ĐÊM XUÂN

Đêm mưa rả rích, sương mù dày che mờ khắp nơi.

Thích Ánh Trúc quay đầu nhìn về phía cửa sổ tối đen như mực, nàng không thể nhìn thấy bất kì thứ gì ngoài kia.

Nếu như bây giờ nàng còn ở Hầu phủ, ở khuê phòng của nàng lúc trước, mỗi lần có mưa vào ban đêm lá chuối sẽ phản chiếu trên ô cửa sổ. Bức màn tre được cuộn lại, hành lang trong mỗi cơn mưa đêm đều được chiếu sáng bởi những chiếc đèn lồ ng sáng rực rỡ. Đám thị nữ lần lượt bưng tách trà,mâm trái cây đi ra đi vào, Hầu phu nhân cầm ô đến thăm nữ nhi đang bị bệnh,  tiểu công tử Hầu phủ đang chơi đùa trước hiên nhà. Không khí trong phòng đầy mùi thuốc vừa đắng vừa chát.

Chỉ trong nháy mắt, bên cạnh nàng chẳng còn ai.

Cuộc đời chỉ là chốn phù hoa cuối cùng chỉ sống uổng phí một đời mà thôi.

Nếu cuộc đời chỉ là chốn phù hoa thì hãy để nó trôi đi thôi.

Thích Ánh Trúc cảm thấy thật nhàm chán lại cảm thán cuộc sống này thật là đau khổ, con đường tương lai của nàng lại tối đen như mực. Nàng đã cố thu mình vào trong vỏ bọc của bản thân nàng, nàng không muốn gặp ai, nàng cũng không muốn nói chuyện với ai nữa. Tất cả mọi thứ bây giờ chỉ còn là hắn, Thời Vũ không đối xử tệ bạc với nàng. Nàng luôn biết hắn muốn gì, đêm nay nàng sẽ giao cho hắn.

Thân thể của nàng không tốt sợ không chịu nổi hắn, nàng muốn đối xử với hắn thật tốt sau đó nàng không cần phải kéo dài thêm cuộc sống này.

Nhưng mà, mái tóc đen nhánh của hắn trong vòng tay của nàng khẽ động đậy, hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào cổ nàng, hắn hôn rồi lại hút trên cổ nàng, tầng tầng lớp lớp cảm xúc đụng chạm da thịt mạnh mẽ truyền đến tận sâu trong người nàng, nàng nhịn không nổi hơi thở gấp gáp, nhẹ nhàng run rẩy.

Những thứ đang sảy ra thật khác so với suy nghĩ của nàng.

Thời Vũ đem nàng ấn xuống, xoay người đem cổ tay nàng nắm chặt. Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy rồi lại cúi đầu tiếp tục hôn lên th@n thể nàng. Giọng hắn trở nên rõ ràng, dứt khoát vang bên tai nàng:” Ta muốn nàng nha”.

———— Nàng phải đồng ý bất cứ lúc nào mà hắn muốn.

Tim Thích Ánh Trúc đập rộn ràng, nàng khẽ nhăn mày lại nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Thời Vũ ôm nàng một cách âu yếm, vuốt v e khuôn mặt nàng. Hắn nghiêng người, bóng hình hắn in trên bức tường, hơi thở ấm áp của hắn phả từ trên mái tóc của nàng, từ trên tai của nàng. Thích Ánh Trúc run rẩy cắn môi, nàng vẫn đang cố gắng chống cự lại cái cảm giác k1ch thích do hắn mang đến.

Đầu hắn đang vùi trong ngực nàng nhẹ nhàng nhấc lên, đôi mắt đen láy cứ nhìn nàng chăm chú.

Chuyện này vốn dĩ đã không bình thường lại có thể làm nàng ngay lập tức thở hổn hển, không nhịn được đưa tay ôm lấy vòng eo hắn. Bàn tay nàng chạm vào chỗ nào trên da thịt hắn đều giống như đang bị bỏng vậy. Nàng run lên một chút, hắn liền ngẩng mặt lên hôn nàng trấn an nàng. Trên người hắn mang theo hơi thở của riêng bản thân hắn mà thôi, hơi thở ướt át lại sạch sẽ. Nụ hôn của hắn vừa nhẹ vừa ngắn ngủi nàng giống như bị động vật li3m lên vậy cũng giống như hắn đang li3m bơ trên mặt nàng vậy.

Đôi mắt của hắn trong sáng, trong đôi mắt hiện ra sự lấy lòng.

Nhịp tim của Thích Ánh Trúc lại đập nhanh hơn.

Hắn hỏi nàng:” Có được không?”.

Thích Ánh Trúc không biết phải nói gì, hắn đúng là đồ cứng đầu,nàng hiểu điều đó liền bật cười sau đó nàng liền vùi mặt xuống. Hắn thong thả vừa x0a nắn cơ thể nàng vừa chọc nàng, sự nóng bỏng đó rơi trên người nàng làm cả người nàng từ cứng đờ dần dần trở thành dòng suối trong núi, dịu dàng, quyến luyến.

Chuyện này, chuyện này có chút không đúng lắm.

Thích Ánh Trúc hoảng hốt nghĩ mặc dù nàng chưa bao giờ trải qua chuyện này nhưng nàng đã bị bệnh đã lâu trong lúc rảnh rỗi nàng thường xuyên đọc thoại bản*. Lần đầu tiên của người con gái được thoại bản miêu tả thường luôn là rất đau đớn, người con gái sẽ cảm thấy khó chịu, dường như trong lần đầu tiên ấy người con gái sẽ không được hưởng thụ gì hết.

*Thoại bản: là một cách gọi khác của tiểu thuyết. Nó xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại.

Nhưng lang quân thì khác, sẽ rất thoải mái, sẽ không nhịn được, sẽ mất khống chế, chỉ hưởng thụ thôi không quan tâm đ ến thê tử.

Thích Ánh Trúc âm thầm so sánh thể lực yếu kém của nàng với hắn, khoảng cách quá lớn làm nàng lo sợ phải chạy tới y quán lén hỏi thầy thuốc rốt cuộc nàng có thể chịu được hắn hay không? Tối nay nàng đã hạ quyết tâm sẽ báo đáp Thời Vũ thật tốt đó là nằm im giống như một con cá chết mặc cho Thời Vũ hưởng thụ.

Con cá chết như nàng lại được hắn thổi sức sống.

Mưa phùn kéo nguyên đêm dài như một mồi lửa đốt cháy không khí trong phòng nhưng không đủ làm bỏng rát người. Mỗi lần nàng ngại ngùng hắn lại dừng lại rồi cúi đầu hôn nàng. Hắn đợi nàng bình tĩnh một chút sau đó lại tiếp tục. Từ mặt, cổ, mái tóc đen dài, tâm tình cháy bỏng, eo mềm mại, chân thon dài… Toàn thân nàng như được bao phủ bởi màn mưa xuân.

Thích Ánh Trúc đắm chìm vào trong cơn mưa xuân tầm tã ấy.

Hơi thở của hắn gấp gáp di chuyển từ từ xuống dưới.

Thích Ánh Trúc cầm tay hắn, giọng nói run run chứa sự sợ hãi:” Thời Vũ”.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, hơi nóng trong chăn một lúc một cao, nàng ngại ngùng đến độ không dám kéo chăn ra nhìn hắn nhưng hắn làm nàng cảm thấy có chút kì lạ, hoảng hốt. Thích Ánh Trúc không nhịn được chống tay về phía sau tính ngồi dậy. Nàng cất giọng trầm trầm:” Chàng tính làm gì vậy?”.

Mái tóc đen rối tung dính trên má, đôi môi Thời Vũ đỏ tươi, cánh môi ướt át. Hắn còn trẻ đương nhiên là có tính dục nhưng nhìn hắn ngây thơ như vậy. Hắn rất thản nhiên trả lời nàng:” Hôn một cái”.

Hai má Thích Ánh Trúc đỏ lên, nàng nói nhỏ:” Tại sao chàng lại muốn làm như thế? Thật sự rất kì lạ đó, không phải chỉ cần, chỉ cần….” Nàng thẹn thùng, bối rối cố gắng khoa tay múa chân một chút, cắn môi:” Như vậy không phải là tốt rồi sao?”.

Hắn sửng sờ sau đó cong môi nhìn nàng cười.

Hắn ở trên người nàng giống như một con rắn, hắn đột ngột đâm mạnh vào người nàng. Hắn rướn cổ ở trên cổ nàng, môi hắn hé mở, lông mi rũ xuống khiến nàng nhìn hắn đến mất hồn. Giọng hắn vang lên bên tai nàng mơ hồ:” Như vậy đối với nàng sẽ đau lắm, nàng thật là ngốc mà. Nàng yên tâm đi, không sao đâu, ta biết phải làm như thế nào để ta dạy nàng”.

Thích Ánh Trúc cảm thấy nàng giống như bị nghẹn trong cổ họng, thốt không ra lời chỉ có thể cảm nhận đôi bàn tay thành thục của hắn ở trên người nàng, hắn đúng là một tên nóng nảy mà. Nàng không biết hắn đối với con mồi của hắn có bao nhiêu là kiên nhẫn, bao nhiêu sự chú ý. Thời Vũ, hắn sẽ không làm việc gì đó hấp tấp, từ từ tính kế, đúng vậy hắn quả thật không nóng nảy chút nào.

Cả đêm nay nàng đều là của hắn, là nhũ mẫu của nàng đồng ý cho hắn đến chơi cùng nàng mà chính nàng cũng đã chấp nhận còn gì.

Thích Ánh Trúc nghĩ đến những điều Thời Vũ đã làm cho nàng, đúng vậy, từ khi nàng quen biết hắn, hắn chưa bao giờ làm tổn thương nàng.

Hắn chính là người đã dụ dỗ nàng vào vực sâu không lối thoát này.

Thích Ánh Trúc há hốc cùng với hơi thở của hắn đan xe, hòa quyện với nhau. Nàng yếu ớt mà ngã xuống được hắn ôm chặt vào lòng. Hắn cười nhẹ, cúi đầu dùng cằm cọ cọ lên cánh môi của nàng, dùng hàng mi trêu chọc nàng. Thích Ánh Trúc gian nan, nức nở, ngón tay nàng mềm như kẹo bông, ngón tay tê dại cả rồi chỉ còn cách bám chặt vào vai hắn, hơi thở phập phồng trong đêm tối.

Trong màn đêm, tiếng mưa rơi càng lúc càng xa xôi, Thích Ánh Trúc mơ mơ màng màng, nắm lấy cổ tay hắn, bất chợp nhìn trên cánh tay của hắn, thủ cung sa của hắn và nàng đang ở dính chặt vào nhau.

Thời Vũ nhận ra ánh mắt của nàng, hắn cúi đầu xuống cùng với nàng nhìn vào hai điểm đỏ chót kia.

Thích Ánh Trúc nũng nịu, oán giận nói:” Nếu không phải chàng cũng điểm thủ cung sa trên tay, ta thật sự không nghĩ chàng thế mà lại là lần đầu tiên”.

Thời Vũ nói:” Đây chính là lần đầu tiên của ta”.

Thích Ánh Trúc:” Nhưng, nhưng chàng quá thành thạo rồi”.

Hắn lại tới trêu chọc nàng, hắn cọ mũi hắn lên mũi nàng, trái tim hắn như cùng nhịp đập với trái tim nàng. Tay hắn không chạm vào bất cứ thứ gì trên người nàng nhưng nàng lại có cảm giác tất cả cơ thể của nàng đều đã được hắn chạm qua vậy. Ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên người nàng không để lại dấu vết gì nhưng mỗi lần nàng nhíu mày hắn lại nhanh chóng rời tay ra. Hơi thở của hắn, của nàng đều trở nên nóng rực, hắn vùi đầu vào cổ nàng, chỉ muốn làm nàng thoải mái, đắm chìm.

Thích Ánh Trúc chụp lấy tay hắn, hấp tấp kêu:” Thời Vũ, Thời Vũ”.

Nàng mơ màng chụp được thứ gì đó nhưng nàng không cảm nhận được đó là thứ gì. Nàng muốn nói điều gì đó nhưng vì quá ngại ngùng không dám thốt thành lời.

Thời Vũ nói thầm bên tai nàng:” Đừng từ chối ta, nàng không vui ta muốn làm nàng vui vẻ một chút “.

Thích Ánh Trúc ngẩn người, tim đập loạn nhịp, nước mắt ẩn hiện như sắp rơi. Nàng ngước nhìn hắn, đưa tay chạm vào khuôn mặt đẹp trai đang cúi xuống của hắn. Nàng nghẹn ngào nói:” Không phải chàng không có tình cảm sao? Làm sao mà chàng biết ta đang không vui?”.

Thời Vũ trợn to mắt rồi nói:” Ta không phải là kẻ ngốc”.

Thích Ánh Trúc ngây người nhìn hắn, nàng cười khúc khích, đôi mắt nàng ẩn hiện nước mắt. Nàng ôm cổ hắn, ôm hắn chặt trong lòng ngực nàng. Nàng nghe được tiếng của hắn thì thầm bên tai nàng:” Nàng phải vui vẻ thì làm loại chuyện này mới vui vẻ, tận hứng”.

Thời Vũ ngẩng đầu lên hỏi nàng:” Nàng có cảm thấy thoải mái hơn chút nào chưa?”.

Thích Ánh Trúc ngượng ngùng, cúi đầu, sợ hắn không nhìn thấy, nhẹ nhàng nói:” Ừ”.

Thời Vũ ngẩng đầu, hắn làm nũng giống y như nàng:” Vậy nàng hôn lên hầu kết( quả táo trên cổ đó quý vị ) của ta, có được không?”.

Da đầu của nàng tê dại đi, nàng hoảng sợ, run rẩy hôn lên hầu kết của hắn còn hắn cả người run rẩy, rên khẽ một tiếng, cả người hắn đè chặt nàng hơn. Nụ hôn ướt át rơi trên cổ nàng, nàng đẩy nhẹ người hắn, lại nghe hắn nói thầm thì:” T hôn phía dưới của nàng được không?”.

Thích Ánh Trúc mơ màng trả lời hắn:” Ta, ta không hiểu chàng đang nói gì”.

Hắn liền cầm lấy tay nàng, kéo xuống dưới để cho nàng có thể cảm nhận được. Ngay lập tức, nàng bị dọa đến cả người run rẩy trong lòng ngực hắn. Nàng đẩy người hắn, Thời Vũ cười rồi nói:” Nàng sợ cái gì? Nàng trốn tránh cái gì vậy? Không phải người như các nàng bình thường đều đọc sách sao? Không phải nói cái gì sắc dục, cái gì mà trời sinh đã là như vậy? Nếu đã như vậy tại sao nàng còn phải cố kháng cự lại chứ?”.

Thích Ánh Trúc liền sửa lại lời hắn:” Là sắc thực, tính dục”.

Nàng rơi vào bẫy của hắn chỉ bằng một câu nói.

Vì vậy, cả một đêm dài, nàng mơ màng bị hắn dụ dỗ rơi vào hố sâu. Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, trong phòng từng tiếng sột soạt, sột soạt. Thích Ánh Trúc hết nức nở lại đến rên khẽ, hơi thở của Thời Vũ luôn ổn định lại trở nên bất ổn.

Da đầu Thích Ánh Trúc tê dại, nàng cực kì sợ Thời Vũ cất tiếng nói. Cứ mỗi lần hắn nói, không phải là vị trí trên người nàng thì nàng cũng không biết chính bản thân lại có những phản ứng kì lạ đến vậy nhưng mà hắn vẫn hỏi:

“ Ta có thể hôn chỗ này của nàng được không?”.

“ Ta lâu một chút, nàng chịu nổi không?”.

“ Ta lật người nàng lại có được không?”.

“ Nơi này là ngực của nàng đúng không? Ta có thể cắn một cái được không?”.

Nàng thật sự cái từ “ được không” của hắn, nàng vô cùng hi vọng hắn cứ vùi đầu vào thân thể nàng đừng ngẩng đầu lên hỏi những câu hỏi như vậy nữa. Đã lỡ rơi vào hố sâu rồi nào có ai mong muốn rơi xuống hố sâu một mình.

Đôi tay của hắn và nàng xiết chặt vào nhau, hơi thở gần kề, má kề má. Mưa xuân rả rich đêm dài, trong căn phòng ấm áp đôi nam nữ ở trên giường tay đan chặt vào nhau hướng về phía trước, mái tóc đen nhánh xõa tung. Trên cánh tay của đôi nam nữ chính là thủ cung sa, dần dần mờ nhạt đi rồi tiêu biến.

Đúng là có chút đau.

Nhưng một kẻ quanh năm bệnh tật như nàng vẫn chịu đựng được.

Cơn đau cũng chỉ một lát mà thôi mà hơn nữa cảm giác đau đớn cũng không bằng với thoải mái, liều lĩnh. Bao nhiêu năm qua chỉ có thể ở trong phòng, bao nhiêu năm qua chỉ có áp lực cuối cùng đã được giải thoát bởi những giọt mồ hôi rơi xuống, cả phòng bao trùm mùi hương tình d*c, tất cả đều được giải thoát, không cần quan tâm đ ến kết quả ra sao.

Trong cơn mơ màng, Thích Ánh Trúc luôn nhớ đến Thời Vũ. Nàng không biết liệu hắn có thật sự tồn tại hay là hắn chỉ là một món quà mà trời cao ban cho nàng hay chăng chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời nàng. Như vậy là đủ rồi,chỉ cần trong lòng nàng, nàng yêu hắn, nàng nhớ hắn, nàng luôn luôn ở bên cạnh hắn.

“ Hắn giống như một cơn mưa xuân trong đời nàng, trầm miên lưu ly( lưu luyến khó rời), hoa lạc thành bùn ( hoa rơi rụng cuối cùng biến thành đất bùn, đẹp đến mấy rồi cũng tan biến), ngày hôm sau trời lại trong xanh, giống như chưa bao giờ xuất hiện”.



