ĐÍCH PHI SÁCH



Không biết qua bao lâu, đôi môi chủ nhân Liễu Oanh Điện này khẽ mở: "Văn cô cô..."
Nghe chủ tử gọi, Văn cô cô đẩy cửa đi vào, cung kính đứng sau Hạ Hầu Âm: "Dung Phi nương nương có gì phân phó?"
"Hoàng Thượng đâu?" Giọng nói nhàn nhạt lộ vẻ lười biếng.
"Hồi nương nương, Hoàng Thượng xử lý xong việc sẽ tới thăm nương nương người."
"Ngươi biết ý bổn cung mà!" Không nghe được đáp án vừa lòng, Hạ Hầu Âm lạnh giọng.
Văn cô cô giật mình: "Khi nãy nô tỳ thấy người nọ đi tới hướng của Thừa Huy Điện."
"Tốt, tốt lắm! Vậy đồ bổn cung muốn đâu?"
Vân cô từ trong tay áo lấy ra một cái túi cẩm đưa tới trước mặt Hạ Hầu Âm.
Hạ Hầu Âm nhận lấy, vuốt ve trong lòng bàn tay, ý cười càng thêm quỷ dị: "Ngươi đúng là có cách, túi cẩm này thế mà có thể đánh tráo!"
Hạ Hầu Âm liếc nhìn Văn cô cô, không ai biết nàng ta đang tính toán điều gì.
Hôm nay dù sao tâm trạng cũng không tốt, vậy thì khiến mọi chuyện thêm dữ dội đi!
"Lễ vật bổn cung tặng Nhàn Phi nương nương đâu? Ngươi đưa qua chưa?"
"Nô tỳ đưa qua rồi."
"Vậy sao? Bà ta nói thế nào?" Hạ Hầu Âm hứng thú.
"Nô tỳ đưa đồ tới Trường Nhạc Cung, tuy Nhàn Phi nương nương xưa nay không phải người tranh đoạt, đối với sự sủng ái của Hoàng Thượng cũng thờ ơ, không quá để tâm, có điều, bà ấy có thể giữ đồ vật lại, chứng tỏ trong lòng bà ấy cũng có chút kỳ vọng."

"Thế ư?" Hạ Hầu Âm cười ha ha, "Chỉ cần bà ta có kỳ vọng thì tốt, trong cung này, không nơi nương tự, bà ta cũng nên mưu tính cho chính mình."
Vào đêm, trong Thừa Huy Điện, Tĩnh Phong Đế nghe ám vệ bẩm báo, sắc mặt trở nên âm trầm.
Bắc Sách...!Tới Liễu Oanh Điện?
"Ngươi có biết y tới làm gì không?" Tĩnh Phong Đế nhìn ám vệ kia, vội hỏi.
"Thuộc hạ không biết, Bắc thế tử sâu không lường được, thuộc hạ sợ bại lộ hành tung, cho nên không dám đến gần.

Bắc vương gia và Hạ Hầu công tử cũng lần lượt tới Liễu Oanh Điện." Ám vệ bẩm báo đúng sự thật.
Tĩnh Phong Đế ngồi ở ghế trên, thái độ lại thay đổi.
"Hạ Hầu Ngự Thiển là đệ đệ của Dung Phi, gã tới Liễu Oanh Điện cũng là chuyện bình thường.

Lão gia Bắc vương gia kia hiện giờ e rằng vẫn chưa chết tâm với Dung Phi, đúng là đáng giận.

Nhưng còn Bắc Sách..." Tĩnh Phong Đế lẩm bẩm.

Tại sao Bắc Sách lại tới Liễu Oanh Điện?

Tĩnh Phong Đế trời sinh đa nghi, trong đầu hiện lên rất nhiều phỏng đoán.
Ông ta vung ống tay áo, ném tấu chương xuống, nhanh chóng rời khỏi Thừa Huy Điện, đi thẳng đến Liễu Oanh Điện, vừa vào liền nghe thấy tiếng đàn truyền tới, trong tiếng đàn ưu, da diết và có cả nỗi niềm.
Nỗi niềm? Ngày ngày ông ta ở bên cạnh nàng, tưởng niệm trong tiếng đàn của nàng rốt cuộc dành cho ai?
Lập tức, Tĩnh Phong Đế nghĩ tới Bắc Sách, sắc mặt càng khó coi.
Đi tới, đẩy cửa vào, người đánh đàn bên trong nghe động tĩnh, tấm lưng toát ra chút vẻ hoảng loạn.

Nàng ta dừng lại, theo bản năng đứng dậy, xoay người nhìn Tĩnh Phong Đế, ánh mắt lập lòe như đang che giấu gì đó: "Thần thiếp...!Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
Hạ Hầu Âm thế này càng khiến Tĩnh Phong Đế nhíu mày, hoài nghi trong lòng ngày càng lan rộng.
"Sao vậy? Trẫm dọa nàng à?" Tĩnh Phong Đế hỏi, giọng nói không lạnh không nhạt, giống như nàng ta vừa làm chuyện gì đó trái với lương tâm.
Gương mặt mỹ lệ của Hạ Hầu Âm hơi mất tự nhiên: "Hoàng Thượng, thần thiếp...! Khi nãy thần thiếp tập trung đánh đàn, là thần thiếp không kịp tiếp giá, xin Hoàng Thượng đừng trách tội."
"Tập trung sao?" Tĩnh Phong Đế đi tới ôm nữ tử tuyệt sắc kia vào lòng, "Là trẫm không đúng, quấy nhiễu ái phi, nàng muốn trẫm bồi thường nàng thế nào đây?"
Nói rồi, Tĩnh Phong Đế xoa nhẹ thân thể Hạ Hầu Âm, Hạ Hầu Âm nhíu mày, ỡm ờ đẩy ra: "Hoàng Thượng...!Thần thiếp..."
Đột nhiên, Tĩnh Phong Đế dừng lại, Hạ Hầu Âm ngước mắt nhìn nam nhân ôm mình, thấy sắc mặt ông ta âm trầm, theo ánh mắt của ông ta nhìn túi cẩm đặt trên bàn, không khỏi ngẩn ra.
"Hoàng Thượng..." Hạ Hầu Âm càng hoảng loạn, "Hoàng Thượng, thần thiếp đã nghĩ ra ngài nên bồi thường thần thiếp thế nào rồi?"
Muốn dời sự chú ý của ông ta sao? Tĩnh Phong Đế híp mắt nhìn Hạ Hầu Âm, dáng vẻ hoảng loạn kia, xưa nay ông ta chưa từng nhìn thấy!

"Ái phi, không vội." Tĩnh Phong Đế buông Hạ Hầu Âm ra, đi đến bên huyền cầm, ngồi xổm xuống cầm túi cẩm kia lên, "Đây...!Là cái gì? Hình như đã gặp ở đâu đó, không giống đồ của nàng."
Hạ Hầu Âm lập tức chạy tới, vội giải thích: "Thần thiếp cũng không biết, có lẽ là đồ cung nhân của Liễu Oanh Điện không cẩn thận làm rơi."
Túi cẩm kia có hơi cũ kỹ, nhưng từng nhìn thấy ở đâu, Tĩnh Phong Đế lại không nghĩ ra.
Nhìn Hạ Hầu Âm, sắc mặt ông ta dần thả lỏng, trả túi cẩm cho nàng ta: "Vậy nàng giữ đi, túi cẩm này cổ xưa như vậy, cung nhân kia mang theo, chắc chắn không có ý nghĩ tầm thường, sau khi nàng tìm được chủ nhân của nó nhớ trả cho người ta."
Hạ Hầu Âm giật mình, nhận lấy túi cẩm, đáy mắt hiện lên một tia vui sướng: "Tạ Hoàng Thượng, hoàng Thượng săn sóc nô tài, thần thiếp thay nô tài kia tạ Hoàng Thượng ân điển."
Tĩnh Phong Đế nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nhìn Hạ Hầu Âm thở phào nhẹ nhõm cầm túi cẩm kia xoay người, ánh mắt lập tức thay đổi.
Nghi hoặc trong lòng càng mãnh liệt, sao nàng lại căng thẳng như vậy?
Vừa rồi Bắc vương gia, Hạ Hầu Ngự Thiển, Bắc Sách tới Liễu Oanh Điện, là ai để rơi túi cẩm ở đây?
Tĩnh Phong Đế híp mắt, ở góc ông ta không chú ý, nữ tử hoảng loạn xoay người kia, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tĩnh Phong Đế lầ người đa nghi, túi cẩm này, còn cả biểu hiện của mình khi nãy đủ để khiến ông ta phải suy đoán lung tung.
A, đây chính là điều nàng muốn, có điều, Tĩnh Phong Đế đến khi nào mới nhớ ra chủ nhân của túi cẩm này là ai?
Bắc vương gia, Hạ Hầu Ngự Thiển, Bắc Sách...!A, Bắc Sách ơi Bắc Sách, chàng che chở An Cửu như vậy, nhưng đến lúc đó, ai sẽ che chở chàng đây?
Nữ nhân cất túi cẩm đi, lúc xoay người đối diện với Tĩnh Phong Đế, gương mặt mỹ lệ đã khôi phục sự bình tĩnh ưu nhã: "Hoàng Thượng, thần thiếp đàn ngài nghe một khúc được không?"
Tĩnh Phong Đế gật đầu.
Hạ Hầu Âm được chấp thuận, lập tức ngồi vào trước đàn, bàn tay mềm mại khảy nhẹ dây đàn.

