ĐÊM XUÂN

Chọn ngày đẹp trời, Thích Ánh Trúc chuyển đến định cư trên núi Lạc Nhạn ở ngoại ô thành Trường An với lí do để phục hồi sức khỏe.

Mấy ngày gần đây trong thành Trường An mọi người say sưa bàn tán chuyện thiên kim Hầu gia bị ôm nhầm 17 năm về trước,. Thích Ánh Trúc làm thiên kim giả mười mấy năm, hiện giờ thiên kim thật trở về, nàng đương nhiên phải nhường lại vị trí.

Hầu phủ cũng không thiếu Thích Ánh Trúc cái gì ——tính ra, vị tiểu thư này bệnh tật đã mười mấy năm rồi, không biết đã ăn bao nhiêu thảo dược quý giá. Hầu phủ không cần nàng trả lại ân cũ, chỉ yêu cầu nàng tránh đi lên núi ở đã rất là hào phóng rồi.

Ánh chiều tà để lại một vệt đỏ phía chân trời, những bông hoa ngày xuân rơi xuống bị bụi bặm nghiền nát, rơi trên mặt đất nhẹ nhàng cong lên một chút. Một chiếc xe ngựa cổ kính có biểu tượng của Hầu phủ dừng lại trước một khoảng sân được bao phủ bởi cỏ và cây trên núi.

Màu đỏ của quả hạnh uốn lượn leo trên tường, trong xe ngựa có vị ma ma nhảy xuống trước. Bà nhẹ nhàng nhìn quanh sân, thấy rêu xanh cùng dây leo chằng chịt với nhau, phòng bên trái trong tòa nhà một nửa bị sét đánh nát tạo cảm giác tiêu điều lạnh lẽo, cỏ cây mọc lung tung, không có ai sửa chữa.

Vị nhũ mẫu này họ Thành, bà xoay người hướng về vị nữ lang trong xe ngựa thì thầm vài câu. Cửa xe được mở ra, đám thị vệ đứng ngoài xe hộ tống dọc đường không khỏi nín thở nhìn thiên kim giả của Hầu phủ đang được dìu xuống xe ngựa.

Bọn họ thấy lụa trắng rủ xuống, một bàn tay mảnh mai như ngọc đặt ở trên tay Thành nhũ mẫu. Thích Ánh Trúc duyên dáng yêu kiều,  nhưng dáng người bị che khuất bởi tấm rèm cửa, khi bị gió thổi nhẹ liền tạo cảm giác mờ ảo không rõ làm người khác nhìn không tới nửa phần dung mạo của nàng.

Nhóm hộ vệ cảm thấy trong lòng mất mát.

Thích Ánh Trúc lẳng lặng đứng ở sân trước đang đánh giá nơi có thể mình sẽ sống lâu dài trong tương lai này.

Thị vệ trưởng ho khan một tiếng, chắp tay đứng ở phía sau nàng, thấp giọng an ủi: “Tiểu thư chớ nên lo lắng. Đường nhị lang xuôi nam làm việc, tạm thời không rảnh lo cho tiểu thư. Đợi Nhị lang về, nói không chừng là tiểu thư có thể trở về Trường An……”

Hắn chần chờ một chút, sợ nữ lang làm việc dại dột, liền cố ý an ủi nói: “Nhị lang trong tâm yêu thích tiểu thư, nếu tiểu thư gả vào Đoan Vương phủ liền hết khổ.”

Thích Ánh Trúc: “Là một lần nữa bay lên đầu cành sao?”

Thị vệ trưởng cảm thấy nàng nói chuyện âm dương quái khí, lại nghe được giọng nói của Thích Ánh Trúc lộ ra vài phần mệt mỏi: “Đa tạ đã khuyên giải an ủi, nhưng không cần đem chuyện của ta nói cho người khác. Có thể có một chỗ dung thân là ta đã rất vừa lòng rồi, giờ chỉ hi vọng cách xa hắn một chút.”