Thích Ánh Trúc không biết nàng đã ngủ bao lâu, cũng không biết bình minh đã lên từ khi nào. Nàng bị ánh nắng đánh thức, có cảm giác như có bóng dáng ai đó đang che ánh nắng mặt trời cho nàng. Giấc ngủ mơ màng cuối cùng thì vị tiểu thư ở trên giường vẫn phải tỉnh lại, nàng mở mắt ra, mơ mơ màng màng ôm chặt chăn.

Ngoài cửa sổ trời đã tạnh mưa, bầu trời quang đãng, chim chóc hót vang. Bên trong căn nhà gỗ, Thích Ánh Trúc ngây ngốc nằm trên giường nhìn qua Thời Vũ thấy hắn đang chống má, nằm ở bên giường ngốc nghếch nhìn nàng.

Hắn khó chịu:” Ta không nên mua loại màn này nếu không chỉ cần trời sáng, nàng liền tỉnh”.

Ngón tay hắn vuốt v e dưới mắt nàng, nói:” Nàng ngủ không ngon sao?”.

Thích Ánh Trúc vẫn ngây ngốc mà nằm trên giường.

Mà hắn vẫn cứ nằm bò ra nhìn nàng, ánh mắt hắn sáng ngời chứa đầy sự vui sướng, hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi cười khúc khích. Thời Vũ giống như say mê điều gì đó, hắn có chút ngại ngùng, không giống thường ngày mà nói với nàng:” Ương Ương, nàng thật xinh đẹp”.

Hắn mê mẩn nàng:” Khuôn mặt ra khuôn mặt, cánh tay ra cánh tay, eo ra eo”.

Hắn dùng những từ đơn giản nhất mà hắn có thể nghĩ ra được để miêu tả vẻ đẹp của nàng trong đôi mắt hắn. Hắn vừa nói xong, hắn liền biết nàng không hiểu ý hắn, đỏ mặt cúi người xuống, ở trên má nàng hôn một cái thật mạnh sau đó lùi về sau một chút rồi tiếp tục chống tay nhìn nàng.

Thích Ánh Trúc: “…”.

Rốt cuộc nàng cũng bị hành động đột ngột của hắn làm cho tỉnh táo, nàng tĩnh tâm một chút lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua cùng Thời Vũ làm chút chuyện đó. Nàng cảm nhận cơ thể của mình, liền nhận ra, eo run rẩy, tay chân thì không còn sức lực, chỉ còn cách mơ màng nằm ở trên giường.

Thích Ánh Trúc cố gắng đứng dậy, Thời Vũ liền ân cần đỡ nàng. Sau khi nàng đứng dậy chợt phát hiện ở bên trong nàng không mặc gì, nàng liền ôm chặt chăn, quấn chăn thật chặt quanh cơ thể không cho cơ thể lộ ra bên ngoài.

Thời Vũ nhìn nàng rồi đánh giá cả cơ thể nàng:” Nàng trốn tránh như vậy để làm gì? Cái gì cần nhìn ta đều đã nhìn thấy hết cả rồi”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Cổ họng của nàng vì đêm mưa xuân (tình) hôm qua mà trở nên nghẹt, mở miệng nói chuyện âm thanh cũng khàn đi không ít, làm mặt nàng đỏ lên:” …. Chàng, vì sao chàng chưa rời khỏi đây?”.

Thời Vũ cảm thấy khó hiểu:” Vì cái gì mà ta phải rời khỏi đây?”.

Hắn nghĩ rằng có lẽ nàng đã quên, liền lớn giọng nói:” Đây là phòng của ta, là ta tự mình làm tuy rằng ta làm nàng ở nơi này nhưng nơi này vẫn là phòng của ta”.

Thích Ánh Trúc không nói nên lời, cúi đầu, lỗ tai của nàng trở nên đỏ rực. Thái độ kiên quyết đó của hắn làm nàng cho rằng hắn chỉ muốn có một đêm mưa xuân (tình) vui vẻ với nàng chỉ cần hắn có được, hắn liền vui vẻ không quan tâm đ ến chuyện gì mà rời khỏi đây.

Trong thoại bản đều viết như vậy cả.

Huống chi, hắn vẫn chỉ là một tên không hiểu tình cảm là gì.

Nàng không thể phủ nhận rằng lúc thân thể nàng khó chịu nhất, khi nàng trải qua một đêm mưa xuân(tình), ngày hôm sau tỉnh lại người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là hắn đã vậy hắn còn ở ben giường ghé vào tai nàng khen nàng. Quả thật khiến tâm trạng nàng tốt lên không ít.

Nhưng bây giờ nàng có chút hổ thẹn với bản thân vì đêm qua đã sa ngã vào hố sâu.

Thời Vũ ngồi bên giường, tò mò hỏi nàng:” Nàng có nghĩ muốn thành thân cùng với ta không?”.

Thích Ánh Trúc bị những lời của hắn dọa, vội vàng nói:” Ta, ta không hề nghĩ đến điều đó”.

Nàng sợ hắn có những suy nghĩ không thực tế, nói xong liền nhìn chằm chằm vào hắn. May mắn, hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, có lẽ hắn thấy tất cả các nữ nhân trên đời đều như vậy cho nên hắn mới dựa vào chút suy nghĩ đó nên mới hỏi nàng như thế. Sau khi bị nàng từ chối, Thời Vũ không quan tâm trả lời nàng bằng một chữ “Ừ”.

Đương nhiên, thành thân hay không thành thân hắn sẽ không để tâm.

Thời Vũ gật đầu:” Ta hiểu rồi, chúng ta chỉ cần ngủ với nhau là được, không nhất thiết phải thành thân”.

Thích Ánh Trúc sững sờ một chút, nàng nhẹ lòng nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát, buồn bã. Thời Vũ liền chia sẻ với nàng:” Tối hôm qua, có một lần, tim ta đập rất nhanh”.

Thích Ánh Trúc đờ người:” Chàng, chàng không cần phải nói với ta những thứ này”.

Thời Vũ nói tiếp:” Ta sẽ không nói với nàng chi tiết đâu. Điều mà ta muốn nói là, có một lần ta hôn lên người nàng, tim ta đều đập rất nhanh. Thật kì lạ, ngày thường ta không có bị như vậy. Gần nhất… đúng vậy”.

Hắn cau mày, tay đặt trên ngực hắn. Hắn rất nóng lòng muốn chứng minh cho nàng biết rằng hắn cũng có trái tim cũng có tâm tình cũng có tình cảm nhưng lúc này tim hắn đập như bình thường, tay nàng bị hắn kéo qua cảm nhận nhưng nàng không cảm nhận được điều gì. Thời Vũ chán nản, cúi đầu, hắn ngồi kề vai cùng với nàng, liền cảm thấy khó chịu xoay mặt qua nhìn nàng đòi hỏi:” Ta rất muốn làm lại thêm lần nữa”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Hắn nóng lòng muốn thửu lại:” Có được không?”.

Thích Ánh Trúc lại hắn đẩy xuống giường, chăn lại bị hắn mở ra. Hắn không có một chút kiên kị gì làm cả người nàng đều đỏ lên. Hắn vùi đầu xuống dưới, Thích Ánh Trúc cúi đầu, vô tình nhìn được trên ngực nàng, trên da thịt nàng đều là những vết đỏ đậm lại còn rất dày đặc.

Nàng cố gắng đẩy hắn ra:” Thời Vũ”.

Cổ tay của nàng lại bị hắn nắm chặt, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ở đầu ngón tay của nàng khẽ cắn một cái rồi ngậm nó vào miệng. Hắn nhướng mày cười với nàng, hàng lông mi run lên, ánh mắt hắn tràn ngập sự si mê, lưu luyến, Thích Ánh Trúc cố gắng chống đỡ lại trước sự dụ dỗ của hắn, cố đẩy người ăn mặc nghiêm chỉnh ở trên người nàng:” Ta, ta đau eo, chàng bỏ ta ra”.

Thời Vũ vui vẻ, đắc ý trả lời nàng:” Ta không cần eo nàng, nàng cho ta mượn một bàn tay là được”.

Thích Ánh Trúc run rẩy, nàng bị hắn trêu chọc đến phát khóc. Không phải là khóc lóc thảm thiết mà là bị hắn dụ dỗ, bị hắn hấp dẫn. Nàng cố gắng chống cự nhưng rất khó khăn, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gọi quen thuộc của Thành mama, bà cố ý hạ thấp giọng nói:” Thời Vũ, Thời Vũ, tiểu thư, tiểu thư”.

“Thời Vũ, ngươi ở đây sao? Tiểu thư của ta đêm qua ở chỗ này sao? Ngươi có đem tiểu thư trả lại cho ta hay không đây?”.

Thời Vũ xoay người ngồi dậy, để lại Thích Ánh Trúc nằm ở trong chăn đang thở hổn hển. Đai lưng quanh eo của hắn đã lỏng lẽo, nàng nhìn chằm chằm vào phần da thịt đang lộ ra đó nhìn thẳng xuống vòng eo thon của hắn từ phía sau. Nàng không muốn thừa nhận, nàng nhìn chằm chằm vùng eo của hắn, ánh mắt liền đi xuống, liền nghĩ đến đêm qua.

Thích Ánh Trúc chỉ còn cách kéo chăn che mặt, che đi khuôn mặt đang đỏ lên của nàng.

