DEVIL & ANGEL

Lạnh lẽo, ẩm ướt và tối tăm là những gì Nó cảm nhận được vào lúc này. Nó nhớ Nó cùng Thanh Lam đang đi chọn thức ăn cho cả bọn thì Nó bị ai đó chụp thuốc mê, Nó ngất đi và sau đó chẳng nhớ gì nữa cả. Khi tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong nơi tối tăm này.
Khi mắt đã quen dần bvoi71 bóng tối, Nó nhận ra cô bạn Thanh Lam vẫn còn đang bất tỉnh nằm ngay bên cạnh Nó.
Bây giờ, Nó không thể điều khiển được tay chân của mình. Có lẽ cơ thể Nó đang phản ứng với không gian hiện tại. dường như não Nó đang rơi vào trạng thái hoảng loạn do nơi đây gần như giống với nơi Nó từng bị nhốt lúc nhỏ. Kể từ lần đó Nó bị mắc chứng bệnh sợ bóng tối. Ngay cả khi đi ngủ Nó vẫn cứ để đèn sáng trưng. Bây gời Nó đang rất sợ hãi, có ai cứu Nó với không? Devil? Tiến Thanh? Hoài Phong, Hoài Vũ? Bảo Nam?...hay bất cứ ai cũng được. Nó không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.
và rồi cánh cửa bỗng nhiên bật mở, một tốp khoảng 30 tên trên dưới 20 tuổi gì đó bước vào. Họ mặc toàn đồ đen. Trong số đó có một tên trẻ nhất, chắc cũng trạc tuổi Nó, hắn ta đứng trước những tên còn lại ( có lẽ đây chính là đại ca của những tên kia). Hắn ta hết liếc nhìn Nó rồi lại nhìn sang Thanh Lam (lúc này đã tỉnh và đang run bần bật như cầy sấy vì sợ). Hắn quát lớn:
-Tao bảo chúng bây bắt Công Chúa Thanh Lam của trường Hồng Đức để uy hiếp tên Hoài Phong mà tụi bây bắt thêm con cóc ghẻ này để làm gì?

Bọn đàn em im thin thít.
-Gì???... “CÓC GHẺ” – Nó nghiến răng, cơ thể Nó như vừa thoát khỏi sự kiểm soát của não bộ căng cứng. Xưa nay, chưa từng có người nào gọi Nó bằng “cóc ghẻ” mà sống sót toàn thây trở về. Dường như sự “tức giận có điều kiện” đã làm cho Nó quên đi sự sợ hãi về không gian và quên mất Nó đang trong tình cảnh như thế nào. Nó vùng một phát, đứt cả dây trói. Khi đã đứng lên được trên chính đôi chân đầy vết sướt (do dây trói để lại) của mình, Nó lao ngay về phía trước, tung người đá thẳng vào mặt tên đầu sỏ. Hắn té nhào xuống đất, gãy mất cái răng. Nó túm lấy cổ áo hắn:
-Ngươi ... vừa gọi ta là cái gì? – Nó rít qua kẽ răng.
-Tao gọi mày là cóc ghẻ đấy! đồ xấu xí...

-Bốp! – thêm một cú đấm trực diện nữa vào mặt hắn ta.
-Không được gọi ta là “cóc ghẻ”, nghe rõ chưa? Không được!
-Tao cứ gọi đấy! “cóc ghẻ”...
Nó giơ tay lên cao, định tặng hắn thêm một cú nữa nhưng hắn đã nhanh tay chụp được tay Nó. Và thế là trận đấu tay đôi giữa hai bậc cao thủ bắt đầu, với những màn đánh đấm đẹp mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc