Lệ Mặc Xuyên xoay người rời đi.
Cánh cửa cách âm phía sau lại một lần nữa khép lại, ngăn cách toàn bộ ánh sáng bên ngoài.
Lệ Mặc Xuyên đứng trong bóng tối, từng bước một đi lên cầu thang.
Đến khi bước lên bậc thang cuối cùng, cả người anh như được tắm trong ánh sáng. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa kính cao bảy mét chiếu rọi vào, hơi ấm dịu dàng phủ lên người Lệ Mặc Xuyên, dần dần làm tan chảy sự lạnh lẽo trong anh.
Cách đó không xa, một chiếc xe lăn dừng bên cửa sổ. Người ngồi trên xe lăn như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng nhạt, mái tóc đen dài xõa xuống, làm nổi bật làn da trắng sứ, tựa như phát sáng.
Lệ Mặc Xuyên bước tới. Nghe thấy tiếng động, người nọ quay đầu lại, ánh mắt bình thản nhìn Lệ Mặc Xuyên, trong mắt tràn đầy sự tĩnh lặng, lãnh đạm, tựa như tiên giáng trần.
"Ra rồi à?"
Lệ Mặc Xuyên biết rõ Bùi Phượng Chi cố ý đợi mình ở đây.
Anh nhướng mày, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, lời nói châm chọc buột miệng thốt ra.
"Mới mấy tiếng không gặp, sao cậu lại ngồi xe lăn rồi?"
Bùi Phượng Chi dường như không hề để ý đến lời chế nhạo của Lệ Mặc Xuyên. Anh ta khẽ thở dài, tỏ vẻ bất lực.
"Hôm qua có tên trộm lẻn vào trang viên, hắn ta vào phòng tôi, đánh ngất tôi. Tôi nằm từ lúc rạng sáng đến giờ, khụ khụ khụ... nên bị cảm lạnh."
Nhìn Bùi Phượng Chi ho đến mức tưởng chừng như muốn khạc ra cả lá phổi, Lệ Mặc Xuyên liếc anh ta một cái, nói với vẻ bực bội.