ĐÊM XUÂN

Trong chiếc xe ngựa chỉ có Thành nhũ mẫu cảm thấy hết sức chật chội, bà nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Trước khi xe ngựa đến Hầu phủ, ngoại trừ bà và nữ lang, còn có ba người chen vào thêm. Thời Vũ mặt dày nằng nặc phải đi theo nữ lang, nhũ mẫu cũng đã quen, nhưng lúc này, ngoại trừ Thời Vũ thì hai người bạn kia của hắn cũng theo tới.

Thành nhũ mẫu rất vui vẻ vì mình có thể trở về Hầu phủ, được gặp lại con cái và cháu của mình, lại lo lắng trong xe ngựa chen nhiều người như vậy không biết nữ lang có khó chịu không?

Thích Ánh Trúc cúi đầu, trong lòng cũng lo lắng mình đồng ý cho bọn họ đi theo có phải là không tốt cho dưỡng phụ mẫu hay không. Nói đến đây đều do Thời Vũ ngày ấy ở bên tai nàng thúc giục không ngừng, Thích Ánh Trúc nghĩ hắn ốm yếu nên đồng ý với hắn, hiện tại nghĩ lại có vẻ hơi qua loa……

Dựa lưng vào vách xe, Thích Ánh Trúc lặng lẽ ngước mắt nhìn Thời Vũ, lại thấy Thời Vũ nhìn chằm chằm hai người bạn kia mà không chớp mắt, trong ánh mắt của thiếu niên tràn ngập nhiều hoang mang. Thích Ánh Trúc nhìn theo ánh mắt Thời Vũ, ánh mắt của nàng cũng hơi trầm xuống.

Tần Tùy Tùy là tiểu lâu chủ của “Tần Nguyệt Dạ”, nhưng vì quan tâm Thời Vũ nên chưa từng đề cập thân phận sát thủ của mình, Tần Tùy Tùy chỉ nói đơn giản mình là cấp trên của Thời Vũ. Bộ Thanh Nguyên, tất nhiên cũng là cấp trên của Thời Vũ. Thích Ánh Trúc nghe sơ qua thân phận của bọn họ, trong lúc nhất thời rất vui mừng vì quan hệ của họ với Thời Vũ:

Thời Vũ cả ngày tùy tiện đối với chuyện của tiêu cục cũng không quan tâm,khoảng mười ngày mới có một ngày xuống núi đi đến tiêu cục. Thích Ánh Trúc thường lo lắng hắn bị tiêu cục đuổi việc, mà bây giờ Thời Vũ lại có bạn là hai vị cấp trên ở tiêu cục, Thích Ánh Trúc cũng coi như yên tâm về tương lai của Thời Vũ ở tiêu cục.

Chính là lo lắng mình không cho bọn họ đi theo sẽ không tốt cho tương lai của Thời Vũ ở tiêu cục, Thích Ánh Trúc mới đồng ý cho bọn họ đi theo.

Huống chi hai người kia nói mình đến làm nhiệm vụ, Thời Vũ cũng có nhiệm vụ. Thích Ánh Trúc biết Thời Vũ lâu như vậy rồi, trừ lần Thời Vũ rời đi lúc trước, chắc là vì cái nhiệm vụ gì đó, đây là lần đầu tiên Thích Ánh Trúc nhìn thấy Thời Vũ làm việc.

Nàng tất nhiên hy vọng Thời Vũ có thể hoàn thành tốt việc hắn phải làm ở tiêu cục…… Giữ được bát cơm.

Nếu hắn vẫn cứ cà lơ phất phơ như vậy, nếu bị tiêu cục đuổi đi, Thích Ánh Trúc nghĩ, Thời Vũ tiêu xài rất ít, mình nuôi hắn cũng không sao…… Chỉ là sợ sắc mặt nhũ mẫu sẽ càng xụ xuống. 

Lúc này, khi Thích Ánh Trúc đang lo lắng, trên xe ngựa Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên cũng vẫn như cũ. Tần Tùy Tùy thay một bộ nữ trang mới không giống người trong giang hồ, váy màu hồng trơn, tóc được thắt bím, vũ khí của nàng cũng không biết giấu ở nơi nào, cả người toát lên vẻ quyến rũ; Bộ Thanh Nguyên thay trang phục thanh nhã phong lưu thành một bộ võ bào màu xám giống như Thời Vũ thường ngày mặc, lập tức nhìn oai hùng hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, Bộ Thanh Nguyên không biết lấy cây quạt từ đâu ra tự quạt cho Tần Tùy Tùy. Tần Tuỳ Tuỳ ngẩng đầu một chút, Bộ Thanh Nguyên liền hiểu, lấy hồ đào từ mâm đựng trái cây lột ra cho tần tiểu lâu chủ ăn.

Thời Vũ nhìn một lúc lâu, lại quay đầu lại nhìn Thích Ánh Trúc trên trán đang đổ một chút mồ hôi. Ngày mùa hè nắng chói chang, xe ngựa nhỏ hẹp, Thích Ánh Trúc lo lắng một đám nhân vật đầu trâu mặt ngựa như bọn họ mà đổ mồ hôi.

Thời Vũ động đậy một chút nháy mắt đã nhảy đến bên người Thích Ánh Trúc, làm nhũ mẫu bên cạnh già cả mờ mắt cũng giật mình, giận mà trừng hắn. Thời Vũ lại không thèm quan tâm, quấn lấy Thích Ánh Trúc: “Ta cũng vậy.”

Hắn áp mặt tới, nhẹ nhàng thổi lên mặt Thích Ánh Trúc. Gió nhẹ, oi bức thổi qua trên gò má Thích Ánh Trúc, tóc nàng khẽ động đậy, má thiếu niên phồng lên, đôi môi hơi đỏ…… Thích Ánh Trúc ngây người, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.

Tần Tùy Tùy đem hồ đào trong miệng phun ra, sặc đến ho khan. Bộ Thanh Nguyên rót trà cho nàng, Tần Tùy Tùy hét lên: “Thời Vũ ngươi làm gì vậy? Làm trò gì vậy, chúng ta đang ở trước mặt ngươi định làm gì?”

Gò má Thích Ánh Trúc nóng hổi, cuối cùng cũng nhận ra Thời Vũ đang là dáng vẻ gì trong mắt người ngoài…… 

Nàng vội vàng đẩy Thời Vũ, ánh mắt lấp lánh: “Ta, ta không nóng,chàng không cần làm như vậy.”

Thời Vũ không hài lòng nhìn Tần Tùy Tùy: “Ta làm quạt gió cho Ương Ương. Các ngươi không phải cũng như vậy sao?”

Bộ Thanh Nguyên trong tay cầm cây quạt vẫn quạt cho Tần Tùy Tùy, lại nhìn Thời Vũ một cái, mỉm cười: “Ta quạt gió, là hầu hạ tiểu, tiểu……”

Hắn vốn định theo thói quen mà xưng “Tiểu lâu chủ”, nhưng đột nhiên nghĩ đến Thích Ánh Trúc không biết thân phận của bọn họ, Bộ Thanh Nguyên nửa chừng lại sửa thành: “Tiểu Tùy.”

Tần Tùy Tùy run lên, Bộ Thanh Nguyên nghiêng mặt đi, cảm thấy không được tự nhiên một chút.

Hắn tạm dừng một chút sau lại tiếp tục: “Ngươi thổi cho Thích nữ lang như vậy, là đùa giỡn Thích nữ lang trước mặt mọi người. Làm sao có thể giống nhau?”

Thời Vũ: “……”

Tần Tùy Tùy che lại mặt kêu r3n: “Thời Vũ, ngươi thật biết làm cho người ta lo lắng …… Thích nữ lang rất xin lỗi nha, ngươi cùng Thời Vũ ở bên nhau, vất vả rồi.”

Thời Vũ tất nhiên hiểu được nàng đang nói mình không tốt, hắn lập tức trầm xuống, lại bị Thích Ánh Trúc đè tay lại. Thời Vũ sửng sốt, nhẹ nhàng ngẩng đầu, thấy ánh mắt an ủi của Thích Ánh Trúc. Hắn cảm thấy trống rỗng, tay bị nàng nhẹ nhàng chạm vào, trái tim hắn trầm xuống.

Tần Tùy Tùy nhìn đến ánh mắt sáng lên.

Thích Ánh Trúc không muốn bọn họ nhìn chằm chằm sự mập mờ của mình và Thời Vũ, liền nói sang chuyện khác: “Tần, Tần nữ lang, nhiệm vụ của các ngươi, thật sự sẽ không làm hại đến dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta sao? Cũng sẽ không gián tiếp làm hại chứ?”

Tần Tùy Tùy thề: “Ngươi yên tâm, chúng ta là phải bảo vệ các ngươi…… Người mà chúng ta phải đối phó là người phản bội chúng ta. Sẽ không liên lụy người vô tội.”

Ánh mắt Thời Vũ sáng lên một chút, hắn định giết đại công tử của Đoan Vương phủ …… Hắn không xác định được có ảnh hưởng tới Tuyên Bình hầu phủ hay không.

Nhũ mẫu chen vào nói: “Mặc kệ các ngươi muốn làm cái gì, đi theo nữ lang của chúng ta vào Hầu phủ,không thể không nể mặt chúng ta! Các ngươi đều là……”

Thích Ánh Trúc đỏ mặt an ủi: “Nhũ mẫu người yên tâm, Thời Vũ rất ngoan, nếu xảy ra chuyện, Thời Vũ  và bạn của hắn sẽ chăm sóc chúng ta……” 

Đúng lúc này, xe ngựa đang đi rất tốt thì đột nhiên dừng lại khiến cho xe ngựa bị lắc lư. Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên vẫn ngồi yên, Thời Vũ trong nháy mắt ôm lấy Thích Ánh Trúc, Thành nhũ mẫu “Đùng” một cái, từ trên chỗ ngồi té xuống dưới thảm trên nền xe.

Thành nhũ mẫu nhìn mấy cái người trẻ tuổi có đôi có cặp: “……” 

Thời Vũ nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc trong lòng ngực mình đỏ mặt đỏ tai, Bộ Thanh Nguyên phản ứng lại trước, đưa cây quạt trong tay nhẹ nhàng kéo lên, nói: “Xin lỗi, ta không quen chạm vào ai ngoài tiểu, tiểu Tùy, sau này ta sẽ cố gắng làm quen.”



Xe ngựa dừng ở ngoài đầu ngõ Tuyên Bình hầu phủ, trước cửa Tuyên Bình hầu phủ đúng là rất náo nhiệt, khiến cho người ta bên ngoài đông đúc nhìn xem.

Có tiếng kêu khóc ở trước cửa Hầu phủ, thiếu niên không đọc sách tiểu công tử Thích Tinh Thùy, người cầm roi quất vào người hắn ở ngoài cửa là Thích Thi Anh. Thích Tinh Thùy cùng một gã sai vặt trốn Thích Thi Anh, Thích Thi Anh trong tay cầm roi ở giữa không trung quất ra tiếng như muốn xé gió, lâu lâu lại đánh lên người Thích Tinh Thùy, khiến Thích Tinh Thùy kêu thảm thiết.

Thích Tinh Thùy mắng to: “Ngươi đừng đánh ta! Ngươi còn đánh ta nữa ta sẽ giận! Ta chỉ là ngủ trễ, dậy trễ, có cái gì, cùng lắm thì……Không phải chính ngươi cũng không đọc sách tốt sao?Sao ngươi không tự đánh mình đi?”

Thích Thi Anh cau mày, đuổi theo đệ đệ không nên thân: “Cha nương để ta trông coi ngươi đọc sách, ngươi cho rằng ngươi có thể lười biếng sao? Ta đọc sách thế nào liên quan gì ngươi?”

Thích Tinh Thùy bị đánh đến khóc lớn, dứt khoát thừa dịp nhiều người vây xem, hắn nằm trên mặt đất quay cuồng ăn vạ: “Nương ơi, con rất khổ! Ngươi đâu phải là tỷ tỷ ruột của ta, ngươi đây là muốn đánh ta chết…… Ngươi ngươi ngươi, ngươi không tốt bằng Ánh Trúc tỷ tỷ!”

Thích Thi Anh cười lạnh: “Ta tất nhiên không tốt bằng Ánh Trúc tỷ tỷ của ngươi, ngươi cho rằng ngươi ở đây kêu vài tiếng, nàng sẽ xuất hiện tới giúp ngươi sao? Ta nói ngươi nghe, hiện tại và trước kia không giống nhau, ngươi lại đem Thích Ánh Trúc treo ở trên miệng, ta cũng không để bụng!”

Thích Tinh Thùy kêu thảm thiết, tay hướng ra phía ngoài cầu cứu,người hầu của hắn lộ vẻ mặt không đành lòng nhưng không dám lại đây. Thích Thi Anh cầm roi muốn đánh tiếp, bỗng nhiên ngẩng mặt, nàng nhìn thấy đầu ngõ có xe ngựa dừng lại, cửa xe từ từ mở ra, mấy người nam nữ xuống xe, cuối cùng, là Thành nhũ mẫu đỡ Thích Ánh Trúc.

Thích Ánh Trúc hạ mắt đứng trước xe ngựa, ngày mùa hè nắng chói chang, nàng khoác một cái áo choàng màu xanh lá.Ánh nắng chói chang cùng cây lá hoa đầu tường rào rạt, ánh nắng và hoa rực rỡ, chiếu trên người Thích Ánh Trúc.

Trong hẻm, phút chốc không có tiếng động.

Sau một lúc lâu, vang lên tiếng Thích Tinh Thủy kích động: “Ánh trúc tỷ ——!”

Thích Thi Anh lạnh lùng nhìn Thích Ánh Trúc: “Ngươi muốn xen vào chuyện nhà chúng ta sao?”

Thích Ánh Trúc ánh mắt mơ màng từ Thích Tinh Thùy trên người dời đi, hơi mỉm cười: “Tỷ tỷ dạy dỗ đệ đệ như thế nào cũng không liên quan đến ta. Ta chỉ trở về gặp dưỡng phụ mẫu thôi.”

Sắc mặt Thích Thi Anh lúc này mới đỡ một chút. Chỉ là, ánh mắt Thích Thi Anh nhìn thấy bên cạnh Thích Ánh Trúc nhiều người liền chau mày lại——

Đây là có ý gì?



Tuyên Bình hầu không có ở trong phủ, người đón tiếp Thích Ánh Trúc là Hầu phu nhân. Hầu phu nhân nhìn thấy Thích Ánh Trúc, nhất thời rơi lệ, mặc kệ Thích Ánh Trúc từ chối như thế nào cũng muốn nàng ở lại Hầu phủ: “Nói cái gì? Ngươi trở về kinh thành chẳng lẽ còn muốn ở bên ngoài? Nói ra thì Hầu phủ chúng ta còn có thể làm người sao.”

Thích Tinh Thùy bị Thích Thi Anh nắm lỗ tai, ở bên cạnh chen vào nói: “Nương, lúc trước khi người đuổi Ánh Trúc tỷ đi ngoại thành, cũng không nghĩ có làm người được không……” (edit:10đ em trai)

Thích Tinh Thùy kêu một tiếng thảm thiết.

Thích Thi Anh rống giận: “Người lớn nói chuyện,làm gì có chuyện của ngươi!”

