Bùi Phượng Chi hừ lạnh một tiếng, anh chỉ dùng sức nhẹ một chút.
Rắc một tiếng giòn tan.
Bùi Minh Hàm lùi về sau mấy bước, ôm cổ tay, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
"Chú..."
Bùi Minh Hàm nghiến răng, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ từ cổ họng.
Bùi đại phu nhân thấy vậy, sắc mặt đại biến, lập tức chạy về phía này, đỡ lấy Bùi Minh Hàm, cảnh giác và tức giận trừng mắt nhìn Bùi Phượng Chi, khàn giọng quát.
"Lão Cửu, cậu đang làm gì vậy?!"
Bùi Phượng Chi lấy khăn tay ra, lau từng ngón tay một cách cẩn thận, sau đó ném chiếc khăn tay bẩn vào gạt tàn thuốc.
"Cậu ta vô lễ với vợ tôi, còn muốn động tay động chân, nếu tôi không dạy dỗ cậu ta một chút, chẳng lẽ thật sự coi tôi, Bùi Phượng Chi c.h.ế.t rồi sao?"
Câu cuối cùng, mạnh mẽ dứt khoát.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Bùi Phượng Chi, như thể nhìn thấy Bùi Phượng Chi kiêu ngạo, tàn nhẫn đứng trên đỉnh cao năm xưa.
Bùi đại phu nhân theo bản năng cụp mắt xuống, căn bản không dám nhìn thẳng vào Bùi Phượng Chi.
Lúc này Bùi Phượng Chi thật sự quá đáng sợ, khiến bà ta cảm thấy tim đập dữ dội, chân mềm nhũn đến mức sắp quỳ xuống trước mặt Bùi Phượng Chi.
Lúc này không còn là Bùi đại phu nhân đỡ Bùi Minh Hàm nữa, mà ngược lại, nói là Bùi Minh Hàm đỡ Bùi đại phu nhân thì đúng hơn.