ảnh cưới, không có tuần trăng mật, cũng không có nhẫn cưới.

Chung quy người phụ nữ nào cũng từng ảo tưởng đến hôn lễ của mình.

Cùng người thương chụp ảnh cưới, tiến hành hôn lễ.

Nhưng cô không có cái gì hết.

Ngay từ đầu đã biết đâu chỉ là liên hôn, cho nên không cần mong chờ quá nhiều.

Xua tan cảm giác mất mát nho nhỏ, cô vực dậy tinh thần.

Nhưng mà cảm xúc cô biến hoá không tránh khỏi ánh mắt của Bùi Thầm, anh đặt ly cà phê xuống, ánh mặt khái chặt trên người cô: “Sao vậy em?”

Vừa rồi cô quệt miệng rất rõ ràng.

Nhưng Giang Vãn Lê chỉ lắc đầu: “Không có gì, ăn cơm đi.”

Cô không muốn nói, nên không thể ép cô được.

Tựa hồi muốn rời đi sự chú ý, cảm thấy đề tài kia không ổn, Bùi Thầm tạm dừng hồi lâu, sau mới từ từ nói: “Chuyện ba em, tôi điều tra giúp em.”

Quả nhiên cô có hứng thú với chuyện này, mắt tuyết khẽ nhếch: “Hả?”

“Là phanh không ăn dẫn tới sự cố tai nạn.”

“Xe ba tôi sao?”

“Đúng vậy.”

Giang Vãn Lê ngoài ý muốn.

Sau sự cố, xe bị cảnh sát niêm phong, bên cô không điều tra được gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Cô muốn nói với anh lại sợ phiền toái, không ngờ anh đã điều tra giúp cô trước, thời điểm nói chuyện đã nói cho cô kết quả.

“Nguyên nhân gì dẫn tới phanh xe không ăn?” Giang Vãn Lê dò hỏi: “Là người làm hay chỉ là sự cố?”

“Tạm thời vẫn chưa rõ.”

Hiện tại là mùa hè, phanh xe trong hoàn cảnh nóng dễ bị khí hoá, phanh xe không phải lại không thể phát sinh trục trặc. Trước mắt xe hư hỏng rất nghiêm trọng nên không thể tìm hiểu được nguyên nhân cụ thể.

Thấy đôi mắt người phụ nữ ngày càng ảm đạm, Bùi Thầm lại nói: “Trước mắt tìm được một người có hiệu xe giống xe ba em, đêm nay hẹn gặp cậu ta, nếu thuận lợi có thể mượn xe cậu ta làm thí nghiệm.”

Cảnh sát cho rằng là sự cố tự nhiên, một khi xác định là nguyên nhân do người khác cố tình làm, vậy sẽ điều tra lại một lần nữa, cảnh sát sẽ lập hồ sơ điều tra, ra sức tìm kiếm hung thủ.

“Có thể sao?” Giang Vãn Lê thử hỏi: “Nhưng nếu vậy chiếc xe kia không có lợi, chủ xe nguyện ý sao?”

Cô không biết thí nghiệm như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ nghiên cứu hệ thống xe, đại bộ phận chủ xe đều rất yêu quý xe của mình, va chạm một chút đã rất đau lòng, huống chi là đi làm thí nghiệm.

Bùi Thầm không nói cho cô là chủ xe không nguyện ý, nên bày ra thái độ chung chung: “Gặp mặt sẽ biết.”

Xe của lão Giang tổng là xe thương vụ, trước mặt đã dừng sản xuất, ra giá cao cũng không có người bán, có thể liên hệ với chủ xe có chiếc xe này cũng không dễ dàng.

Một ngày của Bùi Thầm đã kín lịch, buổi sáng mở hội nghị ở Phạn Ni, buổi chiều xử lý công việc J&F và ngân hàng trên danh nghĩa, buổi tối lại hẹn chủ xe nói chuyện riêng.

Trong đó có hai chuyện liên quan đến Phạn Ni, điều này khiến nội tâm cô rất áy náy, cho dù tối qua có mệt như thế nào, hôm nay vẫn phải đến công ty, cô chắc chắn không thể vắng mặt ở buổi họp.

*

Trước đó Giang Vãn Lê đã thực tập ở công ty nhà mình một thời gian.

Khi đó có ba dẫn dắt, các bộ phận đều biết cô là đại tiểu thư, đều giải quyết chu toàn, chò dù thiết kế của cô không đặc biệt nhưng vẫn được triển lãm, đây là ưu thế mà gia cảnh cô mang lại.

Nhưng dưới tình huống như hiện tại, cô không thể hành động như trước được.

Buổi sáng Bùi Thầm mở họp giúp cô, dẫn dắt mục tiêu mà phương hướng hoạt động trong tương lai, trong khoảng thược gian ngắn muốn cứu Phạn Ni, yêu cầu phải có một sản phẩm xuất sắc được đưa ra thị trường. Lãnh đạo cấp cao Bùi Thầm sẽ xử lý, như vậy nhiệm vụ kia sẽ giao cho Giang Vãn Lê.

Đương nhiên nhiệm vụ này cô không phải muốn ôm là ôm, hiện tại Phạn Ni chia ra làm ba bộ phận ABC, bộ phận A đi theo hệ sản phẩm cao cấp, bộ phận B C lại đi theo hệ sản phẩm đại chúng.

Trong tháng máy, Giang Vãn Lê nhớ tới ánh mắt của Bùi Thầm khi kết thúc hội nghị, dường như muốn hỏi cô, xác định bắt đầu lại từ đầu sao.

Cô không phải bắt đầu lại từ đầu, mà cô cần phải phát huy sở trường và năng lực của mình.

Tầng 9 là nơi làm việc của bộ phận B, ước tính có hơn mười nhân viên, thời điểm Giang Vãn Lê đến họ vẫn đang rất bận rộn, trên màn hình máy tính là JEWELRY CAD với những thiết kế.

JCD là một giải pháp thiết kế trang sức mạnh mẽ và mạnh mẽ. Được xây dựng trên công cụ ZW3D, nó có một lịch sử năng động, các công cụ trang sức mở rộng và thư viện thành phần mở rộng. Nó tiếp tục kết hợp công cụ kết xuất Thea để tạo ra hình ảnh cực kỳ chân thực.

Một nhân viên đi pha trà phát hiện Giang Vãn Lê, kinh ngạc lên tiếng, những người khác cũng vì vậy mà chú ý đến cô.

Giang Vãn Lê nhấp môi, cười lễ phép.

Cho dù năng lực như thế nào, cô cũng là người nắm giữ nhiều cổ phần công ty nhất, hơn nữa người nắm quyền hiện tại công ty là chồng cô, nhóm nhân viên không dám chậm trễ, vội đứng dậy đi qua chào hỏi.

“Chào đại tiểu thư.”

“Mọi người đừng khách khí.” Giang Vãn Lê nói: “Tôi đến là nói với mọi người, hiện giờ tôi cũng là một phần của bộ phận B, về sau xin mọi người chỉ giáo.”

Những người ở đây đều lớn tuổi hơn cô, kinh nghiệm phong phú, thái độ thành khẩn, hy vọng các tiền bối có thể chỉ dạy.

Nhưng thân phận vẫn còn đó, tuy nói vậy nhưng mọi người cũng không dám lỗ mãng.

Có một người phụ nữ tóc ngắn ung dung bước đến: “Giang đại tiểu thư đúng không, đến đây với tôi.”

Giang Vãn Lê sửng sốt.

Bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở, người này là Văn Nhàn, trưởng bộ phận B, giám đốc sản phẩm, ngày thường có yêu cầu rất nghiêm khắc với mọi người.

Đương nhiên thành tựu của cô ấy, mọi người cũng không theo được, nhiều lần được giải thưởng lớn của quốc tế, tác phẩm được bán đấu giá với giá cao hàng ngàn tệ.

Giang Vãn Lê ngoan ngoãn đi qua.

Lúc trước cô thực tập, ba bảo cô tiếp xúc với các tiền bối nổi danh, trong đó có Văn Nhàn, nhưng tính tình cô ấy không tốt lắm, cũng không muốn dẫn người mới, cho dù là đại tiểu thư Phạn Ni, chỉ cần công ấy không muốn, không ai có thể ép được cô ấy.

Giống như học sinh khi đối mặt với giáo viên nghiêm khắc, bước chân Giang Vãn Lê thẳng tắp, ngay ngắn, nhấp môi, cười không lộ răng: “Chào giám đốc Văn.”

Văn Nhà cần văn kiện trên bàn làm việc đưa cho cô.

Đây là bảo cô xem.

Giang Vãn Lê nhìn qua một lượt, không hiểu, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

“Đây là báo cáo tiêu thụ quý trước của Phạn Ni.” Văn Nhàn nhíu mày, dường như rất bực: “Trị số tiêu thụ phải xem kỹ càng, cô xem đi.”

Giang Vãn Lê xem lại lần nữa, đại khái đã hiểu.

Quý trước tài chính Phạn Ni liên tục sụt giảm, nguyên nhân rất nhiều, các cô không quản được, nhưng căn cứ phản hồi khách hàng thì biết là thiết kế châu báu quá đơn giản và đã lỗi thời.

“Tuy tôi không cảm thầy cô đến sẽ khiến hộ phận được nhiều tiền lãi hơn, nhưng nếu đã đến.” Văn Nhàn nói chuyển uyển chuyển: “Đây chính là một đội, hy vọng cô đứng dở tính tình tiểu thư ở đây.”

Thành tựu và tác phong của Văn Nhàn đủ để cô ấy tự cao tự đại, cho dù không ở Phạn Ni cũng có rất nhiều công ty châu báu chào mừng cô ấy.

Nhưng Giang Vãn Lê biết người này là người làm việc nghiêm túc cũng là người có nghĩa khí, nếu không lúc Phạn Ni đang bên bờ phá sản cô ấy đã sớm từ chức, ở lại vẫn là vì mặt mũi của lão Giang tổng, cũng bởi vi Phạn Ni là nơi cô ấy đã làm việc lâu năm.

Buổi chiều, Giang Vãn Lê nhận lệnh Văn Nhàn đi nghiên cứu thị trường.

Phạn Ni có không ít gian hàng ở trung tâm thương mại, trước kia thì rất đông đúc, nhân viên thì bận lên bận xuống, mà hiện nay thì lại vắng vẻ.

Giang Vãn Lê đeo khẩu trang đi đến một chi nhánh, hai nhân viên nhàn đến mức ngồi chơi điện thoại, một hồi lâu mới lại đây hỏi cô muốn mua gì.

“Tuỳ tiện xem thôi.” Giang Vãn Lê xưa tay.

Tiệm được trang hoàng lộng lẫy, các loại đèn rực rỡ được treo trên đỉnh đầu, có logo trên hai cột, nhưng cũng không cho người ta cảm giác rực rỡ hẳn, bởi các cửa hàng châu báu và đồ kỷ niệm đều được trang trí như vậy.

Hiện tại thị trường rất cạnh tranh, khách hàng không quan trọng giá cả bằng kiểu dáng.

Giang Vãn Lê đi đến một cửa hàng châu báu khác, là một trong những nhãn hiệu của J&F, được ra mắt từ hai năm trước, ánh sáng trong tiệm là ánh sáng trắng, chủ yếu là sản phẩm kim cương, trưng bày không nhiều, giá cả cũng không quá cao, khiến người ta có cảm giác đại chúng cao.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô, lập tức đến hỏi.

Giang Vãn Lê nhìn qua qua, liền thấy sự khác biệt, quả nhiên ở đây không tuân thủ nghiêm ngặt quy định có sẵn, nếu cô là người tiêu thụ bình thường, cùng một giá, đương nhiên cô sẽ chọn kiểu dáng mới mẻ hơn.

“Chiếc nhẫn này thoạt nhìn không tồi.”  Một giọng nam truyền đến: “Lấy cho tôi xem thử.”

“Được tiên sinh.”

Giang Vãn Lê quay đâu nhìn, là một người đàn ông lạ mặt, một mình đến chọn nhẫn.

“Tôi không biết kích cỡ tay của bạn gái, chỗ này mọi người điều chỉnh được đúng không?” Người đàn ông lại hỏi: “Nhẫn này có thích hợp cầu hôn không?”

Nhân viên bán hàng cho câu trả lời khẳng định, phương diện phục vụ rất chu đáo, lịch sự, đồng thời còn khen vị khách này có tâm, chắc hẳn anh ta và bạn gái rất ân ái.

Không biết tại sao, nghe thấy hai chữ ân ái, Giang Vãn Lê theo bản năng nhìn tay mình.

Tay cô rất đẹp, năm ngón tay thon dài, tỉ lệ chuẩn, làn da trắng như ngâm trong sữa bò, cho dù đeo nhẫn gì cũng rất đẹp.

Trước kia ba mua cho cô rất nhiều trang sức, vòng cổ, lắc tay, hoa tai, nhưng không mua nhẫn cho cô, ông ấy đã từng cười nói với cô, nhẫn có ý nghĩa đặc biệt, về sau lấy chồng, chồng sẽ tặng cô.

Nhớ tới ba, cô rất khổ sở, Giang Vãn Lê nắm tay, sau khi đi ra cửa hàng thì lấy bút ghi một vài điều lưu ý.

Bận rộn cả ngày, Giang Vãn Lê trở về rất muộn.

Trong nhà chỉ có người giúp việc và Coca.

Tai Coca rất thính, thấy cô về là vội chạy ra nghênh đón.

“Coca.” Giang Vãn Lê ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu nó: “Hôm nay ở nhà có ngon không?”

Coca vui vẻ lè lưỡi, tỏ vẻ mình rất ngoan.

Người giúp việc bên cạnh vạch trần nó: “Nó không ngoan chút nào, hôm nay còn gặm hỏng cả mặt cỏ.”

“Thật sao? Sao lại làm vậy?” Giang Vãn Lê không nhịn được cười, xoa mặt nó: “Để chị xem nào, mi không phải nai, sao lại gặm cỏ?”

Coca ủy khuất kêu hai tiếng.

Các chủ nhân đều đi ra ngoài, một mình nó ở nhà rất nhàm chán, đương nhiên muốn nghịch ngợm.

Buổi tối, Giang Vãn Lê gọi điện cho Bùi Thầm, cười tố cáo Coca.

Người đàn ông bên kia yên lặng nghe: “Nó vẫn luôn như vậy.”

“Phải không, rất nghịch nha.”

“Ừ.”

Im lặng, Giang Vãn Lê nhìn bàn ăn chỉ có mình cô, lại hỏi: “Hôm nay anh về muộn sao?”

“Đúng vậy.”

“Khuya mới về sao?”

“Còn chưa biết.” Anh nói: “Em ngủ trước đi.”

“Được.” 

Giang Vãn Lê thở dài, quả nhiên là người bận rộn.

Anh bận rộn vì chuyện của cô, vậy cô cũng không được lười biếng, sau khi ăn cơm xong, cô cầm máy tính của mình đến thư phòng làm việc.

Nhưng mấy bản thiết kế của mình, càng nhìn càng có nhiều khuyết điểm, nhưng bởi vì cô là đại tiểu thư nên không có ai cho ý kiến.

Giang Vãn Lê gãi đầu, mở phần mềm thiết kế ra, bắt đầu làm việc.

Mười giờ rưỡi tối.

Ánh sáng trên cầu màu vàng nhạt chiếu vào người đàn ông, qua một ngày nhưng  tây trang vẫn sạch sẽ, ngay ngắn như cũ, tay áo không dính bụi trần.

Thư ký Lương ngồi ghế trước nói: “Bùi tổng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Đàm phán đêm nay không quá thuận lợi.

Nhưng điều này cũng không ngoài dự kiến.

Bùi Thầm chỉ nói một chữ: “Chờ.”

Chờ một lúc xem-

Thư ký Lương lo lắng, lúc bắt đầu anh ta cũng không biết, người đêm nay Bùi Thầm muốn gặp, trước đó có xích mích với Bùi Thầm.

Nhưng cố tình lại phải là người này, Giang gia cần sự trợ giúp của anh ta.

Thuận buồm xuôi gió về đến nhà là gần 11 giờ.

Biệt thự có một người giúp việc đang trực, Bùi Thầm đi đến chỗ huyền quan, thuận miệng hỏi: “Cô ấy ngủ rồi sao?”

Người giúp việc đáp: “Chắc phu nhân đã ngủ.”

Phòng ngủ tối đen, hơn nữa cũng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.

Cách âm trong nhà rất tốt, Bùi Thầm lên tầng mà không phát ra tiếng gì, cửa phòng ngủ mở ra cũng không có tiếng, mượn ánh sáng của trăng nhưng cũng không thấy bóng dáng cô trên giường.

Người chạy đâu rồi?

Phòng ngủ không có dấu vết người ở, ngay cả điện thoại, máy tính cũng không có.

Hai phút sau, Bùi Thầm tìm được ở thư phòng.

Hành lang tối tăm, có vài tia sáng lọt qua cửa thư phòng.

Bên trong, người phụ nữ nằm bò ra bàn ngủ.

Đây là thư phòng Bùi Thầm thường dùng, ghế dựa và bàn tương đối cao, người Giang Vãn Lê nho nhỏ, lọt thỏm trong chiếc ghế to, trong tay còn ôm notebook.

Giống những thí sinh trước ngày thứ mới cắm cúi học.

Ánh mắt Bùi Thầm dừng trước màn hình máy tính, đầy chữ và các mô hình, người thường nhìn đã thấy đau đầu.

Anh không đánh thức cô, lấy notebook trong tay cô, rồi chuẩn bị ôm cô về phòng.

Nhưng tay Giang Vãn Lê lại nắm chặt notebook.

Người không biết còn tưởng bên trong có bản thiết kế rất đặc biệt.

“Lê Lê.” Bùi Thầm thấp giọng nói: “Buông tay.”

Giang Vãn Lê bị giọng nói đó đánh thức, lông mì dài nhếch lên, đôi mắt chớp chớp, ngơ ngác: “Anh.”

“Là tôi.”

“Anh về khi nào?”

“Vừa rồi.”

“Ừ.” Cô lẩm bẩm: “Anh về muộn quá, tôi chờ anh đến mức buồn ngủ.”

Chữ “chờ” bị Bùi Thầm bắt được, mắt nhìn cô một hồi lâu: “Lê Lê.”

Giang Vãn Lê hừ một tiếng như con mèo.

Nhìn ra được cơn buồn ngủ của cô còn chưa hết.

Cũng không trợn mắt nhìn anh.

Bùi Thầm nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Rất buồn ngủ sao?”

“Ừ…”

“Vậy ngủ tiếp?”

“Nhưng tôi còn chưa tắm.”

Giọng nói mềm như bông, uyển chuyển dễ nghe.

Khiến anh nhớ đến tiếng cô khóc nức nở tối qua, vừa thương tiếc lại vừa muốn khi dễ.

“Tôi cũng chưa tắm.” Bùi Thầm cúi người, ôm cô vào ngực, rất thân sĩ dò hỏi: “Muốn tắm cùng nhau không?”
JEWELRY CAD

Bình luận

Truyện đang đọc