Tiếng đàn lần nữa vang lên, dần dần, Tĩnh Phong Đế trở nên mê mang, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy nghiêm và hoài nghi khi nãy.
Tĩnh Phong Đế nhìn người đánh đàn, hận không thể nhào qua lột hết xiêm y của nàng, nuốt nàng vào bụng.

Trong đầu, hình ảnh kiều diễm ấy thoáng ẩn thoáng hiện, Tĩnh Phong Đế cuối cùng cũng không cầm giữ được, tiến lên bắt lấy tay Hạ hầu âm, kéo nàng vào lòng.
Hạ Hầu Âm chán ghét, mặc cho môi ông ta chạm vào da thịt mình, sắc mặt dần trở nên quỷ dị.
"Hoàng Thượng, ngài đã lâu không tới chỗ Nhàn Phi tỷ tỷ."
Nhàn Phi? Tĩnh Phong Đế nhíu mày, "Nhàn Phi gì chứ? Trẫm chỉ muốn nàng!"
"Nhưng hiện tại Nhàn Phi là thần thiếp, Bắc Tự Nhàn là Hạ Hầu Âm, Hạ Hầu Âm chính là Bắc Tự Nhàn." Hạ Hầu Âm lẩm bẩm bên tai Tĩnh Phong Đế, "Hoàng Thượng muốn thần thiếp, chính là muốn Nhàn Phi, muốn Nhàn Phi chính là muốn thần thiếp!"
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, dưới giọng nói mềm mại kia, đầu ông ta trống rỗng, ngay sau đó, hình ảnh kiều diễm trong đầu ngày càng rõ ràng, ngày càng mãnh liệt.
"Hoàng Thượng, ngài hiện giờ đang uống say, cần ngủ một lát, lát nữa ngài mở mắt là có thể nhìn thấy thần thiếp." Nhìn Tĩnh Phong Đế đang mơ màng, Hạ Hầu Âm cười lạnh.
Cuối cùng, Tĩnh Phong Đế hoàn toàn nhắm mắt lại.
Sắc mặt Hạ Hầu Âm hoàn toàn trầm xuống, chán ghét trong ánh mắt càng không cần phải che giấu: "Người đâu!"
Dứt lời, cửa mở ra, Văn cô cô và người hầu của Tĩnh Phong Đế đứng ngay ở cửa: "Dung Phi nương nương có gì phân phó?"
"Tần công công, Hoàng Thượng mệt rồi, khi nãy Hoàng Thượng có nói ngài ấy đã lâu không tới Trường Nhạc Cung, dù sao hôm nay bổn cung cũng không được khỏe, ngươi đưa Hoàng Thượng tới Trường Nhạc Cung, để Nhàn Phi chiếu cố đi!"
Tần công công nhận lệnh, lập tức vào phòng, thấy Tĩnh Phong Đế dựa vào Dung Phi, quả thật giống như đang ngủ say.
Đối với vị sủng phi mới tấn phong của hậu cung này, không ai dám chậm trễ, bao gồm nội thị hầu hạ hoàng đế như gã, cũng chính vì hầu hạ hoàng đế, gã mới càng rõ hoàng đế mê luyến Dung Phi thế nào.
Đưa Hoàng Thượng tới Trường Nhạc Cung để Nhàn Phi chiếu cố?
Tần công công không dám gọi Tĩnh Phong Đế tỉnh lại, hành lễ với Dung Phi: "Vâng, Dung Phi nương nương."
Nói xong, gã gọi thêm cung nhân vào đỡ Tĩnh Phong Đế lên bộ liễn, đi về hướng Trường Nhạc Cung....


Bình luận

Truyện đang đọc