ĐẾN CHẾT CŨNG KHÔNG BUÔNG TAY

Hứa Lương Châu nghe tiếng cười của cô ở đầu bên kia điện thoại, thật ra không có tức giận, ngày thường hắn cũng không phải người nói nhiều, nhưng đến khi đối mặt với cô, cảm thấy mình có vô số lời muốn nói.

Hắn lải nhải, bên kia lại không có tiếng vang.

"Này, cậu cùng tôi trò chuyện đi."

Đan Đan đặt điện thoại cạnh gối đầu, đầu óc vẫn còn hỗn độn, mơ mơ màng màng nghe tiếng nói trầm thấp, phân không rõ là mộng hay thực.

"Tôi muốn ngủ." Lạch cạch liền bấm tắt, điều chỉnh điều hòa, đổi một tư thế thoải mái lại lần nữa ngủ say.

Hứa Lương Châu bên này lại khó có thể đi vào giấc ngủ, tuổi này vốn dĩ dễ dàng xao động, thanh âm dễ nghe động lòng người của cô giống như liều thuốc thôi tình, thiêu đốt lên một ngọn lửa hừng hực trong ngực hắn, cực nóng khó bình phục.

Hắn đặt tay lên bộ phận đã sớm cứng rắn, hơi ngưỡng cổ, sắc mặt ửng hồng, khóe mắt tình ý tràn lan, luật động lên xuống, hắn khàn khàn trầm thấp kêu tên cô, trong đầu quanh quẩn tiếng nói còn chưa tỉnh ngủ lẩm bẩm của cô, vừa giận vừa bực, cứ thế tưởng tượng, trong tay cứng rắn lại trướng lên không ít, hắn không tự giác tăng nhanh tốc độ.

Qua khoảng mười phút, thô ách gầm nhẹ một tiếng, phóng thích ra, trên tay cũng dính không ít.

Hứa Lương Châu thần thanh khí sảng xuống giường, không thấy xấu hổ, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, mới xem như bình ổn chút dục hỏa.

Đan Đan ngày hôm sau tỉnh lại, thấy lịch sử cuộc gọi trên điện thoại mới xác định cuộc gọi tối hôm qua là chân thật phát sinh, mà không phải cảnh trong mơ.

Nguyện vọng đã điền xong, cô cũng muốn về quê bà ngoại bồi mẹ.

Đan Đan đơn giản thu thập hành lý để đi, lộ trình hơn ba tiếng, khẳng định là yêu cầu vài thứ để giết thời gian.

Cô dùng mạng trong nhà tải xuống một bộ phim, sau đó đeo ba lô, khóa cửa xuất phát đến bến xe.

Người ở bến xe không nhiều, cùng ngày nghỉ so sánh thật là một chút cũng không đông, Đan Đan lên xe, tìm một vị trí dựa cửa sổ ngồi xuống, mở Weibo, định viết vài câu, bỗng nhiên phát hiện có hai thông báo.

Một cái bình luận cùng một người theo dõi.

Cô không thèm nhìn kỹ liền đem người đó kéo vào sổ đen, lại xóa bình luận, cái Weibo này cô không muốn để bất luận kẻ nào biết, cũng không cần bất luận kẻ nào chú ý.

Chuyện trọng sinh đè ở trong lòng cô, cô cần thiết tìm một nơi để ph@t tiết.

Xóa xong người theo dõi duy nhất, Đan Đan phát một cái Weibo.

"Tôi nghĩ rằng ông trời nguyện ý cho tôi cơ hội một lần nữa, nhất định sẽ không để too lặp lại bi kịch."

Đến nhà bà ngoại đã là bốn giờ chiều, Đan mẹ đứng ở trạm giao thông công cộng chờ cô, khí sắc bà nhìn qua tốt hơn nhiều.

Đan mẹ đen, nhưng đôi mắt sáng, không hề hôi bại như những ngày trước.

"Đã điền xong nguyện vọng chưa?" Đan mẹ hỏi.

Đan Đan ngẩn ra, kéo tay bà, ngoan ngoãn nói: "Điền xong mới về đây."

Đan mẹ vừa lòng gật đầu, "Điền đại học H ở thủ đô?"

"Dạ vâng." Đan Đan biết đọc sách ở thủ đô mới có thể trải nghiệm, tương lai phát triển cũng tốt, nhưng vốn dĩ cô tính điền đại học Z có tiếng ở Giang Nam, nhưng Đan mẹ sửa lại chủ ý.

Chết sống phải bắt cô đi thật xa.

Đan Đan cũng có thể nghĩ đến nguyên nhân.

Chung quanh nhà đồn đãi vớ vẩn quá nhiều, Đan mẹ vẫn sợ hãi sẽ ảnh hưởng tới cô.

Rất nhiều chuyện hai đời hoàn toàn bất đồng.

Đan mẹ thở dài, làm sao nỡ để con gái phải học xa nhà như vậy? Nhưng không có cách nào.

Đây là điều tốt nhất với cô.

Nhà bà ngoại là nhà hai tầng, ngói đen tường trắng, rất có hương vị cổ xưa, ông ngoại và bà ngoại đều đi hái trà.

Đan Đan đã sớm đói bụng, vào cửa, cất đồ, liền ôm tay mẹ làm nũng, "Mẹ, con đói bụng."

Đan mẹ cười cười, "Đã biết, mẹ vào phòng bếp làm cho con chén sủi cảo, sắp đến bữa tối rồi, ngươi nhịn một chút."

Đan Đan dựa lên trên người mẹ, ngọt ngào nói: "Mẹ, người thật tốt."

"Mẹ là mẹ con, mẹ không tốt với con thì ai tốt với con đây?" Đan mẹ nói xong bỏ tay cô ra đi vào phòng bếp.

Câu nói vô cùng đơn giản buột miệng thốt ra, thiếu chút nữa khiến cho nước mắt Đan Đan ứa ra.

Thế giới này chỉ có cha mẹ sẽ đối tốt với người không hề giữ lại, cô đã không có ba, đối tốt với cô chỉ có mẹ.

Đời trước còn có Hứa Lương Châu.

Kỳ thật nhớ lại, hai mẹ con cô đều quá quật.

Khi đó Đan mẹ phát ngôn bừa bãi không ly hôn không được bước vào cửa nhà một bước.

Bà dùng cây chổi đuổi cô ra khỏi cửa, cô ghé vào ngực Hứa Lương Châu khóc, ủy khuất còn có chua xót.

Sau đó Đan mẹ hẳn đã tha thứ cho cô, chỉ là bà vẫn không dám nói.

Từ trong chuyện cũ bứt ra, Đan Đan tiến vào phòng bếp, ôm Đan mẹ, giống như những đứa trẻ, cô nói: "Mẹ, con rất yêu mẹ."

Đan mẹ vớt sủi cảo đã chín ra, "Mẹ cũng yêu con, nhưng con vào lúc nghỉ con có thể về nhà."

"Mẹ, mẹ một người thật sự có ổn không?"

Đan mẹ dừng một lúc lâu, rồi sau đó dần dần bật cười, "Đan Đan trưởng thành, biết quan tâm đến mẹ, mẹ không sao."

Đan Đan hít hít cái mũi, yết hầu chua sót, "Mẹ, mẹ yên tâm, con vừa tốt nghiệp liền trở về."

"Được, hiện tại con vẫn nên ăn sủi cảo trước đi."

Đan Đan bưng sủi cảo đặt ở trên bàn một ngụm một ngụm ăn luôn, Đan mẹ cởi tạp dề, cầm lấy rổ, "mẹ vào trong vườn giúp ông ngoại bà ngoại hái trà, con giữ nhà."

Tống Thành liếc mắt một cái, mặt mũi trắng bệch, là một bộ xích chân, phía sau là cái đuôi thật dài, vừa thấy là biết tác dụng, "cậu đừng xúc động!"

"Cô ấy sẽ hận chết cậu."

"Bình tĩnh bình tĩnh, đừng quên lời bác sĩ đã nói với cậu."

Hứa Lương Châu căng chặt mặt, không phản ứng hắn, ngược lại hỏi ông ta, "Tôi cho ông thêm tiền, hiện tại lập tức có thể làm xong luôn không?"

Có tiền mọi chuyện không thành vấn đề, trưa hôm đó Hứa Lương Châu cầm lấy xích bạc, hắn đặt ở lòng bàn tay, thần thái thành kính.

Tống Thành đánh một cái rùng mình, thật đáng sợ.

"Nói câu khó nghe, cậu hiện tại muốn làm cái gì, cũng phải lừa người tới tay rồi mới làm được." Hắn khuyên nhủ.

Hứa Lương Châu híp mắt, như suy nghĩ sâu xa, "Đời trước cô ấy chính là người của tôi, đời này còn muốn tránh? Cô ấy cho rằng có thể trốn đi đâu."

"Cậu đi đâu?" Tống Thành gọi lại hắn.

Hứa Lương Châu gắt gao cầm chặt dây xích trong tay, hừ một tiếng, "Tôi đi tìm cô ấy, tìm được rồi, đó là ngày chết của cô!"

Tác giả có lời muốn nói: Bản chất lại lộ ra rồi.

Đan Đan đừng sợ, chỉ là hù dọa ngươi!

Người liếc một cái Hứa biến sắc mặt nhanh chóng ha ha ha ha

Nếu chương bị khóa.. Ta liền đi die..

Hứa gia không có trọng sinh nha~hắn chỉ là đoán được Đan Đan khả năng như vậy, sợ các ngươi hiểu lầm, cố ý nói một câu.

Đêm mai gặp.

Bình luận

Truyện đang đọc