Nhóm hộ vệ gật đầu, không nói nhiều thêm nữa đành cáo từ rời đi. Từ đây về sau, sân núi này được cung cấp cho Thích Ánh Trúc cùng Thành nhũ mẫu ở.

Thiên kim Hầu phủ lưu lạc đến tận đây, ngay cả thị nữ hầu hạ bên người cũng không có.



Trong núi mưa rơi mấy ngày, lúc rạng sáng, Thành nhũ mẫu ngồi dưới mái hiên bên ngoài phòng riêng của nữ lang, phe phẩy cây quạt trông ấm thuốc đang được nấu trên bếp.

Người hầu cũ của thiên kim giả cũng không có ai tốt, huống chi thiên kim giả này lại mắc bệnh tim. Nhóm người hầu trong Hầu phủ đều trốn tránh không chịu nhận công việc này, Thành nhũ mẫu bị phái tới đây, một là bà ấy không có cách nào để thoát khỏi cuộc sống khổ cực này, hai là để cầu phú quý sang giàu trong nguy hiểm.

Bà nghĩ đến lời nói trước khi rời đi của phu nhân Hầu phủ cùng thiên kim tiểu thư chân chính——

“Ta trải qua nhiều năm cực khổ như vậy, nàng ta lại được sống trong cẩm y ngọc thực, thật sự bất công. Ta một hai phải làm cho nàng ta ăn chút khổ mà ta từng trải qua mới được!”

“Dù sao vẫn là tiểu thư được Hầu phủ nuôi nhiều năm như vậy, cũng không thể thật sự mặc kệ được. Chẳng may Đường Nhị Lang trở về…… Như vậy đi, cứ để nàng ấy vào trong núi ở, Đường Nhị Lang nếu còn đuổi theo muốn nàng, đó là may mắn của nàng ấy, ta làm mẫu thân cũng coi như vì nàng tìm một nơi tốt lành đi. Nếu là Đường Nhị Lang không cần…… Ít nhất trong núi sinh hoạt cũng thanh tĩnh.”

“Thành nhũ mẫu, ngươi đi theo hầu hạ nàng cho tốt, con cháu của ngươi tiền đồ đều không phải lo. Hai năm sau, bất luận nàng còn sống hay đã chết, gả chồng hoặc không gả chồng, ngươi đều có thể trở về đoàn tụ cùng con cháu.”

Thành nhũ mẫu đang nghĩ đến xuất thần, chợt nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ. Biết là nữ lang tỉnh, bà vội vàng buông cây quạt trong tay đi vào hầu hạ nữ lang.

  Khi bước vào nhà, Thành nhũ mẫu bị dọa giật mình, Thích Ánh Trúc đã khoác áo bước xuống giường, đang ngồi trước gương trang điểm chải lại mái tóc dài đen nhánh. Thành nhũ mẫu đi đến liền đoạt cây lược gỗ trong tay nữ lang, xụ mặt nói: “Tiểu thư nhà ai lại tự mình chải đầu chứ?”

Thích Ánh Trúc ngẩng mặt lên,  ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt nàng, để lại ánh vàng ánh bạc.

Thành nhũ mẫu nhìn thấy vậy sửng sốt  một chút, thấy Thích Ánh Trúc cũng sững sờ, ngay sau đó, Thích Ánh Trúc hơi mỉm cười, bên má hiện lên lúm đồng tiền nhạt làm nàng có dáng điệu thiếu nữ thơ ngây: “Ta tự làm được tốt nha!”

Thích Ánh Trúc rũ mắt, trong đôi mắt đen nháy nhẹ nhàng dao động ánh sáng: “Sau này, nơi đây chỉ có ta cùng với nhũ mẫu hai người ở. Ban đêm nhũ maaxi cũng không cần hầu hạ ta đâu. Nơi này phòng ở có rất nhiều, nhũ mẫu cứ tự chọn một gian để ở đi.”

Nàng nói như vậy làm trong lòng Thành nhũ mẫu cảm thấy thương cảm: Đây cũng từng là thiên kim tiểu thư kiều quý được che chở chăm sóc tỉ mỉ, hiện giờ lại……

Thành nhũ mẫu nói: “Không được!”

Bà đẩy bờ vai mảnh khảnh của Thích Ánh Trúc, để Thích Ánh Trúc quay sang  đối mặt với gương đồng. Thành nhũ mẫu nhìn khuôn mặt tuyết trắng trong gương kia, rõ ràng là thiếu nữ ốm yếu, trong lòng thương tiếc nhiều hơn, bà dứt khoát vừa chải tóc cho Thích Ánh Trúc vừa nói:

“Việc quan trọng của nữ lang bây giờ là dưỡng thân mình cho tốt. Nữ lang có dung mạo như vậy…Sao phải buồn rầu sẽ không hồi Trường An được? Lão nô sẽ chăm lo cho nữ lang về chuyện ăn uống ngày thường, nữ lang cũng không thể tự suy sút mới được.”

Nhũ mẫu ở bên tai lải nhải, Thích Ánh Trúc trong lòng ấm áp rất nhiều, lại cũng nghĩ đến: Trở về Trường An sao?

Dưỡng phụ dưỡng mẫu…… Đều đã không cần nàng.

Nàng thật sự còn muốn chịu khổ, chờ cơ hội trở về sao?



Kỳ thật chết bệnh trong núi chưa chắc không tốt.

Khi còn nhỏ từng có thầy bói kết luận nàng sống không quá hai mươi năm.

Nàng là mệnh chết yểu, ngày nào cũng uống thuốc, hiện giờ đã mười bảy năm qua đi…… Việc gì phải chống lại số phận đâu.



Thích Ánh Trúc vẫn chưa đem suy nghĩ mâu thuẫn của mình chia sẻ với Thành nhũ mẫu, bà vốn đã chăm sóc nàng vất vả, nàng chỉ cần cố gắng dưỡng bệnh là được. Kể cả trong lòng buồn bực cũng tự mình giải quyết.

Trong núi ban ngày qua rất nhanh, có lẽ là không khí tốt, có lẽ là không có người tới quấy rầy, hoặc là do Thành nhũ mẫu chăm sóc tốt, Thích Ánh Trúc bị bệnh rất nhiều ngày thế nhưng dần dần tốt lên. Nàng có thể ăn thêm một ít đồ ăn, cũng có thể xuống đất đi bộ, làm Thành mama ngạc nhiên vui mừng vạn phần.

Vì thế, một ngày sau giờ ngọ, Thích Ánh Trúc như mọi khi nằm nghiêng trên giường lật xem một cuốn sách, mama ngồi trên ghế đẩu bên cạnh thêu thùa, một bên cùng nàng lải nhải: “Nữ lang, hôm nay bên ngoài có ánh nắng, chúng ta ra ngoài một chút đi.”

Thích Ánh Trúc lấy sách che mặt, làm bộ không nghe thấy.

Thành nhũ mẫu không nản chí chút nào: “Người đó, sức khoẻ của người không tốt vì người luôn không thèm vận động. Phụ nữ trong thôn làng chúng ta đều khỏe mạnh và có thể chất tốt vì chúng ta làm công việc đồng áng cả ngày …… Chúng ta hiện tại từ Hầu phủ đến đây, Hầu phủ chưa chắc đã để tâm đến việc người uống thuốc mỗi ngày. Ở đây điều kiện không tốt, chúng ta càng phải dưỡng bệnnh cho tốt…"”

Thích Ánh Trúc nghĩ thầm: Thật là dong dài mà.

Nàng không thể không đứng dậy, chặn lại lời Thành nhũ mẫu nói: “Ta đi là được chứ gì.”

Bà lúc này mới vui vẻ, lập tức liền nhảy lên, không có chút nào giống bà lão đã hơn 50 tuổi, ngược lại so với Thích Ánh Trúc càng giống thiếu nữ mười sáu tuổi tay chân linh hoạt hơn. Thích Ánh Trúc thấy bà vui mừng như vậy, trong lòng cũng hơi vui sướng một ít.

Hai người ra cửa, ma ma vì Thích Ánh Trúc quấn kĩ áo choàng, Thích Ánh Trúc quay đầu lại nhìn đến cây ô bằng trúc ngoài góc phòng, lắm miệng một câu: “Nơi này trời hay mưa, đem theo cả ô đi.”

Lời nói giống như tiên tri.

Thành mama đỡ Thích Ánh Trúc, ở trong núi đi không đến nửa canh giờ, Thích Ánh Trúc liền thở hổn hển đi không nổi nữa. Hai người lại nghỉ ngơi một lúc, khi đi tiếp là lúc ông trời không chiều lòng người, bầu trời bắt đầu xuất hiện mưa nhỏ.

Thành ma ma vội vàng lôi kéo Thích Ánh Trúc tìm đường trở về, nhưng khi vừa đi, trong núi không chỉ có mưa mà còn bao phủ bởi sương mù. Sương mờ bao phủ đỉnh núi, càng ngày càng dày đặc, Thành ma ma cùng Thích Ánh Trúc bị vây trong mưa bụi, tâm sinh mê loạn dẫn đến lạc đường,.

Thành mỗ mụ tự trách: “Đều là lão bà tử không tốt, biết rõ trong núi mưa nhiều, còn muốn ra ngoài.”

Thích Ánh Trúc mặc áo choàng màu đỏ áo, màu đỏ và nhung trắng chiếu sáng trên mặt nàng hiện lên một sắc màu đỏ bừng,  ngay cả sự yếu ớt giữa lông mày và đôi mắt của cô ấy cũng được che lấp đi ba phần, khiến nàng sinh ra vài phần kiều mỹ. Mưa bụi nghiêng nghiêng phất trên gò má, mát lạnh, Thích Ánh Trúc không giống Thành mama buồn bực như vậy, ngược lại cảm thấy ở trong núi gặp mưa, cũng thực không tồi.

Trong mười bảy năm trước đây nàng chỉ ở trong Hầu phủ, vốn không có cơ hội tiếp xúc với thiên nhiên như lúc này.

Thích Ánh Trúc nghiêng người, giúp mama cũng mặc một chiếc áo choàng che mưa. Nàng hơi ngửa đầu, nhìn lên chiếc ô to hai người đang che trên đỉnh đầu liền khẽ cười, khóe môi lại tràn ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Thích Ánh Trúc: “Có vấn đề gì đâu? Ta có áo choàng, mama cũng có áo choàng, chúng ta đều không bị nước mưa làm ướt, còn cầm thêm một chiếc ô. Kể cả mưa có lớn hơn nữa, cũng chả sao cả.”

Nhũ mẫu liếc nhìn nàng một cái, hiếm khi thấy được dáng vẻ Thích Ánh Trúc lúc cười rộ lên, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng nở nụ cười theo. Thành ma ma lắc đầu, thúc giục Thích Ánh Trúc:

“Được, chúng ta mau tìm chỗ tránh mưa đi. Thân thể của người không tốt đừng để dính mưa mắc bệnh.”

Thích Ánh Trúc nhẹ giọng đáp ứng một tiếng, được nhũ mẫu đỡ một chân cao một chân thấp tìm đường đi.

Trong núi xám xịt, mưa ngày càng nặng hạt, mây đen dày đặc. Trên con đường núi quanh co, Chiếc áo choàng xám đỏ đang di chuyển khó khăn nhưng trông cũng thật đáng yêu. Cỏ cây xào xạc cùng với tiếng mưa rả rích, hai tiếng đan xen khiến nơi núi non càng thêm tĩnh mịch.

Thích Ánh Trúc đi được một lúc liền thấy mệt mỏi, nàng sợ nhũ mẫu lo lắng cho mình nên che lại trái tim mình, mạnh mẽ áp xuống nhịp tim đang đập dồn dập. Lúc ngẩng đầu lên, lông mi Thích Ánh Trúc run run khi nhìn thấy trong đám sương bao phủ núi rừng có bóng dáng một người, cuối tầm mắt có một thiếu niên mặc đồ đen từ đầu kia của đường núi đang lại đây.

Mưa rơi tầm tã, thiếu niên đi trên đường núi không che ô. Hắn đi nhanh ào ào mà đến, rất có dã tính.

Mưa ngày càng nặng hạt, lạnh lẽo bay tới trên má Thích Ánh Trúc khiến quanh thân nàng cảm thấy kì lạ đến khó chịu không nhìn rõ mọi thứ.

Trên núi đột nhiên xuất hiện một thiếu niên xa lạ…… Chẳng phải rất kỳ quái sao?

Khi Thích Ánh Trúc đang tự hỏi,quay sang nhìn lại bỗng có cảm giác tim đập nhanh hơn. Người kia mới vừa rồi rõ ràng ly các nàng còn có bảy tám trượng thiếu niên, lúc này đã đủ để cùng các nàng gặp thoáng qua.

Cánh tay nhũ mẫu đang nắm lấy tay Thích Ánh Trúc chợt căng thẳng, bà dùng sức có chút mạnh khiến Thích Ánh Trúc hơi cắn môi.

Thích Ánh Trúc cúi đầu nhìn xuống bắp chân thon dài thẳng tắp của thiếu niên kia. Hắn đi đôi ủng đen bó chặt lại làm mỗi một bước đi miếng da trên ủng càng bó sát chân, nhẹ nhàng lại tùy ý, trông rất đẹp mắt.

 Thiếu niên áo đen chỉ cách bọn họ hai bước, hắn chậm rãi nhìn nàng một cái, không nói một lời. Gặp thoáng qua trong chốc lát nơi núi xanh mênh mông này, Thích Ánh Trúc hoàn hồn ngẩng đầu, bỗng dưng đứng hình khi nhìn thấy võ phục áo bào mỏng manh, vòng eo thẳng tắp như cây trúc.

Nàng coi như không để ý, ánh mắt tiếp tục hướng về phía trước, muốn nhìn đồ vật bình thường khác. Nàng chú ý tới vạt áo nơi cổ hắn, từng sợi tóc cùng khuôn mặt, tất cả đều khô ráo vô cùng, không nơi nào bị dính nước mưa.

  Nam tử áo đen quay mặt lại, sợi tóc phất qua môi, mắt như sao trời. Hắn sắc bén lại tuấn tú, xem ánh mắt của nàng thẳng tắp hướng lại đây, lại lộ ra vô câu vô thúc*.

*Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.

Thân thể mập mạp của Thành nhũ mẫu chắn tầm mắt hai người giao nhau, cao giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi. Ngàn vạn lần đừng để người khác bắt nạt lại để cho người không đứng đắn chiếm tiện nghi.”

Thích Ánh Trúc cảm thấy chột dạ, nhất thời gương mặt nóng lên, cúi đầu vội vàng đáp lại qua loa.



Mưa bụi bay bay, Thời Vũ dừng lại bước chân, híp mắt nhìn về phía đôi chủ tớ kia.

Tuy rằng hắn không hoàn toàn nghe hiểu lời các nàng nói, nhưng hắn đoán đại khái được lão bà tử kia đang xem thường mình.

Có nên giết bọn họ hay không đây ——

Thời Vũ nhẹ nhàng chuẩn bị sẵn dao găm trong tay áo, là sát thủ nổi danh lừng lẫy trên giang hồ “Ác ma Thời Vũ”, giết người là cách đáng tin cậy của hắn để giải quyết vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc