ĐÍCH PHI SÁCH



An Cửu im lặng không đáp, bộ dáng dịu ngoan vô hại.

Ngọc Hoàng Hậu nhìn An Cửu, vốn định dò hỏi gì đó, nhưng lại không đạt được, chỉ đành từ bỏ, ý cười trên mặt càng từ ái.

"Nhàn Phi xưa nay không thích kết giao với người khác, hôm nay con cứu nàng, ngày sau nàng chắc chắn sẽ chiếu cố con nhiều hơn, con rảnh rỗi thì thường xuyên tiến cung qua lại với nàng ấy, sau này con gả cho Thái Tử, giữa những phi tử ở Đông Cung, con có thêm Nhàn Phi làm hậu thuẫn, vị trí thái tử phi này càng vững vàng sao? Bổn cung là đang suy tính cho con, con chắc hiểu bổn cung dụng tâm lương khổ chứ?"
Dụng tâm lương khổ? Châm chọc trong lòng An Cửu càng đậm, dụng tâm lương khổ đương nhiên là dụng tâm lương khổ, có điều không phải dụng tâm lương khổ suy tính cho nàng.

An Cửu coi như hiểu ý đồ Hoàng Hậu gọi nàng tới đây, ăn điểm tâm là giả, quan tâm cũng là giả, muốn dùng nàng để mượn sức Nhàn Phi, đây mới là mục đích thật sự của bà!
A, vừa rồi ở tiệc Nguyệt Lão, bà tác hợp Ngọc Vô Song và thế tử Bắc Sách, hiện tại tâm tư lại dời tới chỗ nàng, xem ra Ngọc Hoàng Hậu vì Thái Tử có Bắc Vương phủ ủng hộ, đúng là dồn hết tâm sức.

Nhưng, muốn lợi dụng nàng sao...!Nàng không phải kẻ dễ bị lợi dụng.

"Nương nương, người có ý gì? Thần nữ không rõ." An Cửu giả ngốc, vô tội nhìn Ngọc Hoàng Hậu.

Nụ cười trên gương mặt Ngọc Hoàng Hậu cứng đờ, không rõ? Bà đã nói rõ ràng như vậy, An Cửu này lại không rõ?

Ngọc Hoàng Hậu đánh giá nàng một lát, nàng không giống làm bộ, cung mày nhíu chặt dần giãn ra, nhưng thái độ không còn từ ái nhu hòa như vừa rồi: "Không rõ cũng không sao, con chỉ cần nghe theo bổn cung, qua lại nhiều với Nhàn Phi nương nương là được."
"Vâng, thần nữ nghe nương nương dạy bảo." An Cửu vội gật đầu, nở nụ cười vô hại.

Ngọc Hoàng Hậu thở dài, bà cho rằng An Cửu thật sự thay đổi, bây giờ xem ra, chẳng qua lá gan lớn hơn trước mà thôi, đầu óc vẫn ngu dốt như vậy.

Có điều, ngu dốt cũng tốt, dễ bề khống chế, không phải sao?
Ngọc Hoàng Hậu An Cửu ở lại an điểm tâm, hàn huyên mấy câu mới cho An Cửu rời đi.

An Cửu đi rồi, Ngọc Hoàng Hậu cất đi tươi cười từ ái, vuốt ve hộ giáp sắc bén, nhíu mày, như suy tư.

"Nương nương đang suy nghĩ chuyện hôm nay sao?" Phương Dung đi đến, phủ thêm áo choàng cho Ngọc Hoàng Hậu, "Nương nương yên tâm, Tĩnh Phi đã giao cho Nguyên Phi, Nguyên Phi chắc chắn không để ả sống tốt, vừa rồi bên lãnh cung truyền đến tin, Tĩnh Phi đã được đưa tới lãnh cung, bụng liền làm ầm ĩ, phi tử ở lãnh cung không thể truyền thái y, nô tỳ nghĩ, đêm nay sẽ có thêm hai u hồn."
Đã có thai năm tháng, lúc này sinh non vốn nguy hiểm, huống chỉ ở lãnh cung, cho dù không sao, chỉ sợ Nguyên Phi cũng không cho phép.

"Trong lãnh cung còn thiếu u hồn sao? Bổn cung không lo lắng Tĩnh Phi, mà là..." Đáy mắt Ngọc Hoàng Hậu trở nên âm trầm, "Những gì hôm nay Tĩnh Phi nói..."
Phương Dung ngẩn ra, sắc mặt cũng thay đổi: "Tĩnh Phi kia rồi nên mới..."

"Ả điên hay không, bổn cung và ngươi còn không biết sao? Cho dù thật sự điên rồi, lời kẻ điên nói lọt vào tai người có dã tâm cũng không thể khinh thường." Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng nói.

"Nương nương, người là nói...!Nhưng địa vị của Thái Tử vô cùng vững chắc, cho dù có kẻ lo lắng cũng không thể gây ra sóng gió gì."
"Hừ, chưa chắc! Lục hoàng tử của Nguyên Phi còn nhỏ, hiện tại chưa thể uy hiếp chúng ta, nhưng tương lai thì sao? Bách Lý Toàn kia xưa nay thông minh, lại được Hoàng Thượng sủng ái, Hoàng Thượng lúc này còn khỏe mạnh, vẫn đợi được đến lúc Bách Lý Toàn trưởng thành, hơn nữa còn có Nhị hoàng tử của Thục Phi...!Trong cung này còn có Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử..." Càng nói Ngọc Hoàng Hậu càng kích động, "Phía sau Thục Phi có Hạ Hầu gia, đừng thấy Hạ Hầu phủ có vị trí thấp nhất trong tứ đại gia tộc, Hạ Hầu Nghi kia tâm tư giảo hoạt, gả nữ nhi của mình Hạ Hầu Âm đến Bắc Vương phủ, nếu Nhị hoàng tử vì việc này mà có được sự ủng hộ của Bắc Vương, tương lai ngươi đăng cơ làm đế chưa chắc là Khiên Nhi!"
"Cho nên vừa rồi nương nương mới bảo An Cửu quận chúa thường xuyên đi lại với Nhàn Phi?"
"Đúng vậy, Bắc thế tử kia khó mà động tới, ai có thể miễn cưỡng y làm gì? Hôn nhân đại sự sợ rằng càng không thể.

Nếu Vô Song có thể thành công, vậy đương nhiên rất tốt, có điều chúng ta cũng phải nghĩ cách khác, may là hôm nay An Cửu đánh bậy đánh bạ cũng cứu được Nhàn Phi, bổn cung nghĩ, ân tình này, không chỉ Nhàn Phi, ngay cả Bắc Vương phủ cũng ghi nhớ."
Bắc Vương phủ, bà nhất định phải thu phục, nếu không chiếm được, chỉ sợ sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của Khiên Nhi!
An Cửu ơi An Cửu, hi vọng nàng trong chuyện này có thể như ý của bà!
Lúc An Cửu trở về Quốc Công phủ đã là đêm khuya, Hồng Linh sớm đã được đưa về, một đêm mưa gió biến ảo, An Cửu cũng mệt mỏi, vừa ngã xuống giường liền ngủ, tỉnh lại đã qua buổi trưa hôm sau.

Hồng Linh sớm đã nôn nóng chờ ở bên ngoài, nghe trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh, vội đẩy cửa chạy vào: "Tiểu thư, người tỉnh rồi, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ tiểu thư!"
Rất nhiều người chờ nàng?
An Cửu nhíu mày: "Ai?"

"Là người trong cung, hai canh giờ trước đã tới, vốn định đánh thức tiểu thư, nhưng họ nói đừng làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi, vì thế chờ ở chính sảnh, Mai phu nhân và phu nhân di nương các phòng đều đang ở đó chờ."
Người trong cung?
"Bọn họ tới làm gì?" An Cửu xuống giường, bình tĩnh mặc xiêm y.

"Hai nhóm người tới, một bên là phụng mệnh Hoàng Hậu nương nương tới ban thưởng, một bên là phụng mệnh Nguyên Phi nương nương đưa tạ lễ.

Nương nương, bọn họ tuy là hạ nhân nhưng chủ tử phía sau đều là quý nhân, người mau ra ngoài đi." Hồng Linh cau mày, những người đó mang rất nhiều đồ tới, thế trận kia, ngay cả nàng cũng bị dọa sợ.

Ban thưởng? Tạ lễ?
An Cửu nhướng mày, Nguyên Phi tạ lễ đương nhiên không có gì đáng nói, Hoàng Hậu ban thưởng sao...!Xem ra, bà ta đang gấp gáp lợi dụng nàng đi mượn sức Nhàn Phi.

"Nếu đã đợi hai canh giờ, vậy để họ tiếp tục chờ đi."
Hồng Linh giật mình, để họ tiếp tục chờ...!Nhưng...!Nhưng Mai phu nhân ở thiên sảnh, sắc mặt cũng đã thay đổi rồi, tiểu thư còn bảo họ tiếp tục chờ, lỡ đâu chọc những kẻ trong cung không vui, vậy phải làm sao đây?
Hồng Linh sợ hãi, nhưng thấy An Cửu vẫn không nhanh không chậm, nàng chỉ đành bất lực.

Cuối cùng, An Cửu đã rửa mặt chải đầu xong, lại bảo Hồng Linh qua phòng bếp, lúc này mới nhàn nhãn rời khỏi Thanh Ninh Tiểu Trúc.

Ở thiên sách, một phòng thê thiếp của Quốc Phong phủ, đợi khoảng ba canh giờ, hai vị thứ phu nhân Tần, Huệ cùng mấy di nương sớm đã ngồi không yên, ngay cả sắc mặt Mai phu nhân cũng âm trầm.


"Đại tiểu thư này thật cao giá!" Tần phu nhân nhìn Mai phu nhân, thấy bà ta có vẻ không vui, càng thêm tự tin, "Nhiều người như vậy phải chờ một mình nàng ta, Quốc Công phủ này muốn đổi chủ sao?"
"Tần muội muội, muội kiên nhẫn chút đi, quý nhân trong cung còn chưa vội, muội gấp cái gì?" Huệ phu nhân khẽ cười, Tần Liễu này thấy sắc mặt Mai phu nhân không tốt liền vội vã nịnh nọt, cũng không biết xem tình hình một chút.

Trong cung có hai nhóm người tới, một bên là ban thưởng, một bên là tạ lễ, bọn họ đợi ba canh giờ nhưng chưa từng oán hận câu nào, chỉ sợ bọn họ cũng không dám chậm trễ An Cửu.

Đại tiểu thư này đúng là ngoài dự đoán, a, Quốc Công phủ này sợ rằng đã không còn là Quốc Công phủ trước kia nữa!
Tần Liễu nhíu mày, nhìn Mai phu nhân, chỉ thấy Mai phu nhân nhắm mắt lại.

Đây...!Bọn họ làm sao vậy? Chẳng lẽ qua chuyện của Tam tiểu thư, ngay cả Mai phu nhân cũng sợ An Cửu sao?.

Truyện Light Novel
"Phu nhân, người nói một câu đi, nếu hôm nay Đại tiểu thư còn không tới, vậy chẳng phải chúng ta ở đây đợi vô ích cả ngày, còn chậm trễ quý nhân trong cung sao?" Tần Liễu đột nhiên đứng dậy, "Hồng Linh kia cũng thật là, một người cũng không mời tới được, đáng bị dạy dỗ một trận."
An Cửu vừa đến ngoài cửa, liền nghe được giọng nói bén nhọn chói tai này.

Nàng bước vào phòng, âm thanh trong trẻo cũng theo đó vang lên: "Là ai tức giận như vậy, còn muốn dạy dỗ ai?".


Bình luận

Truyện đang đọc