Sắc mặt Hầu phu nhân bởi vì nhi tử không biết ăn nói mà trắng trắng xanh xanh. Hầu phu nhân liếc nhìn Thích Ánh Trúc một cái, thấy nữ nhi này vẫn lạnh lùng vẫn như cũ, ánh mắt u sầu, cũng không khác gì ngày xưa…… Hầu phu nhân thở dài, nói: “Mọi nhà gặp nạn thì đều niệm kinh Phật, tóm lại nếu đã tới rồi thì đừng ở bên ngoài Hầu phủ.”

Thích Ánh Trúc trả lời: “Ta sẽ xem xét vì mặt mũi của dưỡng phụ dưỡng mẫu.”

Một câu nói không nặng không nhẹ này lại làm cho Hầu phu nhân không được tự nhiên. Bà mở miệng muốn nói gì đó, nhìn thấy Thích Thi Anh, nhìn lại Thích Ánh Trúc. Nữ nhi ruột khỏe mạnh, nữ nhi nuôi lại ốm yếu bệnh tật. Nghĩ đến Thích Ánh Trúc cha mẹ mất sớm, Hầu phu nhân nhịn xuống chuyện Thích Ánh Trúc chê cười.

Hầu phu nhân nhìn về phía mấy người ở phía sau Thích Ánh Trúc: “A Trúc, các vị này là……” 

Thích Ánh Trúc giới thiệu: “Hai vị này, là ta mời……bảo vệ. Vị này, là, nữ hầu.”

Nàng nói như vậy nhưng mặt mày nóng bừng. Quả nhiên Thích Thi Anh ở bên cười nhạo: “Ngươi xem ra là rất có tiền. Hoặc là trở về đây để ra oai?”

Thích Thi Anh vừa nói xong, liền đột nhiên kêu liên tục ba tiếng. Cánh tay trái, cánh tay phải, chân trái của nàng, đều bị một lực đánh trúng, đâm đ ến tê dại, cả người thiếu chút nữa té ngã. Thích Thi Anh muốn phát hỏa, lại thấy Thích Tinh Thùy dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, mà ba người phía sau Thích Ánh Trúc đang nhìn nàng chằm chằm——

Tần Tùy Tùy ánh mắt lạnh lẽo, lộ ra dáng vẻ đang xem con kiến chật vật.

Bộ Thanh Nguyên mắt đào hoa mỉm cười, cái quạt xếp trong tay vẫn quạt gió, nhìn nàng như nhìn vật chết.

Mà Thời Vũ, Thời Vũ…… Thích Thi Anh vừa đối diện với hắn, chợt sinh ra một trận sợ hãi, khiến nàng nhớ tới đêm đó nàng ngã xuống từ đỉnh “Huyền Phật tháp” ……

Thích Thi Anh hoảng sợ lui về phía sau: “……”

Thích Ánh Trúc đây là mời cái dạng yêu ma quỷ quái gì?

Lại nhìn Thích Ánh Trúc, nàng cũng kỳ quái mà nhìn bản thân mình —— Thích Thi Anh xoay mặt qua, nghĩ thầm giả bộ cái gì.



Thích Ánh Trúc cùng Hầu phu nhân nói một ít chuyện, nói mình muốn cắt đứt hoàn toàn với Hầu phủ, không muốn dùng tiền của Hầu phủ. Lần này nàng trở về còn muốn để Thành nhũ mẫu lại, một mình rời đi……

Bị Hầu phu nhân một mực từ chối: “A Trúc, ngươi đừng nói như vậy. Lần trước Thi Anh gây náo loạn, trở về cũng bị chúng ta dạy dỗ lại. Con yên tâm, chủ hiệu thuốc kia đã bị đuổi việc. Nhưng con cũng không thể cùng chúng ta cắt đứt liên hệ, chúng ta nuôi con nhiều năm như vậy, ân tình nuôi dưỡng sao có thể nói đứt là đứt?”

Thích Ánh Trúc nhìn chằm chằm Hầu phu nhân, nhẹ giọng hỏi: “Là sợ dưỡng phụ bị ngự sử buộc tội sao?”

Hầu phu nhân: “A Trúc, sao con có thể nói chuyện không có lương tâm như vậy!”

Thích Ánh Trúc quay mặt đi, nhìn cây xanh tường hồng ngoài cửa sổ. Nàng yên lặng một chút, hạ mắt nói: “……Dưỡng phụ dưỡng mẫu cứ suy nghĩ một chút, ngày khác con lại cùng hai người nói chuyện này. Con là thật sự không muốn cùng Hầu phủ lại có liên hệ gì, hai vị nếu thật sự băn khoăn,cứ trực tiếp cho con một số tiền, còn mối quan hệ này…… Quả thật lẽ ra con phải trả lại tiền cho hai người, nhưng các người cuối cùng muốn sĩ diện, muốn tôn nghiêm thì con không thể hủy hoại các người được.

“Cứ như vậy đi.”



Thích Ánh Trúc trở lại phía sau viện chính của Hầu phủ, ở viện ban đầu mà mình ở. Thích Tinh Thùy vô cùng vui vẻ đã tới vài lần, mang cho nàng rất nhiều đồ vật mới mẻ để trong phòng, Thích Ánh Trúc không có cách nào từ chối.

Thành nhũ mẫu xin nghỉ vài ngày trở về cùng người nhà đoàn tụ.

Ban đêm, Thích Ánh Trúc một mình ngủ ở trong phòng quạnh quẽ, nghe trong viện tiếng lá trúc xào xạc. Bóng lá cây phảng phất trên giấy qua cửa sổ, tựa như xa tựa như gần, tiếng như nước chảy. Cái bóng thật lớn đánh vào cửa sổ như ác thú chờ sẵn bên ngoài, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm nữ lang nơi khuê phòng.

Đêm cứ trôi như vậy, không có ai ở cùng Thích Ánh Trúc.

Nhũ mẫu về nhà,thị nữ người hầu trước kia đã có chủ mới. Tần Tùy Tùy tuy giả trang thành thị nữ của nàng, nhưng rốt cuộc cũng không phải thị nữ, sẽ không ở cùng nàng. Kể từ sau chuyện của Thích Thi Anh, Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, Thời Vũ cũng không thể ở đây tự nhiên mà hành động ……

Thích Ánh Trúc dùng chăn che mặt lại, âm thầm quở trác mình sao lại nghĩ đến Thời Vũ.

Nàng buồn bã mà nghĩ: Tần Tùy Tùy nói hắn có nhiệm vụ.

Nàng vốn dĩ đã sớm biết chỉ cần về tới Hầu phủ, Thời Vũ sẽ không thể ở cạnh nàng.

Thích Ánh Trúc nghĩ đến rất nhiều chuyện, ngủ ở nơi như vậy, nàng chỉ cần nhắm mắt, liền nghĩ đến càng nhiều chuyện trong quá khứ. Nữ lang mất ngủ suốt một đêm, khi trời gần sáng mới mơ màng ngủ một lát, thị nữ bên ngoài hỏi khi nào uống thuốc Thích Ánh Trúc mới hoảng hốt bật dậy, cảm thấy mình dường như trước nay chưa từng rời khỏi nơi này.

Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến Thời Vũ nói mình luôn thở dài, nàng lại che mặt lại.

Thị nữ vào hầu hạ kì lạ hỏi: “Nữ lang, người làm sao vậy?”

Thích Ánh Trúc lắc đầu trốn trong màn.



Thích Ánh Trúc khoanh tay đoan chính đi dọc theo hành lang, mới vừa đi thỉnh an từ chỗ Hầu phu nhân về. Nàng lẳng lặng đi về phía trước, bọn thị nữ đi theo phía sau,, bỗng nhiên có một người chạy vội đến, cười hì hì: “Xin lỗi, xin lỗi, thức dậy muộn, nữ lang, ta sẽ không làm hỏng việc chứ?”

Người nọ nhìn những người phía sau Thích Ánh Trúc, chợt lên tiếng: “Sao lại có nhiều người như vậy? Nữ lang, người không cần ta hầu hạ nữa sao? Các ngươi đang làm gì vậy, đi mau đi mau!”

Thích Ánh Trúc quay đầu, thấy Tần Tùy Tùy ăn mặc như thị nữ, thành thạo đem bọn thị nữ phía sau nàng đuổi đi. Thích Ánh Trúc thở phào nhẹ nhõm, bọn thị nữ đi rồi, nàng không cần mang dáng vẻ tiểu thư khuê các nữa.

Tần Tùy Tùy ngẩng mặt nhìn nàng cười, nắm lấy tay nàng, học cách ăn mặc như thị nữ rồi đỡ lấy tay Thích Ánh Trúc: “Nữ lang, ta đi theo người, chúng ta đi đâu?

Thích Ánh Trúc nhỏ giọng: “Có tỷ muội ngày xưa nghe nói ta đã trở về, muốn đến chào hỏi, ta phải đón tiếp.”

Tần Tùy Tùy gật đầu: “Được,xem ra mối quan hệ của ngươi không tồi.”

Hai người đi từ hành lang tới, ngày hè chói chang, Thích Ánh Trúc nhịn một lát, vẫn là không chịu được. Nàng cúi đầu nhìn người đi theo mình nhẹ nhàng đung đưa tà váy: “Các ngươi không phải rất bận sao? Hầu phủ không thể đi lung tung, các ngươi cẩn thận một chút.”

Tần Tùy Tùy cười để lộ răng ra: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không làm liên lụy đến ngươi.”

Thích Ánh Trúc mím môi.

Hai người qua cửa tròn, sắp đến sảnh ngoài, Tần Tùy Tùy mới nghe được Thích Ánh Trúc nhỏ giọng nghẹn hỏi: “Thời…… Thời Vũ đâu?”

Tần Tùy Tùy cố ý hỏi: “Gì cơ? Ngươi nói chuyện nhỏ quá, ta không nghe rõ.”

Thích Ánh Trúc đỏ mặt, Tần Tùy Tùy trợn to mắt nhìn nàng, lần đầu tiên thấy một nữ lang rụt rè thẹn thùng như vậy. Tần Tùy Tùy không đành lòng trêu nàng nữa, Thích Ánh Trúc cắn môi, cố gắng lớn tiếng một chút: “Thời, Thời Vũ!”

Ánh mắt Thích Ánh Trúc đen láy như hoa liếc Tần Tùy Tùy một cái. Một cái liếc này như sóng như suối tuôn trào.

Tần Tùy Tùy:…… Khó trách Thời Vũ đi không nổi. Nếu ta là nam, ta cũng nghĩ muốn đè nàng xuống.

Tần Tùy Tùy ánh mắt lấp lánh nhìn sang chỗ khác: “Hắn, hắn đi theo Bộ đại ca đi tìm hiểu nhiệm vụ, nghiên cứu địa hình. Hắn không muốn đi, nhưng nếu hắn không đi, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ …… Ngươi yên tâm, có ta ở đây bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi.”

Thích Ánh Trúc cúi đầu thất vọng.

Một lúc sau, Thích Ánh Trúc nhỏ giọng: “Cái kia chắc là rất nhiều tiền”

Tần Tùy Tùy: “Cái gì?”

Trong mắt của Tần Tùy Tùy thì Thích Ánh Trúc yểu điệu mảnh mai có thể đẩy ngã bất cứ lúc nào, Thích Ánh Trúc từ từ ngẩng mặt lên, trong mắt lại có một ý cười lanh lợi. Khi Thích Ánh Trúc cười lên, lúm đồng tiền trên má khẽ động khiến người ta muốn hôn lên. Tần Tùy Tùy nhìn đến ngây người, nghe Thích Ánh Trúc cười:

“Ta biết, Thời Vũ rất yêu tiền. Nếu không có tiền, chàng sẽ không đi lung tung.”

Tần Tùy Tùy nghĩ tới chuyện Thời Vũ xúi giục Thích Ánh Trúc lừa tiền nàng cùng Bộ Thanh Nguyên …… Vì đi theo Thích Ánh Trúc, Tần Tùy Tùy và Bộ Thanh Nguyên đã mất rất nhiều “máu”.

Tần Tùy Tùy hỏi: “Tiền đến đây của ta và Bộ đại ca, có phải ngươi đưa hết cho Thời Vũ không?”

Thích Ánh Trúc lắc đầu: “Chàng để lại cho ta một nửa.”

Tần Tùy Tùy gật đầu,tâm tình phức tạp nhưng cũng rất vui mừng: “Thời Vũ, vẫn là biết lí lẽ.”

Nàng hỏi: “Nhưng sao ngươi biết hắn yêu tiền như mạng? Sát…… Ngốc Thời Vũ sẽ không đem nhược điểm lớn nhất của mình đi nói khắp nơi đâu.”

Thích Ánh Trúc cúi đầu: “Ta đoán. Chỉ là, chàng cũng quá yêu tiền. Ta cảm thấy như vậy không tốt.”

Tần Tùy Tùy giọng nói lạnh nhạt: “Sao lại không tốt, người ta phải có cái để sống. Sau khi trải qua nhiều khổ sở sẽ sợ mình lại trở về như trước kia.”

Thích Ánh Trúc ngẩng mặt, Tần Tùy Tùy cười với nàng, ghé sát vào lỗ tai nàng: “Thời Vũ khi còn nhỏ đã từng bị người ta đánh gãy chân, bị ném ở trên nền tuyết trong thị trấn để hắn tự sinh tự diệt. Khi hắn đói, cái gì cũng đều đã ăn qua. Sau khi trở về, hắn trở nên rất yêu tiền.

“Thích nữ lang trước nay cũng không thiếu tiền, sẽ hiểu được quái vật như chúng ta sao?”

Thích Ánh Trúc ngẩn người nhìn Tần Tùy Tùy.

Nàng bỗng nhiên nắm lấy tay Tần Tùy Tùy: “Vì sao ngươi lại nói như vậy? Nếu Thời Vũ là không có cảm tình, bị các ngươi gọi là quái vật, vậy các ngươi là cái gì? Ngươi vì sao cũng tự gọi mình là quái vật, ta thấy ngươi rõ ràng rất tốt, chỗ nào cũng tốt. Tại sao lại tự ghét bản thân mình như thế, tiểu Tùy?”

Tần Tùy Tùy: “……”

Nàng bỗng dưng rút tay ra, hung ác nói: “Tại sao ta phải đem nhược điểm của ta ra nói cho ngươi! Còn có đừng gọi bậy, ta không phải ‘ tiểu Tùy ’!”



Nhưng mà dù cho là như thế nào, khi Thích Ánh Trúc trở lại Hầu phủ, người làm bạn với nàng nhiều nhất đó là Tần Tùy Tùy xuất quỷ nhập thần.

Thích Ánh Trúc nhìn thấy Thời Vũ một lần là năm ngày sau kể từ khi nàng trở lại Hầu phủ.

Ngày đó, Thích Ánh Trúc và Thích Thi Anh không tình nguyện, cùng ngồi trong phòng vẽ tranh với hai vị khách. Đây là chuyện của Thích Thi Anh, ngày xưa luôn là Thích Thi Anh làm đại diện, bây giờ Thích Ánh Trúc trở về, Hầu phu nhân liền năn nỉ Thích Ánh Trúc đi đại diện Hầu phủ——

Nữ nhi ruột rất ngoan ngoãn nhưng lại bị chế giễu là th ô tục cũng khiến người khác phẫn nộ.

Liễu xanh rũ trên mặt hồ, mặt hồ như gương, hoa bay vào nơi đang mở cửa, rơi xuống trên người vài vị nữ lang.

Mấy nữ lang thảo luận cách vẽ, bàn giấy và bút mực đều là những vật học đòi văn vẻ. Thích Ánh Trúc đang cầm bút vẽ tranh, bỗng nhiên nghe được một tiếng chim kêu. Tiếng kêu có tiếng nhưng bất lực, có một tiếng không một tiếng……Trái tim Thích Ánh Trúc khẽ đập nhanh, xoay đầu lặng lẽ nhìn về phía ngoài cửa sổ, mắt nàng mở to.

Cách một cái hồ nước trong vắt, Thích Ánh Trúc thấy được Thời Vũ.

Thiếu niên mặc bộ y phục toát lên sự mạnh mẽ, giày da bọc lấy cái chân thon dài, nhìn lên trên, đôi mắt giống như những viên đá đen huyền bí tuyệt đẹp, cánh tay dài dang rộng, đang vẫy tay về phía nàng.

Trái tim Thích Ánh Trúc nhất thời đi theo hắn bay ra ngoài.

Nhưng mà —— Thích Ánh Trúc nhìn hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý nói mình còn tiếp khách.

Thời Vũ không lộ ra cảm xúc.

Tiếng chim kêu ríu rít vang lên cạnh khung cửa sổ. Mặt khác trong phòng các nữ lang cũng chưa chú ý tới ngày mùa hè đột nhiên có tiếng chim hót, chỉ có Thích Ánh Trúc cắn rứt chột dạ, lén quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cách một cái hồ, nàng nhìn thấy Thời Vũ ngồi ở bên hồ, cởi giày, để đôi chân trắng ngần xuống hồ chơi, nhìn nàng cười với ánh mắt đầy sao.

Thích Ánh Trúc nắm bút lông thật chặt.

Lại một tiếng chim kêu.

Thích Ánh Trúc lại nhìn lần nữa, bên hồ đã không có người, nàng không khỏi trợn tròn mắt. Nàng đột nhiên phát hiện cây liễu có cành lá phát ra ánh sáng đen bên hồ đang lay động, Thích Ánh Trúc tập trung nhìn, thấy Thời Vũ uy phong đứng ở trên cây, lay động cành liễu cùng chào nàng.

Thích Ánh Trúc: “……”

Tiếng chim vừa dứt, nàng không ngừng quay đầu nhìn hắn. Thích Ánh Trúc rõ ràng đang rất bận, nhưng Thời Vũ lại năm lần bảy lượt muốn nàng đi xem, dùng tiếng chim kêu ríu rít dẫn dụ dàng ra ngoài chơi cùng hắn. Thích Ánh Trúc cố gắng kiềm chế, nói với mình phải cùng khuê tú tu dưỡng, nhưng trong lòng nàng lại bị lông chim lần lượt mà lay, lay đến nàng tay chân rụng rời mềm lòng.

Vì thế nàng không ngừng nghiêng đầu nhìn hắn.

Nhìn hắn một lúc nhảy đến dưới tàng cây, luyện quyền đến chán, dáng người hắn cao và ốm, vòng eo giống như cây liễu lại giống bảo kiếm; một lúc lại lôi cành liễu dài từ trên cây xuống, đánh vào mặt hồ, chơi đến một hồ nước sóng mênh mông, một lúc lại dựa vào trên cây, ánh mắt oán giận mà nhìn chằm chằm nàng, một lúc lại bắt đầu cởi y phục và dây đai, nóng lòng muốn nhảy xuống nước ……

Thích Ánh Trúc: “……”

Nàng nhịn không được mà phụt cười một tiếng, Thích Thi Anh bên cạnh mặt tối sầm nói: “Ngươi đang chê cười ta vẽ xấu sao?”

Thích Ánh Trúc ngẩng mặt vô tội, không biết từ khi nào, nàng cũng học được cách giả vô tội: “Hiểu lầm.”

Thích Thi Anh: “……”



Thời Vũ ở bên hồ cố gắng gây chú ý với Thích Ánh Trúc, muốn kêu nàng ra chơi với hắn. Hắn cách cửa sổ mà nhìn nàng, đã sốt ruột vô cùng, có điều là Thích Ánh Trúc không ra. 

Thời Vũ giận dỗi nhìn chằm chằm mặt hồ, phía sau có tiếng bước chân, một giọng vang lên hỏi: “Ngươi, ngươi……giả làm vệ sĩ của tỷ phu tương lai của ta, phải không? Có phải ngươi không!”

Thời Vũ mơ hồ quay đầu lại, nhìn thấy tiểu công tử của Hầu phủ Thích Tinh Thùy đang chỉ vào hắn, ánh mắt phức tạp lại kích động.

Thích Tinh Thùy là từ học đường lén đi ra, vừa mới lén trốn nhóm người hầu đi liền đụng phải thiếu niên tạo dáng õng ẹo bên hồ. Thích Tinh Thùy tò mò tới xem thì thấy là Thời Vũ. Thích Tinh Thùy trong lòng giấu bí mật của Thích Ánh Trúc, lúc này nhìn thấy Thời Vũ, dậm chân:

“Lâu như vậy rồi tại sao ngươi còn chưa tách ra khỏi Ánh Trúc tỷ? Ánh Trúc tỷ tại sao còn ở cùng ngươi? Ngày đó thấy các ngươi cùng nhau tới phủ ta muốn nói…… Các ngươi gan thật! Cái này so với ban ngày ban mặt không mặc quần áo có khác gì nhau đâu!

“Ta nói cho ngươi biết, cha nương ta thương Ánh Trúc tỷ, sẽ không gả Ánh Trúc tỷ cho ngươi đâu. Ngươi, ngươi…… Ngươi mau hết hy vọng đi, ta cầu xin ngươi! Ngươi đừng làm chậm trễ Ánh Trúc tỷ của ta thành thân!”

Thích Tinh Thùy nói một hồi, Thời Vũ mơ hồ nghe một lúc lâu. Hắn nghe xong, nhưng không hiểu hết người này đang nói cái gì. Nói lung tung lên, Thời Vũ nghe xong liền quên, lười nghe hết. Chỉ là hiện tại, Thời Vũ nhìn chằm chằm Thích Tinh Thùy, rũ mắt nhìn hồ nước kia.

Thời Vũ hỏi: “Ngươi biết bơi không?”

Thích Tinh Thùy không hiểu được: “Biết. Tại sao…… A ——”

Hắn hét thảm một tiếng, bị Thời Vũ đá xuống nước, vùng vẫy muốn chìm.



“Tiểu công tử rơi xuống nước!”

“Mau cứu người!”

Tiểu công tử của Hầu phủ không biết vì sao rơi xuống nước, tiếng trong hồ phát ra lớn như vậy. Thích Thi Anh trong phòng cầm bút vẽ phát bệnh nghe được đệ đệ rơi xuống nước, trong đầu trầm trồ khen ngợi, gương mẫu mà xông ra ngoài: “Ta đi cứu đệ đệ của ta!”

Thích Ánh Trúc đứng lên đi theo.

Hai khách nữ cũng hoảng loạn ra phía ngoài đi đến cạnh hồ nước: “Sao lại thế này? Đang êm đẹp mà sao lại rơi xuống nước?”

Nữ lang kia đi trước, Thích Ánh Trúc sức khỏe yếu ớt mà chậm hơn các nàng vài bước. Thích Ánh Trúc mới ra khỏi phong vẽ, đã bị một đôi tay ôm lấy eo. Tim Thích Ánh Trúc đập mạnh, bị người nọ ôm đi.

Thời Vũ ôm Thích Ánh Trúc, cuối cùng tìm được một nơi không có người, cùng nàng tránh ở bên ngoài góc tường của một sương phòng. Người của hầu phủ đều bị việc Thích Tinh Thùy rơi xuống nước mà hoảng loạn, sôi nổi đến xem, mà Thời Vũ chỉ cúi đầu nhìn Thích Ánh Trúc.

Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ, là chàng đẩy đệ đệ ta xuống nước sao?Sao chàng có thể làm như vậy?”

Thời Vũ: “Hắn nói mình biết bơi. Hơn nữa hắn cứ nhằm về phía ta lải nhải,rất phiền. Nếu hắn không rơi xuống nước thì ta cũng không có cách mang nàng đến đây.”

Hắn uất ức trừng nàng: “Nàng xấu quá, ta kêu nàng ra nàng cũng không ra. Nàng chỉ cùng mấy nữ lang đó nói chuyện, cũng không để ý tới ta.”

Thích Ánh Trúc chỉ có thể nói: “Quy tắc của Hầu phủ nghiêm ngặt…… Ta sớm đã nói với chàng rồi.”

Thời Vũ mím môi. Hắn là vì Thích Ánh Trúc mới không làm bậy. Qủa thật quy tắc của hầu phủ với hắn mà nói thì tính là cái gì. Nhưng Tần Tùy Tùy tới trước báo cho hắn, để hắn không gây rắc rối cho Thích Ánh Trúc. Thời Vũ biết mình có rất nhiều chuyện không hiểu, nên cái gì cũng không dám làm, chỉ sợ Thích Ánh Trúc sẽ đau lòng……

Thời Vũ cúi đầu: “Ta chỉ là muốn ở cạnh nàng. Tần Tùy Tùy nói, bình thường ta không thể vào nhà của nàng, sẽ không tốt cho nàng. Nhưng tại sao nàng ta có thể vào?”

Thích Ánh Trúc: “Nàng là nữ lang, Thời Vũ.”

Thời Vũ nhíu mày.

Hắn ngẩng đầu, ngây ngô hỏi: “Ý nàng là, ta có thể nam giả nữ để ở bên nàng sao?”

Hắn cúi đầu nhanh chóng hôn nàng một cái, vui sướng nói: “Để Tần Tùy Tùy và Bộ đại ca đi làm nhiệm vụ, ta giả làm nữ lang, cùng chơi với nàng, được không?”

Thích Ánh Trúc đứng yên nghẹn lời, không nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc