DIỄN GIẢ THÀNH THẬT – THỊ TỬ PHI

Khi Trần Thâm tỉnh giấc thì Mạnh Kiều còn đang gối đầu lên cánh tay anh say giấc nồng. Anh nhìn khuôn mặt của cô chăm chú một lúc lâu mới dời ánh mắt về phía ngoài cửa sổ.

Rèm cửa không kéo kín, có thể nhìn thấy tiết trời trong trẻo bên ngoài, trước nhà có một cây đại thụ, ánh mặt trời chiếu lên lá cây xanh tươi vô cùng đẹp mắt, gió nhẹ thổi qua, cánh lá khẽ đong đưa.

Bên ngoài có tiếng xào rau, tiếng bánh xe rao bán hàng ma sát với mặt đường, còn có cả tiếng trẻ con nô đùa.

Ngày hôm qua anh hỏi tại sao Mạnh Kiều vẫn ở khu chung cư cũ này, cô trả lời rằng thích bầu không khí nơi đây.

Lúc ấy Trần Thâm còn lo lắng trị an ở nơi này không tốt, nghệ sỹ không thích hợp ở nơi này. Mạnh Kiều cười nói, danh tiếng của cô không cao như thế, bao giờ cô nổi như cồn thì đổi chỗ khác cũng được.

Bây giờ nghĩ lại, nơi đây có khói lửa nhân gian, còn có tình người nữa.

Lúc này, Mạnh Kiều trở mình, lẩm bâm vươn vai, sau đó mở mắt ra.

Trần Thâm ôm lấy cô, ghé sát lại gần, nói:

“Chào buổi sáng.”

Tuy rằng không biết bây giờ có phải là đến buổi chiều rồi hay không, nhưng hai người vừa mới tỉnh ngủ, cứ nói chào buổi sáng đi.

Bởi vì một câu nói chào buổi sáng dịu dàng này, ký ức của Mạnh Kiều lập tức ùa về. Tối hôm qua cô to gan lớn mật, bắt Trần Thâm phải “thở dốc” cho cô nghe.

Nhưng mà anh lại thật sự làm theo lời cô nói. Anh cắn vành tai cô, theo tiết tấu ra vào, nhẹ giọng rên rỉ bên tai cô.

Mềm mại đáng yêu hay dễ nghe gì đó thì không thấy, chỉ biết được là nghe vào rồi lại khiến cho cô cả người nóng rực, càng ướt át hơn.

Mạnh Kiều đỏ mặt, tình hình chiến đấu tối hôm qua rất kịch liệt.

“Còn nhớ hôm qua đã đồng ý với anh chuyện gì không?”

Trần Thâm tựa cằm lên vai cô, hỏi.

“Tới phòng tập quyền ạ?”

Mạnh Kiều méo miệng.

Chẳng phải mấy đôi tình nhân đều hẹn hò bằng cách đi ăn ăn uống uống rồi chụp hình sao? Nghĩ tới tính đặc thù của công việc của cả hai thì ở nhà ăn uống cũng được, chứ nào có ai lại kéo bạn gái đi vận động đâu?

Trần Thâm xuống giường, Mạnh Kiều vẫn còn nằm trong chăn, che khuất cả đầu.

“Ngoan ngoãn rời giường thì anh sẽ đồng ý một tâm nguyện của em.”

Trần Thâm mặc xong quần áo, xoay người, chống tay xuống giường, kéo chăn xuống, dụ dỗ người nằm trên giường.

“Thật ạ?”

Mạnh Kiều hé mắt, hỏi.

“Ừ.”

Mạnh Kiều ngồi dậy, hai tay xốc chăn lên, đứng trên giường nói:

“Anh cõng em đi?”

Trần Thâm không xoay người, mặt đối mặt với cô gái đang giang hai tay, sau đó ôm lấy Mạnh Kiều, bế cô ra khỏi phòng.

“Anh đi rửa mặt đi, em làm bữa sáng cho.”

Mạnh Kiều nói:

“Anh ăn trứng chiên không?”

“Có.”

Trần Thâm buông cô ra.

Trần Thâm đánh răng trong phòng tắm, nghe thấy Mạnh Kiều lớn tiếng hỏi:

“Anh có muốn ăn sốt cà chua không?”

Anh súc miệng, rồi trả lời:

“Không cần.”

Bên kia không trả lời anh.

Trần Thâm rửa mặt xong thì về phòng tùy tiện mặc một cái áo lên người rồi ra phòn bếp.

“Anh xong rồi à?”

Mạnh Kiều quay đầu nhìn anh.

“Ừ, em đi đi, để anh làm.”

Trần Thâm nhận lấy cái muỗng.

“Vâng, đây là cháo, anh hâm nóng lại nhé.”

“Ừ.”

Nhìn dáng vẻ ở nhà của Trần Thâm, Mạnh Kiều thật sự rất muốn hôn anh một cái, nhưng mà cô còn chưa đánh răng nên đành quên đi.

Khi Mạnh Kiều ra khỏi nhà vệ sinh thì Trần Thâm đã dọn bàn xong xuôi.

“Anh uống nước ép nho không?”

Mạnh Kiều mở tủ lạnh ra, hỏi Trần Thâm.

“Ngọt không?”

“Em cảm thấy anh sẽ thích.”

“Cho anh một ly.”

Hai người ngồi đối diện nhau, Mạnh Kiều mời chào Trần Thâm

“Trứng chiên sốt cà chua cực kỳ cực kỳ cực kỳ ngon, anh có muốn ăn thử không?”

“Không cần đâu.”

Trần Thâm suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy hương vị này rất kỳ lạ.

Mời chào thất bại, Mạnh Kiều cởi dép lê, chân trần giẫm lên chân người đối diện một chút.

Giẫm một chút còn chưa đủ, cô còn đánh nhịp, cùng nhịp với bài hát mà cô ngân nga.

Trần Thâm mở hai chân, kẹp chân cô lại.

“Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Hai người tiếp tục duy trì tư thế quái dị đó để ăn cơm.

Nói là bữa sáng, thật ra thì thời gian đã sang tới buổi chiều rồi.

Đúng là thời gian thích hợp nhất để ra ngoài vận động.

Hai người ngồi trên xe, Mạnh Kiều phát hiện ra Trâng Thâm đã treo bùa bình an lên xe, cô vươn tay khảy khảy nó.

“Có phải là càng nhìn càng đáng yêu hay không?”

Cô hỏi.

“Nó đáng yêu sẵn rồi.”

Trần Thâm nhìn thoáng qua, trả lời.

Đệch, câu trả lời đạt điểm tuyệt đối, Mạnh Kiều không tìm ra sơ hở nào cả.

Bởi vì muốn đi tập thể thao, cho nên Mạnh Kiều mặc bộ quần áo thể thao và đeo một cáo túi trước ngực.

Mặc dù là bị bắt đi tập thể thao, nhưng mà phòng tập thể thao cũng có thể coi như là một nơi chụp ảnh đẹp. Hôm nay lại có nắng có gió, cô cũng muốn buôn bán kinh doanh trên Weibo một chút.

Trần Thâm lái xe, Mạnh Kiều không quấy rầy anh, tự mình nghịch điện thoại, âm nhạc trong xe cũng không mở, nhưng bầu không khí lại chẳng xấu hổ chút nào.

“Em có thể chụp ảnh không?”

Mạnh Kiều hỏi, nếu như chụp thì xe của Trần Thâm cũng sẽ có trong ảnh.

“Muốn chụp với anh à?”

Trần Thâm nghiêng đầu nhìn cô.

“Là tự sướng á! Đương nhiên là chỉ một mình em thôi!”

“Không thể chụp cả anh nữa à?”

“Anh đang lái xe, nguy hiểm lắm. Lát nữa tưới phòng tập thì chụp, nhưng mà anh cầm điện thoại chụp nha, em không muốn đứng phía trước đâu, mặt to lắm.”

Mạnh Kiều lải nhải nói.

“Được.”

Mạnh Kiều giơ điện thoại lên, tìm góc độ tốt nhất, bỗng nhiên Hoàng Ngu Lâm gửi tới mấy tin nhắn.

Click mở để xem, đây là video đề cử, do người hâm mộ bên đài B cắt ghép những cảnh hường phấn của Trần Thâm x Mạnh Kiều.

Tiểu Ngư: Thế mà tớ lại phải ăn cơm tró của cậu.

Tiểu Ngư: Bây giờ người hâm mộ thật sự quá tốt.

Tiểu Ngư: Nhưng mà hai người các cậu cũng quá ngọt ngào đấy!

Mạnh Kiều click mở một video. Video được chỉnh hiệu ứng hồng phấn cùng với đoạn nhạc đệm ngọt ngào, xem đi xem lại những hình ảnh này cũng cảm thấy khá tốt.

Năm lực nhìn hình đoán chuyện của người hâm mộ quá mạnh, chỉ một bức hình Trần Thâm và Mạnh Kiều nhìn nhau hay một câu nói thôi cũng có thể biến thành một màn “hường phấn” trong đầu bọn họ rồi.

Giao diện trò chuyện của WeChat với Hoàng Ngu Lâm còn chưa dừng lại.

Tiểu Ngư:【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】

Tiểu Ngư: Ảnh này của hai người quá chân thật!

Đó là bức ảnh được cắt ra từ cảnh lăn giường và cảnh hôn do đoàn làm phim tung ra.

Kiều Kiều: Ha ha ha ha ha ha ha ha….

Mạnh Kiều đổi lại tên ở WeChat, dùng tên WeChat để bộc lộ tâm trạng của mình thì quá không nghiêm túc rồi, mà bây giờ thì cô đang nghiêm túc đây.

Hoáng Ngu Lâm nhìn thấy đương sự thì cực kỳ kích động, vẫn luôn gửi tin nhắn tới.

Tiểu Ngư: Hai người các cậu quá damdang rồi!

Mạnh Kiều đang suy nghĩ xem có nên nói sự thật với cô ấy hay không. Cô quay đầu, hỏi ý kiến của một đương sự khác.

“Em có một người bạn là fan CP của chúng mình, anh có muốn em nói quan hệ của chúng mình cho cậu ấy biết không?”

“Muốn.”

Trần Thâm còn ước gì cả thế giới điều biết chuyện này ấy chứ.

Mạnh Kiều gõ chữ.

Kiều Kiều: Tớ nói cho cậu biết một bí mật.

Tiểu Ngư: Bí mật gì thế?

Kiều Kiều: Cậu phải bình tĩnh nhé.

Hoàng Ngu Lâm gửi tới một dãy dấu hỏi chấm.

Kiều Kiều: Hì hì

Hai chữ “hì hì” không có ý cười gì cả, chỉ toàn là cảm giác được tiện nghi còn thích khoe mẽ.

Tiểu Ngư: Để tớ nói!

Tiểu Ngư: Hai người bọn cậu quá ngọt ngào!!

Tiểu Ngư: Đệch mọe, thế mà là sự thật!!!!

Kiều Kiều: À mà, cũng không ngọt như thế đâu, đều là do trí tưởng tượng của người hâm mộ quá phong phú đó【 che mặt 】

Tiểu Ngư: Có phải cảnh giường chiếu của hai người quay rất mượt không?

Đột nhiên Hoàng Ngu Lâm đổi chủ đề, một chủ đề vô cùng không thích hợp với trẻ nhỏ.

Tiểu Ngư: Cậu không biết à? Fan CP của hai người đã phân tích cảnh giường chiếu kia thành một luận văn dài một ngàn chữ, kết luận cuối cùng là hai người bọn cậu thật sự yêu nhau.

Cho nên Hoàng Ngu Lâm nghiện cơm tró của hai người như thế nào mới có thể kể ra từng chút một thế này chứ?

Kiều Kiều:【 Choáng váng.jpg】

Kiều Kiều: Không nói chuyện với cậu nữa, tớ có việc rồi!

Kiều Kiều:【 mỹ nữ cúi chào.jpg】

Bên kia Hoàng Ngu Lâm cảm thấy chắc chắn người hâm mộ đã nói đúng rồi. Nếu không thì Mạnh Kiều đã sớm đập bàn đá ghế nói cô ấy suy nghĩ vớ vẩn rồi!

Thôi được rồi, không ngờ tới là trên đời này còn có CP real đó. Cô phải tới hang của mình để chia sẻ sự vui vẻ của mình vưới các chị em mới được.

Xem chậm rãi dừng lại. Phòng tập thể hình này là do bạn của Trần Thâm mở, tính bảo mật rất tốt.

Ban đầu Mạnh Kiều còn có chút không tình nguyện. Sau khi thấy Trần Thâm và bạn của anh đánh hai chiêu, bỗng nhiên cô cảm thấy quyền anh này thật sự quá menly rồi! Cả người cô bỗng nhiên ngứa ngáy.

Trần Thâm và bạn của anh tùy tiện đánh thêm hai trận nữa, không ngờ rằng Mạnh Kiều dưới khán đài còn cổ vũ cho anh. Một mình cô mà như một đội cổ động viên vậy, thật sự quá đáng yêu!

Xuống đài, cả người đầy mồ hôi, Trần Thâm cởi bao tay quyền anh ra.

“A a a a! Quá ngầu! Em cũng muốn học chiêu ban nãy anh đánh!”

Mạnh Kiều rất hưng phấn.

“Muốn học à?”

Trần Thâm cười đầy ý tứ.

“Vâng ạ…”

Mạnh Kiều gật đầu.

“Nói dễ nghe một chút đi.”

Trần Thâm dụ dỗ cô.

Mạnh Kiều nhìn xung quanh, người bạn kia của anh đã rời đi, để lại không gian riêng cho hai người rồi.

“Anh dạy em đi mà… Được không ạ? Được không ạ?”

Mạnh Kiều ôm lấy một cánh tay của Trần Thâm, lắc qua lắc lại.

“Được rồi, hôn anh một chút nhỉ?”

Trần Thâm tiếp tục không biết xấu hổ.

Mạnh Kiều nhón chân, hôn “chụt” lên mặt anh một cái.

Không ngờ rằng Trần Thâm còn chuẩn bị cho Mạnh Kiều một bao tay chuyên dụng, màu đen, trông rất ngầy.

Một buổi trưa, Trần Thâm tay cầm tay dạy Mạnh Kiều mấy động tác phòng thân, thỉnh thoảng lại ăn đậu hũ của cô, thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Sát vách phòng tập thể hình của một cửa hàng bán kem, Trần Thâm mua một ly matcha đá bào và một phần súp, còn làm theo yêu cầu của Mạnh Kiều mà đặt thêm một phần kem khoai môn.

Hai người ngồi ăn ở bên cạnh võ đài.

“Anh được nghỉ mấy ngày thế?”

Bỗng nhiên Mạnh Kiều nghĩ tới vấn đề này.

“Ngày mai phải đi rồi.”

Trần Thâm cầm cái muỗng của cô, ăn một miếng.

“À…”

Ngắn như vậy, không vui chút nào.

“Bộ phim này quay xong rồi thì sẽ có một kỳ nghỉ dài.”

Trần Thâm dỗ dành cô.

“Ồ, vâng ạ.”

“Chương trình kia có ổn không em?”

“Cũng được ạ, những người đó cũng khá tốt. Nhưng mà anh quá hiểu em đó, tìm cho em một chương trình ẩm thực, em nói anh nghe, lần trước bọn em đi ăn…”

Mặt trời bên ngoài chói chang, cứ như vậy ngồi dưới đất ăn kem, Trần Thâm cảm thấy anh có thể nghe Mạnh Kiều lải nhải cả đời, bởi vì tất cả mọi thứ tới bên miệng cô đều trở nên thú vị và đáng yêu đến lạ thường.

Trần Thâm cúi người, cắn nhẹ lên môi cô, sau đó thì biến thành hôn sâu.

Làm thế nào bây giờ? Còn chưa đi mà đã nhớ em rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc