ĐÍCH PHI SÁCH



"Đó không phải là Vô Song tiểu thư của phủ Thừa Tướng sao?"
"Nàng ấy vừa gọi vị tiểu thư này là An Cửu, vậy vị tiểu thư này...!Chẳng phải là An Cửu quận chúa sao?"
Nhất thời, trong phòng chìm vào an tĩnh, nhưng trong an tĩnh kia lại là bầu không khí quỷ dị, nghe nói ở tiệc Nguyệt Lão trong cung hôm ấy, Vô Song tiểu thư công khai bày tỏ tâm tình với Bắc thế tử, nhưng Bắc thế tử không hề để nàng vào mắt, mà ngay hôm sau, Bắc thế tử liền cùng An Cửu quận chúa đi dạo khắp kinh thành, trên phố sớm đã suy đoán câu chuyện giữa bọn họ, căng thẳng nửa tháng, hai nữ chính cuối cùng cũng chạm mặt sao?
Nhìn Vô Song tiểu thư khí thế hừng hực tới, hôm nay e rằng sẽ có trò hay để xem rồi!
"Tiểu thư...!Nô tỳ..." Nha hoàn kia như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức nghênh đón, nhưng vừa nhìn sắc mặt Ngọc Vô Song, ả càng luống cuống.

"Ngu xuẩn, chút việc cũng không làm xong!" Ngọc Vô Song tức giận quát, dứt lời liền đi thẳng về hướng An Cửu, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra ở Túy Ngọc Hiên, lửa giận ngày càng lớn.

Nàng ta đúng là đã coi thường An Cửu!
"Tư vị bị người ta đoạt đồ không dễ chịu đúng không?" Ngọc Vô Song nhìn An Cửu, cho dù nha hoàn của nàng ta vừa trúng kế An Cửu, lúc này nàng ta cũng phải xả hết cơn giận.

An Cửu làm sao không rõ ý của Ngọc Vô Song, nàng ta là ám chỉ việc nàng đoạt Bắc Sách sao?
An Cửu mỉm cười: "Vô Song tiểu thư chỉ mấy thứ này sao? Vô Song tiểu thư nói đùa rồi, mấy thứ này vốn không thuộc sự sở hữu của ta, nha hoàn của Vô Song tiểu thư bỏ tiền ra mua trước, vậy sao có thể nói là cướp đoạt?"
Ngụ ý của An Cửu quá rõ ràng, giống như những thứ này chưa từng thuộc về An Cửu nàng, Bắc Sách cũng không phải vật sở hữu của Ngọc Vô Song, không phải sao?
Vậy sao có thể dùng từ cướp đoạt để miêu tả?
Ngọc Vô Song tức giận, lại không thể phản bác.


"Nha hoàn của Vô Song tiểu thư mua nhiều đồ như thế, đúng là ra tay rộng rãi, thiên hạ này cũng chỉ có thiên kim phủ Thừa Tướng có tiền tài như vậy."
Nhắc tới việc đó, sắc mặt Ngọc Vô Song càng khó coi, Chu Cẩm cũng khôn khéo, An Cửu đã mở lời, gã đương nhiên thuận theo: "Vô Song tiểu thư, mấy thứ người mua tổng cộng bốn mươi tám nghìn hoàng kim, nếu Vô Song đã tự mình tới, không bằng thanh toán hết một lần?"
Bốn mươi tám nghìn hoàng kim?
Nàng ta ra ngoài sao có thể mang nhiều hoàng kim như vậy?
Hơn nữa, đừng nói hoàng kim, cho dù là bạc trắng, tổng cộng tiền riêng của ả cũng chưa tới bốn mươi tám vạn lượng!
Nếu bốn mươi tám nghìn lượng bạc có thể làm nhục An Cửu thì đáng, nhưng rõ ràng đây là kế của An Cửu, hại nàng tốn bốn mươi tám nghìn hoàng kim!
Nghĩ tới, lửa giận trong lòng Ngọc Vô Song không thể áp chế, nàng ta làm sao nuốt trôi cục tức này được?
Có điều hôm nay nhiều người ở đây như vậy, nàng ta phải duy trì khí thế, huống hồ Túy Ngọc Hiên là sản nghiệp của Bắc Vương phủ, nếu hôm nay không giao ra bốn mươi tám nghìn hoàng kim, chỉ sợ chuyện này sẽ truyền khắp kinh thành, ngay cả Bắc thế tử không để ý sự đời cũng sẽ biết.

An Cửu, nàng thật tàn nhẫn, nếu nàng ta không trả tiền, mặt mũi nhất định sẽ không còn, nhưng nếu muốn giữ thể diện, vậy chỉ có thể thanh toán những thứ này.

Ngọc Vô Song nắm chặt hai tay thành đấm, mặt mũi của nàng ta há có thể để An Cửu dẫm lên?
Bốn mươi tám nghìn hoàng kim, cho dù nàng ta nghĩ mọi cách cũng phải kiếm được, khí thế tuyệt đối không thể thua.

Ngọc Vô Song nhìn An Cửu, cười khinh thường: "Mấy thứ này, nếu ta đã mua, đương nhiên sẽ trả tiền, có điều làm phiền Cẩm công tử tới phủ ta lấy."
"Chuyện vặt này, Chu Cẩm đương nhiên nguyện ý cống hiến sức lực." Chu Cẩm khẽ cười, hai mắt lóe sáng, chỉ thời gian một nén hương ngắn ngủi đã kiếm được bốn mươi tám nghìn hoàng kim, từ lúc Túy Ngọc Hiên khai trương đến nay đây là chuyện chưa từng có.


An Cửu quận chúa này đúng là cao tay!
Khó trách ngay cả đệ nhất mỹ nhân Đông Sở Quốc thế tử cũng không bỏ vào mắt, chỉ có ưu ái với An Cửu này.

"Chúc mừng Ngọc tiểu thư, hôm nay thu hoạch được nhiều đồ tốt." An Cửu tươi cười.

Những lời này đương nhiên là rải muối lên miệng vết thương của Ngọc Vô Song.

Thu hoạch?
Hai người bọn họ đều biết, hôm nay người có thu hoạch chính là An Cửu nàng mới đúng.

Nhưng nhiều người ở đây như vậy, Ngọc Vô Song chỉ có thể nhìn, khóe miệng vẫn duy trì ý cười: "Đồ của Túy Ngọc Hiên đều là trân phẩm, đương nhiên là thu hoạch được nhiều, còn An Cửu quận chúa, ngươi không định mua gì sao? A, ta quên mất, An Cửu quận chúa không có bốn mươi tám nghìn hoàng kim để tiêu xài."
"Ngọc tiểu thư nói đúng, thứ nhất ta không có bốn mươi tám nghìn hoàng kim để tiêu xài, thứ hai...!Ta không ngốc đến mức coi tiền như rác." Luận công phu nói chuyện, An Cửu nàng tự nhận không thua bất kỳ ai.

Quả nhiên, Ngọc Vô Song cuối cùng cũng không nhịn được: "Ngươi..."
"Sao Vô Song tiểu thư lại tức giận? Ta nói gì sai sao? Vô Song tiểu thư mỹ mạo khuynh thành, tức giận trước mặt nhiều người như vậy, sợ là mất khí độ." An Cửu nhíu mày, giả bộ kinh sợ, không nhắc đến giao dịch giữa nàng và Bắc Sách, chỉ riêng việc Ngọc Vô Song tới nhục nhã nàng, nàng sẽ không nương tay.


Bốn mươi tám nghìn lượng hoàng kim cũng đủ cho Ngọc Vô Song đau lòng một khoảng thời gian.

"Hừ!" Ngọc Vô Song hừ lạnh một tiếng, hay cho một An Cửu, thế mà khiến nàng ta không thể đáp trả!
Hít thở sâu một lúc, Ngọc Vô Song cố gắng tình tĩnh lại, trên gương mặt tuyệt mỹ lần nữa hiện lên ý cười: "Vô Song nghe nói An Cửu tiểu thư tài hoa xuất cung, Vô Song muốn lãnh giáo một chút, An Cửu quận chúa chắc sẽ không từ chối chứ!"
"Lãnh giáo thì không dám, Ngọc tiểu thư có gì chỉ giáo, cứ nói đừng ngại?" An Cửu không hề sợ hãi.

Tài hoa xuất chúng? Thanh danh của An Cửu trước kia ở bên ngoài có liên quan tới mấy từ này? Ngọc Vô Song đúng là đề cao nàng.

A, Ngọc Vô Song hôm nay vì nàng mà tốn một số tiền lớn, đương nhiên không nuốt trôi cục tức này, nàng biết, cho dù không phải hôm nay, Ngọc Vô Song vẫn sẽ không để nàng thống khoái.

Nếu đã giao dịch với Bắc Sách, nàng cũng nên làm hết chức trách của mình.

Không ngờ An Cửu sẽ sảng khoái nghênh chiến, Ngọc Vô Song có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bá đạo nói: "Hôm nay không cần, nửa tháng nữa là Trung Thu, hôm đó, ta lại mời quận chúa chỉ giáo, đến lúc đó mong quận chúa chớ cự tuyệt."
Trung thu? Ngọc Vô Song là đang hạ chiến thư cho nàng sao?
"Theo ý Ngọc tiểu thư!"
"Được rồi, mọi người đều nghe thấy, cũng nhờ Chu Cẩm công tử làm chứng, Trung Thu này, ta và An Cửu quận chúa ước hẹn luận bàn, nếu ai đổi ý lâm trận bỏ chạy, phải ở trước mặt thiên hạ dập đầu ba cái với đối phương." Ngọc Vô Song cao giọng.

Tức khắc, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Ngọc Vô Song tự tin như thế, An Cửu quận chúa này chỉ sợ...!
Chu Cẩm nhìn An Cửu, không thấy nàng để lộ chút cảm xúc nào, không khỏi nhíu mày, rốt cuộc vẫn nói: "Ta làm chứng."
Cho dù không có gã, hôm nay ở Túy Ngọc Hiên nhiều người như vậy, chỉ sợ chưa hết hôm nay, tin tức này sẽ truyền khắp kinh thành, Ngọc Vô Song rõ ràng muốn làm lớn chuyện.


"Nếu đã thế, đa tạ!" Ngọc Vô Song đắc ý, lại nhìn An Cửu, phất ống tay áo rời đi.

Nha hoàn kia ngây ra một lúc, vội vàng đuổi theo.

Chu Cẩm nhìn số đồ Ngọc Vô Song mua, cười như không cười, bốn mươi tám nghìn lượng hoàng kim, gã đương nhiên không thể để nàng ta quỵt nợ, bảo gã tới phủ Thừa Tướng, gã sao có thể không đi?
Chỉ là...!An Cửu...!Chu Cẩm lo lắng nhìn An Cửu: "Ngọc tiểu thư hạ chiến thư với người, đệ nhất mỹ nhân Đông Sở Quốc không phải hư danh, nàng ấy cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tài hoa xuất chúng mọi người đều biết, An Cửu quận chúa người..."
Người đời chỉ biết An Cửu yếu đuối, không nghe nói có tài hoa gì, khiêu chiến này chỉ sợ...!
"Sao hả? Cẩm công tử lo ta vì sợ hãi mà lùi bước, hay lo ta sẽ thua?" An Cửu khẽ cười, "Hạ chiến thứ, ta nghênh chiến là được.

Hôm nay Túy Ngọc Hiên nhận được một mối làm ăn lớn như vậy, công thần như ta có thù lao gì không?"
Chu Cẩm giật mình, lúc này điều An Cửu quan tâm lại là...!Thù lao? Gã ngượng ngùng: "Cái này...!Ha ha, An Cửu quận chúa cũng biết, ta chỉ là một chưởng quầy nhỏ nhoi, không làm chủ được việc này."
An Cửu trừng mắt nhìn gã, đúng là vắt chày ra nước, nếu thật sự cho nàng thù lao, chỉ sợ gã sẽ đau như cắt thịt.

Có điều, chiến thư Ngọc Vô Song vừa hạ...!
An Cửu nhíu mày, trận chiến này không thể tránh né, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nề, An Cửu nàng cho tới bây giờ chưa từng sợ ai, Thái Tử nàng còn không để vào mặt Ngọc Vô Song này không phải ngoại lệ.

Trung Thu? A, nàng thật muốn nhìn xem, Ngọc Vô Song sẽ đối phó nàng như thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc