DEVIL & ANGEL

Đây xem như lời cuối t/g viết, từ nay mấy mem sẽ không còn thấy t/g xen ngang giữa truyện nữa đâu. t/g sẽ lặn mất lun ( mặc dù t/g hông bít bơi). Lịch đăng truyện của t/g từ chương này sẽ không được báo trước nữa, vì mỗi lần t/g sẽ đăng với số lượng khủng như đã hứa. PP mọi người, chúc mọi người đọc truyện zuj zẻ và luôn ủng hộ cho nhoklahchah
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-“Rầm…!”
Thức ăn vươn vãi khắp bàn, bắn lên cả người Tiến Thanh và Quỳnh Như. Mọi người trố mắt ngạc nhiên nhìn kẻ họ “Phá” tên “Hoại”.. Kẻ đó vẫn ngay thơ hồn nhiên như người điên và thái độ vẫn “tỉnh rụi”, lấy chiếc khăn tay trong túi áo của mình ra vừa lau thức ăn dính trên tay áo của Quỳnh Như vừa nói:
-A, em bị trượt chân…xin lỗi chị Quỳnh Như nhé – Hoài Vũ lém lĩnh nhìn Nó lè lưỡi làm bộ mặt đáng iu
-Ờ… tôi không sao…còn cậu? Nó ngoài mặt thì quan tâm nhưng trong lòng thì đã biết tỏng là do cậu nhóc này cố ý – “thiên thần đội lốt cáo”.
-Hi! ... em không sao…à, còn đây là bạn trai chị hở?!Chào anh! Em tên Hoài Vũ. Rất vui được biết anh và xin lỗi vì phá hỏng bữa ăn của 2 người.
-ưhm…không sao…- Tiến Thanh nở một nụ cười méo xệch, nhìn đống đồ ăn vương vãi trên bàn mà tiếc đứt ruột, trong lòng không ngừng chửi rủa tên nhóc chết tiệt này ở đâu chui ra thế.
Hoài Vũ vẫn tỉnh táo như con sáo, ríu rít:
-Hay để em mời hai người một bữa xem như để chuộc lỗi vậy.
-…!!!
-Vậy mời luôn bọn này được không? – Hoài Phong ở đâu bỗng xuất hiện, bên cạnh còn có cô bạn Thanh Lam.

-Tôi nữa…! – Bảo Nam cũng muốn tham gia.
Và thế là bữa ăn riêng tư của 2 người giờ đây trở thành chỗ tụ họp của những kẻ phá đám.
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt hơn, có cả mùi của sát khí nồng nặc nữa.
Thanh Lam luôn là người biết cách xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Cô nhanh nhẹn:
-A, Quỳnh Như! Lam và Như đi chọn thức ăn ọi người nhé!
Nó khẽ liếc nhìn sang Tiến Thanh và biết cậu ta không phản đối, Nó thở dài:
-Thôi cũng được! Ta đi thôi!
Đợi đến khi bóng của hai cô nàng đã hòa vào dòng người đông đúc, Hoài Phong là người bắt đầu châm ngòi cho ngọn lửa chiến tranh bùng nổ:
-Làm tốt lắm, em trai à, rất xứng là anh em với Hoài Phong này.
Hoài Vũ vẫn giả ngốc như không hiểu anh mình muốn nói gì:
-Ơ…em có làm gì đâu? ...chỉ là vô tình trượt chân thôi mà, anh đừng đổ oan cho em chứ!

-Còn chối nữa, rõ ràng là em cố tình còn gì? Nhóc? – Hoài Phong vẫn không chịu buông tha cậu em của mình, tiếp tục châm chọc.
-Em chối hồi nào cơ chứ, anh vẫn cứ hay nghi ngờ không đâu – Hoài Vũ vẫn cố chấp, nhất quyết không chịu nhận mình sai.
-@#$^&*&%$#....!!
Mặc kệ hai anh em họ Trần đôi co với nhau, Bảo Nam chuyển sang công kích Tiến Thanh:
-Hai người nhìn rất xứng đôi đấy, “Mít Tờ Mắt Kính”!
-Bạn quá khen, tôi nghĩ mình vẫn còn chưa xứng với Quỳnh Như lắm – Tiến Thanh cũng tỏ ra mình không hề yếu kém.
-Ồ, biết vậy thì tốt đó anh bạn, cố gắng trói chặt người yêu đi nhé, nếu không sẽ bị người khác cướp mất đấy – Bảo Nam tiếp tục châm chọc, công kích.
-Bạn không cần phải lo lắng quá đâu, tôi biết tự lượng sức mình, nhưng tôi sẽ không để ai cướp mất cô ấy đâu – Tiến Thanh cương quyết không chịu thua.
Hai người nhìn nhau tóe lửa.
Bốn người đấu võ mồm với nhau một hồi khá là lâu, cho đến khi một trong số đó lên tiếng:
-Sao Quỳnh Như đi lâu thế vẫn chưa về? – Bảo Nam bồn chồn.
-Cả Thanh Lam nữa, hai người họ không biết có gặp chuyện gì không nữa – Tiến Thanh cũng bắt đầu lo lắng.
Bốn người – 10 mắt nhìn nhau nghi ngại. Hoài Phong lên tiếng trấn an:
-Đợi thêm 5 phút nữa xem sao!


Bình luận

Truyện đang đọc