Đan Đan khóe miệng kéo kéo, "Tôi bị mù, không nhìn thấy."
Đan Đan đã sớm phát hiện ra một vấn đề, Hứa Lương Châu mà đời trước cô hiểu biết cùng hiện tại có rất nhiều chỗ khác nhau.
Lúc đi học hắn sắm vai là một bạn tốt chuyện gì cũng nghe cô, hắn ấm lòng, săn sóc, chưa bao giờ biểu hiện ra mặt cường thế, không giống bây giờ hỉ nộ vô thường, thay đổi thất thường.
Sau khi kết hôn hắn cũng chỉ bại lộ bản tính, vặn vẹo chiếm hữu, nhưng như cũ ôn nhu với cô, hai người rất ít nói giỡn, những chuyện bình thường khi yêu nhau hay làm sau khi kết hôn cơ hồ không có.
Cô muốn xem phim, trong nhà liền có một phòng xem phim chuyên dụng, các bộ phim mới nhất ở rạp cũng có thể thấy, quần áo không cần cô đi ra cửa mua, mỗi tháng luôn có người đến lấp đầy tủ quần áo của cô.
Hắn cho cô sinh hoạt là cao chưa từng có, nhưng nếu không có hắn đồng ý, Đan Đan muốn bước ra biệt thự một bước đều khó như lên trời.
Hứa Lương Châu sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây, bởi vì quan hệ của cha hắn, hắn có thể tiến lên nhanh hơn người khác, nhưng bản thân hắn năng lực không kém, giỏi về ngụy trang, thuận lợi mọi bề, là loại tiếu diện hổ trong sách hay viết, đối thủ của hắn một đám bị loại bỏ.
Dù làm chính trị hay làm thương nhân, hắn đều có thiên phú.
Đan Đan vốn không thông minh, là một đứa con gái bình thường khát vọng thông qua nỗ lực được đến hồi báo, làm sao đấu lại một hồ ly như thế?
Năm thứ ba sau khi kết hôn, Đan Đan thật sự không thể chịu đựng được sinh hoạt b3nh hoạn như vậy, nhân lúc ăn cơm sáng, đưa ra lời ly hôn.
Ngay lúc đó Hứa Lương Châu buông dao nĩa, cười cong đôi mắt, ánh mắt như đang xem một đứa con nít đang giận dỗi, hắn dùng khăn giấy lau miệng, "Nói bừa gì thế, Đan Đan có phải choáng váng hay không?"
Cứ việc hắn đang cười, nhưng Đan Đan biết hắn tức giận, cặp mắt đen thâm trầm nhìn không thấy đáy, phảng phất ấp ủ sóng to gió lớn.
Đan Đan bị áp lực tàn nhẫn, nói năng có khí phách, quyết tuyệt nói: "Tôi muốn ly hôn."
Hứa Lương Châu đứng dậy, kéo ra ghế dựa, tươi cười dần dần biến mất, bàn tay lạnh lẽo vỗ về tóc cô, sau đó lại dùng tay chống lên thành ghế, âm trầm nói: "Đừng chơi tiểu tính tình, buổi tối chờ anh về nhà, anh đi làm đây."
Đêm đó sợ là Đan Đan cả đời này sẽ không quên.
Xem như tính sổ.
Ban đêm, hắn trói tay cô, hai đầu gối quỳ hai bên, khống chế eo cô, đầu tiên là những nụ hôn che trời lấp đất, theo sau là một trận va chạm mạnh mẽ.
Lúc trước Hứa Lương Châu trên giường chưa từng dùng qua tư thế làm người nan kham như vật, nhưng hôm đó hắn hoàn toàn không cố kỵ, khóc nháo cầu xin toàn bộ đều không có tác dụng.
Cô từng học khiêu vũ, hắn cũng biết.
Cô chưa bao giờ biết nguyên lai khiêu vũ còn có tác dụng khác.
Sau vài giờ mới kết thúc, Đan Đan đã không nhớ rõ, sáng sớm, Hứa Lương Châu tinh thần sáng láng, tâm tình tốt hôn hôn sườn mặt cô, bốn chữ quỷ mị như gõ vào tim cô.
Hắn nói: "Ngoan một chút."
Từ sau đêm đó, Đan Đan liền không có nói đến chuyện ly hôn.
Hậu quả quá thảm thiết.
Cô sợ.
Tây Tử và Tống Thành cùng nhau đi dạo phố hoàn toàn buông thả, mua đủ loại hiếm lạ cổ quái, Tống Thành cũng không ngăn cô, cô vui vẻ là được.
Tây Tử mua hai cái đèn Khổng Minh, tính toán chờ Đan Đan đi xuống liền cùng cô ấy đi thả.
Hứa Lương Châu và Đan Đan vừa xuống lầu, Tây Tử liền nhảy tới trước mặt hai người, cô giơ bao nilon trong tay, "Đan Đan, chúng ta đi thả đèn Khổng Minh đi!"
Đan Đan ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên cũng muốn chơi, gật đầu, "Được." Nhưng cô lại hỏi: "Chúng ta phải thả ở đâu đây?"
Tây Tử nghĩ nghĩ, "Nếu không đến sân thể dục trong trường học đi? Thành phố cũng chỉ có quảng trường là thả được, nhưng quá xa."
Đan Đan cảm thấy cô ấy nói có lý, liền đồng ý.
Hai người cô nói chuyện tự động bỏ qua hai người con trai bên cạnh, nhưng hai người này nhất định phải đi theo.
Bốn người lại chạy về trường học, cổng trường đóng chặt, kỳ nghỉ không mở cửa, chỉ có một bảo vệ, Tống Thành vào phòng bảo vệ, nói toạc mồm mép bảo vệ cũng không chịu mở cửa.
Thất bại từ bên trong đi ra, nhìn ba người kia nhún nhún vai.
Lúc này Hứa Lương Châu đột nhiên hỏi Đan Đan, "cậu có mặc quần an toàn không?"
Tống Thành đầy mặt ngọa tào.
Tây Tử cảm thấy Hứa Lương Châu thật là không biết xấu hổ, vấn đề này muốn hỏi liền hỏi sao.
Đan Đan ấp úng, da mặt cô rất mỏng!
"Có mặc hay không?" Hắn tiếp tục hỏi, lại nghĩ đến chỗ không ổn, tạp một phát lên đầu Tống Thành, "cậu che lỗ tai lại."
Tống Thành kêu to hắn điên rồi, nhưng vẫn tự giác che kín lỗ tai.
Làm ơn, dù che kín, hắn cũng nghe thấy, ha!
"Có."
Hôm nay cô mang một chiếc váy ngắn đến đầu gối, sao có thể không mặc quần an toàn, hắn hỏi cái này để làm gì?
Hứa Lương Châu híp mắt, ánh mắt lướt qua nhìn đằng sau cô, "Vậy thì tốt, chúng ta trèo tường vào."
Dù ngày thường Tây Tử không thích Hứa Lương Châu, còn hơi sợ hắn, nhưng không thể không nói kiến nghị này quả thật rất tốt.
Dưới sự giúp đỡ của Tống Thành, Tây Tử không chút nào cố sức đi vào.
Đan Đan nhảy lên nhảy xuống, nửa ngày không thể trèo lên.
Hứa Lương Châu ôm cẳng chân cô, nâng người lên, "Bò qua là được thôi."
Đan Đan che váy lại, động tác nho nhỏ, lỗ tai ửng đỏ.
Đã gần đến hoàng hôn, cả bầu trời đều nhiễm màu kim hoàng.
Bọn họ đang đợi trời tối, lúc đó đèn Khổng Minh bay mới đẹp.
Bốn người ngồi dưới gốc cây cổ thủ, Hứa Lương Châu duỗi thẳng hai chân, tùy ý nằm ngửa, lười biếng, tay Đan Đan bị chặt chẽ nắm lấy, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Còn Tây Tử và Tống Thành ngồi mặt khác thân cây, cô nhìn không thấy.
Đan Đan nhớ tới ly nước của mình còn đặt trong ba lô Tây Tử, vì thế cô muốn rút tay ra khỏi bàn tay của Hứa Lương Châu, đối diện với ánh mặt không vui của hắn, mở miệng giải thích: "Tôi đi lấy nước."
"Cùng nhau đi."
Đan Đan vừa xoay người, đôi mắt liền trừng lớn.
Cô thấy..
Tống Thành trộm hôn Tây Tử.
Tây Tử nhắm mắt lại hẳn là ngủ rồi, cô ấy dựa vào thân cây, không hề hay biết, Tống Thành nhẹ nhàng ở trên môi cô ấn nhẹ.
Đan Đan cằm cũng sắp rớt xuống, Hứa Lương Châu che miệng cô, kéo lại.
Cũng may Tống Thành chuyên chú nhìn Tây Tử, không phát hiện ra cô.
Đan Đan còn đắm chìm trong kinh ngạc, "Tống Thành cậu.. cậu ta.."
Hứa Lương Châu nhéo đầu ngón tay cô, "Ừ, như cậu đã thấy."
"Hắn thích Tây Tử hả? Sao trước kia tôi không nhìn ra chút gì."
Hứa Lương Châu cười, trêu ghẹo nói: "Bởi vì cậu ngốc."
Đến lúc trời tối, Đan Đan cũng không dám đi kêu Tây Tử tới phóng đèn Khổng Minh, nếu lại thấy cảnh tượng như thế thì phải làm sao? Chủ yếu là cô không muốn để Tống Thành phát hiện.
Đan Đan cẩn thận nhớ lại một lần, vẫn không nhớ nổi cuối cùng Tây Tử ở bên Cố Huân hay là Tống Thành.
Hứa Lương Châu mang cô tìm một vị trí tốt nhất để thả đèn, đèn mua chỉ là bán thành phẩm, còn phải dựa vào chính mình làm, không làm khó được hắn, chưa đầy ba phút đã xong.
Hứa Lương Châu còn viết lên trên một câu tiếng Pháp, đáng tiếc là Đan Đan không hiểu.
Hắn dùng bật lửa để đốt, đèn Khổng Minh trong không trung từ từ bay lên, giống như trong lời một bài hát, ánh sáng duy nhất giữa bầu trời đêm.
Đan Đan ngẩng đầu, si ngốc nhìn, tận mắt nhìn thấy khác hẳn với hình ảnh, nhất thời xem ngây người, mơ hồ cho rằng tương lai mình sẽ giống như đèn Khổng Minh này, từ từ dâng lên.
Hứa Lương Châu nghiêng mắt nhìn cô, cười thật tươi, xem ra cô rất vui vẻ.
Thì ra lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Cho đến khi không nhìn thấy gì nữa, Đan Đan mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, cô hỏi: "Lúc nãy cậu đã viết gì lên đèn?"
"Không nói cho cậu."
"Không nói thì thôi."
Hứa Lương Châu không muốn lãng phí bầu không khí này, hắn hỏi: "Cậu thi đại học xong rồi đăng ký vào trường nào? Tôi nói trước cho cậu biết, tôi không thích yêu xa."
"Tôi cũng không nói cho cậu." Cô thọc lại hắn, "Hơn nữa, tôi với cậu chỉ là hàng xóm."
Hắn lạnh lùng cười, "Không nói nữa, dù sao tương lai cậu cũng sẽ ở bên tôi."
Đan Đan không vui mím môi, "Không muốn."
"Cậu cần thiết ở cùng ta, đừng nghĩ đến việc thoát khỏi tôi." Hắn gằn từng chữ một.
Sắp đến ngày thi đã khiến cô đủ hoảng hốt, lúc này còn bị hắn nói càng thêm phiền lòng, buột miệng thốt ra, "Ở cạnh cậu tôi sẽ chết!"
Mùi hương của bệnh viện, ốm đau tra tấn, cánh tay không đếm hết được lỗ kim, cô không muốn lại đến một lần.
Đời trước là tự cô lăn lộn hư thân thể, lần này cô không muốn như vậy, loại cảm giác tuyệt vọng đến trầm trọng này, cô gầy không ra hình người, Hứa Lương Châu cũng theo chịu tra tấn.
Trước khi hoàn toàn nhắm mắt, cô chịu đựng kịch liệt đau đớn mở miệng nói chuyện, xem như trả thù, muốn nhìn hắn đau đớn, cô nói: "Hứa Lương Châu, tôi sống thật sự quá mệt mỏi."
Không bằng chết đi.
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Hứa Lương Châu nhớ giấc mộng kia, cô nằm trên giường bệnh xương cốt lồi lõm, mỗi lần nhớ lại đều sợ hãi.
Hắn bắt lấy cổ tay cô, thô bạo nói, "Lão tử đi học y, cậu mẹ nó nếu bệnh chết lão tử mang họ cậu!"
Đan Đan sửng sốt, "Đây là lời nói lúc tức giận thôi."
Hứa Lương Châu thu liễm cảm xúc, "Về sau cậu liền biết có phải lời nói tức thời hay không."
Những lời này làm cô dao động không nhỏ, làm sao hắn biết mình là bệnh chết? Là giấc mơ hắn từng nói qua?
Trước lúc trọng sinh cô chắc chắn không tin, nhưng cô tự mình đã trải qua, không thể không tin.
Đan Đan nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối, cô phải về nhà.
Ngày mai thi đại học, hôm nay còn làm việc điên điên.
Cô không khỏi bội phục chính mình.
"Cậu không phải muốn biết tôi trên giấy đèn viết cái gì sao?" Hắn theo sát sau đó, mở miệng nói.
Đan Đan trầm mặc trong chốc lát, "Tò mò hại chết mèo, tôi không muốn nghe."
Hắn hiếm thấy không có bức bách cô nghe, ngậm miệng.
Hắn dùng tiếng Pháp viết chính là..
"Người phụ nữ của ta."
Tác giả có lời muốn nói: 9000 lượt xem.. Cũng không ít ha
Ta cũng mệt mỏi quá..
Bọn buôn người Hứa Lương Châu ha ha ha ha ha ha ha
Weibo danh: Ta là minh nguyệt thượng bính
Ngày mai lại gặp!