Thời Vũ ngồi ở trên giường trong đôi mắt hắn như được che phủ bởi sương mù. Hắn chưa bao giờ nghĩ đem nàng trở lại đó chỉ chơi có một đêm làm sao thỏa mãn, hắn muốn giết bà mama này sau đó mang nàng giấu đi cuối cùng chỉ còn hắn có thể chơi cùng với nàng. Nhưng hắn biết nếu hắn giết bà mama đó, Ương Ương lại tiếp tục khóc.

Thời Vũ cảm thấy rất đau đầu khi nghĩ đến chuyện này, nàng lặng lẽ đưa tay ra kéo ống tay áo của hắn.

Thời Vũ không vui, quay đầu lại nhìn nàng bĩu môi, hừ một tiếng rồi nói:” Ta không muốn, ta không muốn nàng quay lại đó”.

Thích Ánh Trúc đỏ mặt, nhỏ giọng quát hắn:” Thời Vũ”.

Nàng muốn nói với hắn, nàng vậy mà cùng có một suy nghĩ với hắn:” Thời Vũ, ta không muốn trở về. Thích Thi Anh vẫn còn ở nhà của ta, ta không muốn đối mặt với nàng ta, ta thấy nàng ta tâm trạng ta liền trở nên rất tệ. Còn có trên người ta, trên người ta có rất nhiều dấu vết do chàng để lại, ta không thể để mama nhìn thấy được”.

Nàng khó khăn nói:” Thời Vũ, chàng đưa ta đi nơi khác được không?”.

Thời Vũ lập tức trả lời:” Được”.

Hắn không bĩu môi, không từ chối nhìn nàng, khom người ôm nàng vào lòng, ở trên mặt nàng hôm một cái. Thích Ánh Trúc bị hắn hôn đến nỗi hơi thở rối loạn, trong lòng từng chút đều là mật ngọt. Hắn đối với nàng biểu hiện rõ ràng đến như vậy, có ai mà không thích được quý trọng đâu?

Thích Ánh Trúc liền nhỏ giọng sai bảo hắn, làm thế nào làm ra sao để có thể vào phòng nàng lấy trộm một ít áo quần và trang sức.

Động tác Thời Vũ nhanh nhẹn trong lúc Thích Ánh Trúc trong lòng thấp thỏm, bất an thì hắn đã đem đồ  của nàng trở về. Thích Ánh Trúc nói hắn không được nhìn trộm, Thời Vũ hừ một tiếng, không chịu đi ra ngoài:” Mama của nàng đang đứng ở ngoài kêu lớn như vậy, bà ấy sẽ bắt gặp ta nếu ta đi ra ngoài”.

Thích Ánh Trúc không có cách nào hỏi hắn lúc nãy làm sao hắn có thể đi ra ngoài, nàng cũng không dám cãi cọ với hắn trong lúc Thành mama đang ở ngoài cửa, chỉ có thể cúi đầu cố gắng mặc nhanh quần áo. Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cố tỏ vẻ không có chuyện gì. Khi nàng chuẩn bị chải tóc, Thích Ánh Trúc có chút do dự sau đó cài một chiếc trâm bằng gỗ vào tóc.

Trên đuôi cây trâm có hình đóa hoa mộc lan, nhìn rất rõ.

Thích Ánh Trúc liếc nhìn Thời Vũ.

Thời Vũ không biết nàng đang nhìn bản thân nàng làm gì:” Nàng trang điểm xong chưa? Chúng ta đi thôi”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Nàng buồn bã trong lòng không nói gì, Thời Vũ liền ôm eo nàng. Nàng run lên, eo nàng đã bị hắn ôm chặt, từ cửa sổ mà đi ra ngoài. Thành mama cuối cùng không chịu nổi nữa liền phá cửa đi vào nhưng lại không nhìn thấy đôi nam nữ mà bà muốn tìm.

Thích Ánh Trúc bị Thời Vũ dùng khinh công đưa xuống núi, nàng im lặng hồi lâu vẫn không nhìn được hỏi hắn:” Chàng có thấy cái trâm cài tóc này của ta có sự khác biệt nào không?”.

Thời Vũ ôm nàng bay lướt trong gió, bớt chút thời gian nhìn xuống mái tóc nàng rồi nói:” Cũng chỉ là một cây trâm cài tóc bằng gỗ thôi mà, ta sẽ khắc cho nàng, ta khắc cũng không tệ lắm đâu”.

Thích Ánh Trúc nghẹn họng thở dài, nàng bất lực phát hiện hắn không nhớ đến chiếc trâm gỗ này. Nàng nghĩ rằng cây trâm này đại diện cho một ý nghĩa rất trang trọng nhưng thái độ của hắn lại là: ta không thích, ta có thể khắc đẹp hơn.

Trong lòng Thích Ánh Trúc có chút giận dỗi với hắn: Khó trách hắn không phát hiện ra được chiêc trâm cài tóc hắn để trong hộp gỗ đã bị mất.

Thời Vũ thật đáng ghét.

Thời Vũ thật  ngu ngốc.



Thời Vũ vui vẻ đưa Thích Ánh Trúc xuống núi, thấy khuôn mặt nàng mệt mỏi, tinh thần cũng mệt mỏi, Thời Vũ săn sóc nàng liền đi đến chân núi tìm một khách đi3m thuê một phòng để nàng nghỉ ngơi cho thật tốt.

Thích Ánh Trúc mệt mỏi đến mức độ không chịu nổi nữa, nàng lại bị hắn quấn lấy lần nữa, nàng mặc kệ hắn muốn cái gì, liền nằm xuống ngủ mất.

Đợi nàng tỉnh lại đã có ánh nến mờ mờ ở trong phòng, nàng nhìn thấy hắn mặc một bộ đồ đen ngồi ở trước mặt bàn, đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ cái gì đó. Thích Ánh Trúc ngơ ngẩn ngồi ở trên giường ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng rất cảm động: Trong đời nàng có lúc nàng nhìn thấy hắn dùng bút.

Thời Vũ ngồi quay lưng lại với nàng, rồi nói:” Nàng tỉnh lại rồi sao”.

Thích Ánh Trúc khoác áo lên rồi bước ra khỏi giường, đi tới phía sau hắn, nàng kinh ngạc khi nhìn thấy thứ hắn đang cầm trên tay chính là một tấm bản đồ địa hình. Hắn cầm bút không viết chữ mà lại dùng bút vẽ rất nhiều vòng tròn trên giấy.

Thời Vũ nói với nàng:” Nàng ở chỗ này đợi vài ngày, ta đi kinh thành có chút việc sau khi kết thúc công việc ta sẽ trở về tìm nàng sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi về hướng bắc. Chúng ta sẽ đi đến sa mạc rời khỏi nơi này, ta sẽ đưa nàng về nơi mà ta lớn lên”.

Hắn nheo mắt lại rồi lẩm bẩm:” Có lẽ ta nên xây lại căn nhà sau khi trở về dù sao ta cũng ít trở lại đó”.

Thích Ánh Trúc lắp bắp hỏi hắn:” Chàng, chàng đang nói cái gì vậy?”.

Nghe thấy trong giọng nói của nàng có chút gì đó không đúng, Thời Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Thích Ánh Trúc:” Thời Vũ, chàng như vậy là có ý gì? Tại sao chàng lại muốn đưa ta rời khỏi đây? Vì sao ta lại phải rời khỏi đây? Ta cùng lắm chỉ là ngủ một giác đã có chuyện gì xảy ra?”.

Thời Vũ sững sờ nhìn nàng, khiếp sợ trả lời nàng:” Không phải nàng nói chúng ta bỏ trốn cùng nhau sao?”.

Thích Ánh Trúc sững người trước câu hỏi của hắn:”Cái gì, chúng ta bỏ trốn khi nào…”, “ Ta chỉ muốn chàng dẫn ta xuống núi yên tĩnh vài ngày”.



Do đó, nàng ở cùng Thời Vũ bao lâu nay đây là lần đầu tiên nàng cãi nhau với hắn.

“Thích Ương Ương, ta ghét nàng”.

Thích Ánh Trúc ngây người:” Thời Vũ, chàng gọi ta là gì?”.

Thích Ánh Trúc rất băn khoăn sao đến tận lúc này rồi mà hắn vẫn chưa biết tên nàng, nàng đang định nói thì Thời Vũ đã nhăn mặt, tức giận ném bút xuống đất rồi đi ra ngoài. Hắn giận dỗi với nàng không chịu ở cùng phòng với nàng nên đi thẳng xuống chỗ tiểu nhị hào phóng mà thuê thêm một phòng, đóng cửa lại rồi ở trong đó.

Thích Ánh Trúc gõ cửa:” Thời Vũ, Thời Vũ”.

Trong phòng không có âm thanh đáp lại.

Thích Ánh Trúc:” Thời Vũ, chàng có ở trong phòng không? Ngực ta đau quá, nếu chàng không có ở trong phòng thì ta không làm phiền chàng nữa vậy”.

Trong phòng liền vang lên tiếng của hắn:” Không có ở trong phòng”.

Nàng đứng ở cửa, đang mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc