ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Bởi vì vừa đi chân trần, nên lòng bàn chân có có chút lạnh, bởi vì anh cố ý sờ sờ nên nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.

Ý của anh là chỗ nào của cô cũng đáng yêu.

Nhưng chỉ có thể dùng từ đáng yêu để hình dung sao?

Dù sao cô cũng là người phụ nữ có cup 36D đó.

Nghĩ đến đây, cô tức giận, nâng chân lên đạp anh, không ngờ là đạp trúng ngực anh, lực không lớn, nhưng rất khiêu khích.

Vốn thấy tối nay cô bị sấm sét dọa sợ, Bùi Thầm định buông tha cho cô, nhưng hành động vừa rồi quả thật lại khơi gợi hứng thú của anh, vẻ mặt bất đắc dĩ, giây tiếp theo, người đàn ông nắm cổ chân cô lên, đặt trên vai mình.

Cô trừng anh: “Anh làm gì….”

Vừa rồi còn có chút tự do, bây giờ chỉ có thể giương mắt nhìn.

Cô hoài nghi nếu mình không lên tiếng có lẽ anh sẽ sờ chân cô cả đêm.

Nhưng vừa nói ra, đến cô cũng nghe ra được sự dịu dàng, thuỳ mị của con người vùng Giang Nam.

Giống y như con yêu tinh, quả thực muốn mạng người khác.

Người đàn ông nửa quỳ trên chăn bông trước mặt cô, đưa lưng về phía ánh sáng màu trắng lạnh lẽo, khuôn mặt anh tuấn nửa chìm trong bóng tối, đôi mắt sâu không thấy đáy, môi mỏng nhếch lên: “Lê Lê.”

Cô trả lời rất nhỏ.

“Nếu không ngủ được vậy lại kể chuyện cho em nhé.”

“Chuyện gì?”

“Một con thỏ nhỏ, bởi vì đi đường mà không đi dép, không thích ăn cà rốt, trước khi ngủ thì bắt kể ba bốn câu chuyện khác nhau, cuối cùng bị thợ săn bắt luôn.”

“…”

Con thỏ nhỏ gì chứ, trực tiếp bảo cô là được.

Còn cười nhạo cô bằng cách này.

Cho dù sắp chết đến nơi, nhưng Giang Vãn Lê vẫn phát huy tinh thần không sợ chết của mình, giãy dụa: “Anh nói hươu nói vượn, vốn dĩ con thỏ đi đường cũng không cần đi dép, hơn nữa ai quy định phải ăn cà rốt, còn kể chuyện trước khi ngủ, là tại người kể kể không hay.”

Cô lải nhải, giọng nói êm tai, phải so đo với anh đến cùng.

Bùi Thầm đỡ cổ chân cô, nhẹ nhàng bâng quơ: “Nói xong chưa?”

Nói xong thì sẽ đến bước tiếp theo.

“Từ từ từ… Còn chưa hết.” Giang Vãn Lê thử rút chân về, nhưng phí công, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ: “Anh còn chưa tắt đèn.”

Khuôn mặt trắng nõn đầu vô tội, cô rất đơn thuần nha, tại sao lại có người nhẫn tâm khi dễ cô -_-

Cũng may đèn trong nhà không điều khiển bằng âm thanh, muốn tắt thì phải ra cửa hoặc dùng điều khiển từ xa.

Cho dù dùng cách nào, nếu anh đi tắt đèn thì cô có thể được tự do.

Cô thật thông minh, yên lặng cho mình một nút like.

Bùi Thầm không nghĩ nhiều, từ trước đến giờ hai người làm đều tắt đèn, cho nên yêu cầu này không quá phận.

Dưới đôi mắt chờ mong của Giang Vãn Lê, anh buông tay đang giữ chân cô ra.

Sau đó, bế người lên.

Giang Vãn Lê:???

Việc đầu tiên cô làm là giãy dụa, trên đỉnh đầu có tiếng nhắc nhở của người đàn ông: “Lê Lê đừng lộn xộn, ngã xuống sẽ đau mông.”

“…”

Xuất phát từ bản năng, để tránh ngã xuống, cô chỉ có thể có mình là như vật trang sức, hai tay ôm cổ anh, chân quắp vào eo anh, giống như con gấu túi ôm cây.

Biển cảm mờ mịt, tại sao không sống suy nghĩ của cô vậy?

Tắt đèn xong, anh lại đặt cô xuống giường.

Hai chân đáng thương không tránh được nanh vuốt của anh.

Một chân trên vai, chân còn lại cũng trên vai anh.

“Thử tư thế này.”

Người đàn ông chỉ nói một câu.

Còn lại đều là tiếng rên rỉ của Giang Vãn Lê.

Trước đó, Giang Vãn Lê không ăn cà rốt, được kể chuyện nhưng lại kén chọn, thích đi chân trần.

Bây giờ… Cô hối hận, lẩm bẩm cầu xin tha thứ, đại loại như “Anh một chút cà rốt cũng không sao.”, “Anh kể chuyện gì cũng hay.”, “Mùa hè em cũng sẽ đi tất được không.”

Bùi Thầm chỉ cho cô hai chữ.

“Muộn rồi.”

“…”

Một khi người đàn ông này bộc phát thú tính liền không kiềm chế được.

Cuối cùng.

Không biết là mấy tiếng sau.

Giang Vãn Lê làm tổ trong chăn, đã bị giáo huấn, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn rất quật cường, chờ đến khi cô mạnh mẽ, cô cũng sẽ cho người đàn ông này nếm thử tư vị bị động.

Nhưng cô nhìn cánh tay nhỏ bé của mình, lại nhìn anh.

Hình như căn bản không có ngày đó.

Cô thì thầm: “Về sau tính sau.”

Bùi Thầm: “Tính gì?”

Giang Vãn Lê giật mình mở to mắt: “Không có gì.”

Cô đang muốn xoay người, đưa lưng về phía anh để ngủ, thì bỗng người lại bị xoay lại: “Nhìn vẻ mặt của em, hình như có gì đó bất mãn với anh.”

Anh nói: “Không hầu hạ em tốt.”

“… Có một chút.”

“Chậm.” 

“Không không không… Tốt lắm, em cảm thấy tốt lắm.” Giang Vãn Lê vội vàng phủ nhận, nếu cô nói có chỉ sợ cô mệt chết mất.

Hiện tại cũng rất mệt mỏi.

Nhưng bởi vì tiếng sấm bên ngoài, ồn ào nên cô không ngủ được.

Vẫn có chút sợ hãi.

Thế nhưng bên cạnh có người, cho nên cảm giác sợ hãi không rõ ràng.

Giang Vãn Lê mượn một cánh tay của anh, ôm vào trong ngực, trán chôn trong ngực anh, nhắm mắt lại.

Không lâu sau, lại có một tiếng sấm.

Trong lòng Giang Vãn Lê đã không sợ hãi nữa, nhưng bị ồn nên không buồn ngủ tí nào.

Thời điểm cô mở to mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt của anh, hình như anh đang đợi cô ngủ, vẻ mặt bình tĩnh.

Cô do dự trong chốc lát: “Em muốn hỏi anh một chuyện.”

“Chuyện gì.”

“Lúc trước anh vì bà nội thúc giục nên mới kết hôn với em thật sao?”

“Tại sao lại hỏi vậy.”

“Em tò mò.” Giang Vãn Lê nhớ lại: “Lúc trước nghe nói thời điểm anh học đại học có đến trường cấp 2 bọn em tặng bánh sinh nhật cho em, là thật sao.”

Tặng bánh sinh nhật bằng thổ lộ, lúc đó hành vi tặng bánh là ngầm thừa nhận mình thích người kia.

Đương nhiên cô không nghĩ vậy, cũng không hỏi anh như vậy

Bùi Thầm không ngờ đêm khuya coi lại nhắc đến chuyện này, dừng lại vài giây rồi nói: “Có đưa.”

“Thật sao?” Cô kinh ngạc, suýt chút nữa ngồi dậy.

“Ừ.”

“Tại sao lại tặng em bánh kem?”

“Sinh nhật em.”

“…”

Không phải lý do này.

Là tại sao anh lại tặng.

“Nhưng em không quen biết anh.” Giang Vãn Lê tò mò: “Anh biết em sao?”

Quen nhau là chuyện của cả hai.

Nếu cô không biết anh, vậy là chỉ anh biết cô

“Không tính là quen.” Bùi Thầm không tránh đề tài này, nhưng cũng không trả lời cụ thể: “Thường xuyên nghe thấy mọi người nhắc tên em.”

“Cho nên liền tặng bánh kem?”

“Ừ.”

Giang Vãn Lê sờ đầu.

Tuy tặng bánh kem không chắc chắn được là thích.

Nhưng cũng không giản chỉ tặng bánh kem được, chẳng lẽ không có mục đích khác sao?

“Có thể nói cụ thể là tại sao lại tặng không?” Giọng Giang Vãn Lê rất nhỏ: “Đương nhiên anh không muốn nói cũng không sao.”

“Ngày đó ở nông trại nghiên cứu ra một kiểu dâu tây mới, muốn kiếm người nếm thử cho nên liền làm bánh kem.” Anh nói: “Cuối cùng em có ăn không?”

Lý do này nghe rất có đạo lý, cho nên cô không nghĩ đến tại sao anh lại nghiên cứu loại dâu tây mới, cũng không nghĩ đến tại sao anh lại chọn cô là đối tượng thử dây tây, chỉ nghĩ đến chiếc bánh kem bị vứt đi, cô rất tiếc: “Chưa ăn, ngày đó rất loạn.”

Quà chồng thành một núi nhỏ, cực kỳ náo nhiệt, hỗn loạn.

Tổ chức party từ trường học về đến nhà, bạn bè tặng rất nhiều quà, đừng nói chiếc bánh kem của một người xa lạ, đến quà của Minh Trà cũng không biết lẫn lộn ở chỗ nào.

“Vậy rất tiếc.” Bùi Thầm nói: “Dâu tây ngày đó rất ngọt.”

“Thật sao, em thích ăn dâu từ nhỏ.” Giang Vãn Lê cánh tiếc hơn: “Bây giờ không có loại đó nữa đúng không?”

“Ừ.”

Trước kia, Bùi Thầm rất thích nghiên cứu sinh vật, dâu tây lần đó là anh tự hứng thú nghiên cứu ra, độ ngọt dây tây và hình dạng bên ngoài đều hoàn mỹ, nhưng bởi vì không chuyện nghiệp, tiếp theo cũng không tạo giống tiếp, nên giống cũng biến mất.

Nghe anh nói xong, Giang Vãn Lê cảm thấy tiếc dây tây, thứ hai là tiếc bánh kem, thứ ba là thấy có lỗi với anh.

Tuy cô không biết bánh kem bị ném vào thùng rác lúc nào, nhưng dù sao cũng là sinh nhật cô, xét đến cùng vẫn là lỗi của cô.

Giang Vãn Lê: “Nếu trước kia anh đã làm bánh kem cho em, vậy ngày mai em sẽ nấu đồ ăn cho anh.”

“Em biết nấu ăn?”

“Không, nhưng em sẽ học.” Cô nói rất chính đáng: “Anh cổ vũ em một câu, chắc chắn em sẽ làm tốt.”

Anh không thật sự tin tưởng vào vợ nhỏ, nhưng cũng không khiến cô mất hứng.

“Vậy cố lên.” Bùi Thầm vỗ lưng cô: “Tin tưởng vào bản thân là tốt.”

Những lời này khiến Giang Vãn Lê càng quyết tâm hơn.

Cho nên buổi sáng hôm sau, cô dậy rất sớm.

Từ trước đến giờ, đều là Bùi Thầm làm việc giúp cô.

Hôm nay cho dù như thế nào, cô cũng phải làm một chuyện cho anh.

Bữa sáng sao, rán trứng là đơn giản nhất.

Rất đơn giản, không khó.

Trước khi ốp bảy quả trứng, Giang Vãn Lê nghĩ vậy.

Lúc cô đập cả vỏ lẫn trứng vào chảo, cô bắt đầu hoài nghi bản thân.

Trứng nó đối nghịch với cô.

Sau đó người giúp việc đến đây, nói với cô ốp trứng không phải làm như vậy, phải bật lửa nhỏ.

Sau đó phải căn thời gian để lật trứng, nếu muốn ăn lòng đào, vậy không cần lật.

Giang Vãn Lê nhìn trứng gà hỗn loạn, nhíu mày: “Có món gì làm đơn giản không?”

“Phu nhân là muốn…”

“Ví dụ như mì gói, món mà thêm nước là được.”

“Cái này cũng không phải không có.” Người giúp việc chần chờ, đó không phải là canh sao.

Nhưng nhìn cô thì món canh chắc cũng không nấu được.

Cuối cùng người giúp việc nghĩ đến cái gì đó, kiến nghị: “Phu nhân có thể hấp.”

“Hấp cái gì?”

“Hấp gì cũng được, chỉ cần cho nước vào trong nồi, đồ ăn đặt ở lồng hấp là được.”  

“Vậy quá đơn giản.” Giang Vãn Lê vén tay áo, xoa tay: “Tôi hấp cái gì thì ngon? Trong nhà có cái gì?”

Tuy không biết tại sao sáng sớm vị phu hân trẻ tuổi xinh đẹp này lại dậy nấu cơm, hơn nữa nhìn thao tác của cô, nếu không có người ngoài tiến vào chỉ sợ cô sẽ phá hỏng phòng bếp, nhưng là người giúp việc được nhận lương cao, bà ấy rất tận tình chỉ dẫn cô, dẫn cô vào khu để nguyên liệu.

Vì đảm bảo nguyên liệu trong nhà đều tươi ngon, có thể sử dụng cá sống thì sẽ không dùng cá đông lạnh, thịt gà, vịt, dê, bò đều được bảo quản tươi ngon.

Buổi sáng vừa có cua đưa đến, Giang Vãn Lê nhìn một lượt, sau đó quyết định chọn nó.

Người giúp việc hỏi: “Hình như buổi sáng ăn cua không được tốt lắm?”

“Không sao.” Giang Vãn Lê nói: “Không phải gạch cua ăn rất tốt sao, nếu tôi biết làm nhiều, tôi sẽ làm bún riêu cua.”

Nhưng trình độ có hạn, nên chỉ có thể hấp cua.

Hấp cua quá đơn giản, cô không làm gì nhiều, chỉ cần cho nước vào nồi, bỏ cua vào khay hấp, sau đó đậy nắp nồi là được.

Hơn nữa bản thân cua cũng không cần nhiều gia vị, mùi vị đã rất thơm ngon, quả thật là thích hợp với tay mới là Giang Vãn Lê.

Theo như người giúp việc nói, hấp 40 phút là được.

Giang Vãn Lê đi ra khỏi phòng bếp, các đầu bếp trong nhà đều nhìn cô cười cười.

“Hôm nay cho mọi người nghỉ một ngày.” Cô vung tay lên: “Tôi sẽ tự nấu cơm.”

Nhóm đầu bếp đâu thể không biết xấu hổ để cho cô làm, khách khí muốn ở lại giúp.

“Không cần, mọi người cứ coi như là nghỉ phép.” Giang Vãn Lê đầy tự tin: “Hôm nay ai ở lại chính là hông cho tôi mặt mũi.”

“…”

Nghe vậy mọi người nhìn nhau, không biết làm gì mới tốt.

Một khi đã vậy, chỉ có thể thuận theo.

Giang Vãn Lê đang tính toán thời gian, chờ đến khi món ăn của co hoàn thành, sẽ lên tầng gọi Bùi Thầm rời giường, nhưng vẫn ngoài dự đoán của cô, Bùi Thầm vẫn thức dậy rất sớm như cũ, bởi vì không thấy cô nên xuống tầng nhìn xem.

Thấy bộ dáng cười ngây ngốc của cô, Bùi Thầm đại khái đoán được có chuyện gì: “Em dậy sớm vậy là để nấu cơm sao?”

“Đúng vậy, em phải nấu cơm cho anh một lần.”

“Đảm đang vậy sao?”

“Còn phải nói.” Cô đắc chí: “Vốn dĩ em định ốp trứng, nhưng thấy ốp trứng quá đơn giản, không làm khó được em, cho nên em nấu cua.”

“Cua?”

Cô gật đầu như gà con mổ thóc.

Bùi Thầm nghĩ đến bộ dáng những con cua bị Giang Vãn Lê xẻ năm xẻ bảy.

Thế nhưng thấy cô tự tin như vậy, chắc nấu cũng không tồi.

Vì thế anh rất có kiên nhẫn chờ cùng cô.

Chờ đến khi Giang Vãn Lê đếm ngược.

Lúc cô chuẩn bị bưng nồi tới, bị Bùi Thầm ngăn lại.

Để anh là được.

Bữa sáng hôm nay, chỉ có một nồi cua.

Đặt nồi ở chính giữa bàn ăn, người đàn ông kinh ngạc: “Em chắc chắn là em nấu cua?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao không có mùi vị gì?”

Theo lý thuyết phải rất thơm mới đúng.

“Sao có thể, khứu giác anh có vấn đề?” Giang Vãn Lê cười trêu ghẹo, đưa cho anh một đôi đũa: “Đến, mau nếm thử.”

Cô nói, rồi mở vung nồi ra.

Không có cảnh hơi bay nghi ngút.

Nhưng Bùi Thầm vẫn rất nể tình giơ đũa ra.

Nhưng vừa mới đưa đũa vào nồi, một con cua bỗng dùng càng, kẹp chặt đũa của anh.

Xung quanh im lặng.

Giang Vãn Lê nhíu mày, nghi ngờ, kinh ngạc, không cam lòng, cuối cùng mới bừng tỉnh.

Hình như cô quên bật lửa.

Vừa rồi người giúp việc không nói đến chuyện bật bếp, cho nên cô cũng không để ý.

Cũng tại hấp đơn giản quá, nên cô sơ suất.

“Xin lỗi.” Giang Vãn Lê xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên nổi: “Em nấu lại cho anh.”

Sau khi Bùi Thầm chứng kiến biểu cảm biến hoá của cô, thì tầm mắt dừng ở đôi đũa bị con cua kẹp chặt, im lặng một lúc, rồi nói: “Thôi để anh đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc