ĐỆ NHẤT SỦNG HÔN

Tay Giang Vãn Lê cầm lọ bổ thận, giống như không nghe hiểu: “Có ý gì?”

“Tóm lại.” Bùi Thâm nói: “Cất thứ này đi, tôi không ăn.”

“Tại sao? Về sau cũng không ăn?”

“Nhưng mà đây là tâm ý của bà nội, hơn nữa anh...”

Phát hiện ánh mắt người đàn ông trầm xuống, Giang Vãn Lê chỉ có thể cất hết lại vào hộp.

Không ăn thì không ăn, dù sao cũng không liên quan đến cô.

Trên đường, Giang Vãn Lê nhận được điện thoại.

Là quản lý Tống gọi đến, ông ấy là bạn của ba khi ba còn sống, sau khi ba gặp chuyện không may, quản lý Tống không đi tìm nơi nương tự khác, vẫn trung thành và tận tâm, xử lý việc lớn, việc nhỏ của công ty.

Quản lý Tống hỏi cô có chuẩn bị gì cho hội nghị ngày hôm nay không.

Ông ý nói chuẩn bị, đương nhiên không phải là quyết sách công ty, mà là chuẩn bị đối mặt với chú Hai gây khó dễ. Hội nghị lần trước, Giang Vãn Lê bị bọn họ nói rất mất mặt, bọn họ không chỉ bảo nhượng quyền cho ông ta, mà còn bảo cô mau từ chức, mau rời khỏi công ty.

“Không sao, quản lý Tống.” Giang Vãn Lê nói: “Tôi không có yếu ớt như vậy, nhất định sẽ kiên trì đến khi hội nghị kết thúc.”

Nói thì nói như vậy, sau khi cô cúp điện thoại thì lại thở dài.

Nào có đơn giản như vậy.

Cô chưa từng trải qua những việc này, trước kia khi ở trường học, rất nhiều giáo viên đều bao dung cô vì khuôn mặt và gia thế của cô.

Bởi vì trước kia rất tự tại, cho nên hiện tại gặp khó khăn mới bị phóng đại, xử lý vô cùng khó khăn.

Bùi Thầm đang lái xe bỗng nhiên hỏi cô: “Hội nghị hôm nay rất quan trọng sao?”

“Hả?”

“Có thể không đi.”

Hội nghị nhỏ diễn ra trước đại hội cổ đông, có thể xem nhẹ, anh cũng không muốn cô đi rồi nhìn cô kinh ngạc.

“Không được.” Giang Vãn Lê nói: “Hơn nữa, tôi cũng muốn giải quyết chuyện công ty, muốn làm chút chuyện cho ba.”

Sau khi ba qua đời, lễ tang, Phạn Ni, mẹ sinh bệnh, đều do tự tay Giang Vãn Lê xử lý, đoạn thời gian đó rất bận, đến mức lúc túc trực bên linh cữu ba cũng phải xem bảng báo cáo của công ty, lúc nào cũng phải chú ý đến thị trường cổ phiếu.

Ngay từ đầu cô đã khóc lóc, nhưng việc đó không có ích gì, cũng không thể giải quyết vấn đề, thay vì khóc thì cố gắng đứng lên có khi sẽ giải quyết được vấn đề.

Bùi Thầm không hỏi cô chuyện này, nhưng dường như anh đều biết cả, không ngăn cản cô, dừng xe ở cửa Phạn Ni.

Trước khi anh đi còn bỏ lại một câu: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

*

Là đại tiểu thư của Phạn Ni, là người thừa kế trước mắt, nhưng Giang Vãn Lê xuất hiện ở công ty, phần lớn nhân viên đều coi thường cô, ở trong mắt họ, cô là một người phụ nữ thích thiết kế châu báu chứ không có năng lực làm một người quản lý.

Quản lý Tống nhìn thấy cô vội gật đầu tiếp đón: “Đại tiểu thư, cô tới rồi.”

“Chú Hai đã tới chưa.”

“Còn chưa.”

Quản lý Tống vừa dứt lời, ở cửa công ty có động tĩnh, thì ra là chú Hai, Giang Khải Sơn và bè phái của ông ta đến.

“Chiếc xe vừa rồi ở bên ngoài là của Bùi tổng?”

“Chắc là vậy, cả nước chỉ có mấy người lái xe đó.”

Thời điểm bọn họ tới nhìn thấy xe Bùi Thầm, không khỏi bàn tán tại sao người đàn ông kia lại đến đây.

Bên ngoài Phạn Ni rất hoa lệ, kỳ thực bên trong có vô số lỗ hổng, công quỹ thường bị tham ô. Đại biểu chính là Giang Khải Sơn, không biết ông ta nuốt bao nhiêu tiền, đeo đồng hồ, đi giày nổi tiếng, nhìn như nhà giàu mới nổi.

Giang Khải Sơn thấy cháu gái mình bị nhân viên xem thường, mắt híp lại, giả vờ thân thiết hỏi:

“Sao Vãn Lê lại đến đây? Còn tưởng rằng cháu ở bệnh viện cùng mẹ, không rảnh đến đây chứ?”

“Mẹ tôi khỏe lắm, không cần chú quan tâm.”

“Vậy là tốt rồi, chú còn lo hai mẹ con cháu không có đủ tiền thuốc men bị người ta đuổi ra ngoài.” Giang Khải Sơn không thèm che dấu bộ mặt thật nữa, còn nói: “Tư Nhược nói là bây giờ cháu còn không mua nổi một bộ lễ phục, thật là đáng thương.”

- Tiền chữa bệnh cho mẹ cũng không đủ, một bộ lễ phục cũng không mua được, vậy lấy năng lực gì để quản lý công ty.

Ý ông ta muốn cho mọi người biết, bây giờ đại tiểu thư chỉ có hai bàn tay trắng.

Giang Vãn Lê lạnh lùng nhìn chú Hai lòng lang dạ sói trước mặt, tay nắm chặt, không có cách phản bác. Quản lý Tống bên cạnh cũng im lặng ý bảo, bọn họ nhiều người, nhịn là tốt nhất.

Hội nghị có thể sắp xếp ở phòng họp nhỏ là được, nhưng Giang Khải Sơn không tính như vậy, ông ta cố ý sắp xếp ở phòng hội nghị lớn nhất- nơi này có sự khác biệt về vị trí, đầu tiên chính là chủ tịch và các lãnh đạo cấp cao, ngoài là chỗ của nhân viên và người xem.

Giang Vãn Lê bị sắp xếp ngồi ở chỗ người xem.

Quản lý Tống liên tục kháng nghị giúp cô, nhưng không có kết quả, không ai về phe bọn họ, hơn nữa còn tỏ vẻ, cho dù cô có ngồi vị trí cao cũng không có tư cách nói chuyện.

Nhưng Giang Khải Sơn lại vững vàng ngồi ở đó, ông ta không chỉ không hiểu biết, còn thích gây chuyện, đưa ra các phương án hầu như đều không đạt yêu cầu.

Lần này cũng vậy, bày tỏ nên bán phá giá châu báu tồn kho để lấy tài chính, cứu công ty thoát khỏi khủng hoảng kinh tế.

Phương án này vừa được đưa ra, lập tức có người ủng hộ.

Giang Vãn Lê nhíu mày.

Cho dù cô không hiểu quản lý, cũng biết phương án này vô ích, theo đặc tính sản phẩm, các sản phẩm có tác dụng trong thời gian hạn định mới có thể bán phá giá, còn bán phá giá châu báu sẽ rất dễ mất uy tín.

Ngay từ khi thành lập, Phạn Ni đã đi theo hướng trung cấp đến cao cấp, thuê các nhà thiết kế nổi tiếng ở trong và ngoài nước, theo đuổi sự xuất sắc, bởi vậy giá cả không rẻ, nhưng bởi vì chất lượng tốt nên hấp dẫn số khách hàng cố định.

Bây giờ bán phá giá sẽ khiến người tiêu dùng bất mãn, không khéo còn sẽ gây ra phong ba gió lớn.

Quản lý Tống nhìn Giang Vãn Lê, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều biết đây không phải là phương án lâu dài, bọn họ chỉ muốn lấy tiền từ công ty, sau đó bỏ chạy.”

“Sao có thể xấu xa như vậy!” Giang Vãn Lê tức giận vỗ bàn.

Động tĩnh không nhỏ khiến mọi người chú ý.

Giang Khải Sơn là người đầu tiên nhìn qua: “Xem ra Đại tiểu thư có phương pháp tốt, không ngại thì nói xem.”

“Tôi không có, nhưng muốn hỏi chú Hai.” Giang Vãn Lê nói: “Chúng ta đã mở một cửa hàng, vậy tại sao lại muốn bán phá giá?”

“Đây là phương án.”

“Châu báu không cần phương án như vậy, không cần dùng cách bán phá giá để thu hút người tiêu dùng.”

Giang Khải Sơn cười nhạo.

“Cho tới nay, hiếm là quý.” Giang Vãn Lê nói: “Ví dụ như những bông hoa tulip được bán với giá cao ngất ở châu u vào thế kỷ 17, là bởi vì khan hiếm nên mới đắt, châu báu cũng vậy…”

Còn chưa nói xong đã bị Giang Khải Sơn ngồi trên ghế chủ tịch cắt ngang: “Một nha đầu như cô thì biết cái gì, lúc ba cô còn sống không dạy cô không được nói linh tinh sao?”

“Lúc ba tôi còn sống, cũng không biết sẽ có người đâm sau lưng mình như vậy.”

Bị nói vậy, Giang Khải Sơn tức đến mức suýt nhảy dựng lên.

Nuốt tức giận lại, mồm miệng nha đầu này cũng lanh lẹ, có chút bản lĩnh nhưng không có quyền gì.

“Đại tiểu thư Phạn Ni vẫn là người trẻ tuổi.” Giang Khải Sơn nói: “Tài chính đang thiếu hụt, nếu cô vay được một trăm vạn thì quyết sách của tôi sẽ không được thông qua.”

“Đúng vậy.” Người bên cạnh phụ họa: “Chỉ nói mồm mà thôi, phủ định ý kiến của người khác, mà mình lại không đưa ra được một phương án phù hợp.”

Người bộ phận tài vụ cũng lên tiếng: “Nếu bây giờ Đại tiểu thư có thể vay tiền từ bạn bè hoặc ngân hàng, công ty cũng sẽ không khó khăn như bây giờ.”

Một đám người già chẳng biết xấu hổ đổ tội lên người Giang Vãn Lê, cũng lấy việc này làm trò cười.

Hội nghị lần trước cũng vậy, không ai quan tâm đến cô.

Nước bọt dường như có thể nhấn chìm con người, Giang Vãn Lê bị đè ép một hồi.

Khi mọi người thảo luận sôi nổi, cô bỗng nhiên nói: “Nếu tôi có thể vay tiền thì sao?”

Có người liếc nhìn cô một cái, cười lạnh.

Giang Khải Sơn châm chọc: “Làm sao có thể, tôi khuyên cô nên về nhà chơi búp bê đi.”

“Tôi nói nếu tôi vay được.” Giang Vãn Lê bình tĩnh hỏi: “Lần họp sau, chú Hai có thể nhường vị trí chủ tịch cho tôi không?”

Nhìn thì giống một cô gái hồn nhiên, vô hại, lúc này đôi mắt trong trẻo, nói từng câu rõ ràng.

Nói vậy khiến không ít người dao động.

Không ai tin Giang Vãn Lê có thể vay được tiền.

Nghe nói để lo tiền hậu sự cho ba cô, cô còn phải bán đi không ít trang sức, đã không còn là Đại tiểu thư tiêu tiền như nước, từng người bạn đều cắt đứt quan hệ với cô.

Giang Khải Sơn hỏi: “Cô nghĩ cô vay được bao nhiêu?”

“Cho dù nhiều hay ít, vay được một trăm vạn cũng chứng minh tôi có năng lực.”

Một trăm vạn vốn lưu động, đối với cô hiện tại, cũng không phải tùy tiện vay là được.

Không ai nguyện ý cho Giang gia vay tiền.

“Đi đi, chúng tôi cũng không làm khó dễ cô, nếu cô có thể vay hai trăm vạn chứng minh…”

Thấy vẻ mặt Giang Vãn Lê bình tĩnh, Giang Khải Sơn lau mồ hôi trên trán, lại đổi một con số khác, cũng gia thời hạn: “Vay bốn trăm vạn đi. Nếu trong một giờ có thể vay được số tiền đó, sẽ làm theo những lời cô nói.”

Ở trong mắt ông ta, người cháu gái này không có khả năng làm được chuyện đó.

Giang Vãn Lê không nói chuyện, lấy điện thoại ra.

Nhìn cô giống như bình tĩnh, nhưng thực ra tay đang run rẩy.

Cô cũng không nắm chắc việc này.

Điện thoại được kết nối.

Làm trò trước mặt mọi người, cô hỏi người bên kia, có thể cho cô vay bốn trăm vạn hay không, cô nhất định sẽ trả lại cho anh.

Đang muốn giải thích lý do, thì bên kia chỉ nói một chữ “Được”

Trò chuyện kết thúc, mọi người nhìn cô.

Không tin, đùa cợt, xem thường.

Thời gian trôi qua, Giang Khải Sơn không kiềm chế được, cười nhạo: “Nói chuyện điện thoại một mình sao?”

“Không phải.”

Giang Vãn Lê không vội cãi cọ, mà giơ điện thoại lên, cho bọn họ xem tin nhắn: “Đã gửi đến rồi.”

Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Trong lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi.

Trước ánh mắt không thể tin được của mọi người, Giang Vãn Lê đi đến trước mặt Giang Khải Sơn: “Chú Hai, chú có thể đứng dậy.”

“Từ các cuộc họp sau, vị trí này là của tôi.”

*

Hội nghị kết thúc, quản lý Tống khen ngợi: “Đại tiểu thư càng ngày càng lợi hại, lúc này mà vẫn có thể tìm được người cho vay tiền.”

Giang Vãn Lê cười gượng.

Không ai biết cô có bao nhiêu khẩn trương, một khi không gọi được cho Bùi Thầm, một khi anh không cho cô vay, một khi nói điều gì đó sai lầm, cô sẽ bị mọi người cười nhạo, phương án khiến công ty thất bại nhanh hơn sẽ được thông qua.

Cô có thể kiên trì tiếp, đợi đến đại hội cổ đông, chờ Bùi Thầm hỗ trợ, chờ chú nhỏ tốt nghiệp.

Xong chuyện, Bùi Thầm mới gọi hỏi cô, có phải gặp khó khăn gì không.

Giang Vãn Lê kể tóm tắt, cười nói: “Việc nhỏ, đã giải quyết rồi.”

Bọn họ bảo cô vay tiền, nhưng không bảo cô phải dùng tiền này, nên bây giờ cô có thể chuyển lại cho anh.

Nhưng khi cô nói vậy thì bị người kia trực tiếp cự tuyệt.

“Không cần trả lại cho tôi.” Bùi Thầm nói: “Coi như là sính lễ.”

“Đấy không thể gọi là sính lễ…”

Có chút ngoài ý muốn, cũng có chút kỳ lạ.

Bùi Thầm: “Tại sao không thể?”

Bởi vì rất tùy ý?

Liên hôn không cần chú ý nhiều vậy chứ?

Giang Vãn Lê kiên trì tìm một lý do: “Tôi chỉ nghe quán tám vạn tám, con số này được coi là may mắn.”

Còn số bốn, đồng âm với từ chết, người Trung Quốc coi là không may mắn.

Sính lễ rất ít khi có số 4.

Cho dù có phải là sính lễ hay không, Giang Vãn Lê đều định chuyển lại tiền, chuẩn bị chuyển lại cho anh thì lại có thông báo bạn đã nhận được tiền.

Phía trên là bốn trăm vạn vừa nãy.

Phía dưới này một trăm hai mươi vạn.

Tổng cộng là năm trăm hai mươi vạn.

Bùi Thầm: “Số này may mắn.”

Giang Vãn Lê: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc