DEVIL & ANGEL

Từ nãy đến giờ Nó đã cảm thấy lạ rồi. Con đường về nhà Nó đã thuộc lòng từng ngóc ngách làm sao có thể nhầm lẫn chứ. Rõ ràng là Bọ Cạp Đen đâu có đưa Nó về nhà. Nhưng Nó vẫy im lặng chẳng nói gì vì biết thân biết phận của kẻ đang nhờ vả người khác thì không có quyền ý kiến ý còi gì.
Rồi đột nhiên Bọ Cạp Đen đột nhiên dừng lại, Nó nhận ra mình đang đứng trước một biệt thự vô cùng rộng lớn được bao quanh bởi hệ thống hàng rào cao tầm 3m. Bọ Cạp Đen tiến đến cái cổng sắt to lớn và bấm chuông. Một người phụ nữ hơi đứng tuổi bước ra để mở cửa, trông khi cô ấy đang tìm chìa khoá phù hợp để tra vào ổ khoá thì Nó mới mở lời hỏi:
- Anh đã nói là sẽ đưa tôi về nhà mà. Đây là đâu vậy?
- Tôi nói là đưa cô về nhà nhưng đâu có nói là về nhà cô?!...với lại đường về nhà cô sao rắc rối quá, về nhà tôi cho gần.
- "cách ..."
- Cậu chủ mới về, hôm nay cậu không đi học à?
- Dạ hôm nay con được nghĩ ạ, còn đây là Quỳnh Như bạn con, cô ấy bị ngã xe ... cô lấy giúp con hộp y tế với! - Vâng thưa cậu chủ.

- Con đã nói là cô đừng gọi con bằng cậu chủ nữa mà, cô cứ gọi Vĩnh Khoa là được rồi.
- Vâng thưa cậu ...
- Hi... con bó tay với cô luôn rồi!
Bây giờ Nó mới biết Bọ Cạp Đen tên thật là Vĩnh Khoa, không ngờ ở nhà cậu ta lại ngoan hiền như vậy, nhìn thế này ai mà biết đây chính là đại ca trường CBK chứ?! Ủa,... hình như có gì đó không đúng ở đây...Nó bắt đầu hốt hoảng :
- Á ... anh thả tôi xuống đi... tôi tự đi được mà ...
- Ờ ha, nãy giờ tôi quên mất là tôi đang cõng cô đấy...
Khi đã đứng được trên đôi chân của mình thì Nó bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt Nó như tối sầm lại và Nó bắt đầu loạn choạng. Bọ Cạp Đen nhanh chóng đỡ lấy Nó:
- Này ... Quỳnh Như! Cô có sao không?!...Quỳnh Như!...ai đó mau gọi cho bác sĩ Quang giúp tôi!!!
------------------
Mùi cháo hành thơm nức mũi đánh thức Nó dậy. Vừa mở mắt Nó đã nhận ra một bóng dáng quen thuộc :
- A... chú Quang (*)! Lâu rồi không gặp, chú vẫn như xưa nhỉ? Cô Thu vẫn khoẻ chứ ạ? Bé My nó có ngoan không ạ? Cháu nhớ nó quá!
- Haiz! Cháu cứ từ từ mà hỏi, hỏi một tràng dài thế kia thì ai mà trả lời cho nổi chứ?! - bác sĩ Quang cốc nhẹ vào đầu Nó một cái - Cháu vẫn chẳng thay đổi chút nào nhỉ, cứ như con nít ấy ... cô chú vẫn khoẻ, còn bé My nhà chú thì khỏi phải nói cháu cũng biết rồi đấy, nó mít ướt lắm, hở một tí là khóc bù lu bù loa cả lên.
- Hi ...bé nó còn nhỏ mà chú! Nhưng mà chú đang làm gì ở đây vậy?

- Ừ thì chú được cậu Vĩnh Khoa nhờ đến đây để khám bệnh ột người bạn của cậu ta, chú không ngờ người đó lại là cháu.
Bây giờ Nó mới nhận ra sự có mặt của Bọ Cạp Đen trong căn phòng. Cậu ta vẫn ngồi im lặng nãy giờ chăm chú theo dõi cuộc trò chuyện của hai chú cháu. Rồi Bọ Cạp Đen cũng lên tiếng hỏi Nó:
- Thì ra hai người quen biết nhau à?! ... cô thấy trong người sao rồi? Khi nãy cô làm tôi hết cả hồn. Cô ăn ít cháo nóng đi cho khoẻ. Tôi mới nhờ cô Mai (**) nấu cho cô đấy.
- Tôi ...tôi ...không đói...
- Ục ...ục ... - nhưng hình như cái bụng của Nó không đồng ý thì phải, cho nên mới lên tiếng phản đối rằng Nó đang nói dối.
- Cháu cứ ăn đi cho có sức, từ sáng giờ cháu chưa ăn gì phải không?
Nó im lặng chỉ biết cắm đầu ăn lấy ăn để. Phần vì bác sĩ Quang nói quá đúng nên không còn gì chối cải. Phần vì Nó đang đói bụng sắp chết rồi đây.
Đợi Nó ăn xong, trong khi Bọ Cạp Đen đi dọn dẹp bác sĩ Quang mới hỏi Nó:

- Chuyện gì xảy ra với cháu vậy? Những vết thương trên người cháu là sao? Đừng có nói với chú là cháu bị té xe nhé, cháu nên nhớ rằng chú là một bác sĩ. Còn nữa, cái bộ dạng bây giờ của cháu là sao thế?
Nó bật dậy khỏi chiếc giường lao thẳng đến cái gương trong góc phòng. Tóc Nó có hơi rối một chút nhưng lớp trang điểm thì vẫn ổn. Dáng vẻ Nó thì khỏi phải nói rồi, nhìn chỉ muốn ói, cải trang quá hoàn hảo mà.
Nó nở một nụ cười ma mãnh. Bác sĩ Quang chỉ biết nhìn Nó rồi lắc đầu:
- Cháu lại đang âm mưu gì phải không, Angel!
(*) chú Quang: bạn thân của ba Quỳnh Như
(**) cô Mai: người giúp việc nhà Bọ Cạp Đen


Bình luận

Truyện đang đọc