DIỄN GIẢ THÀNH THẬT – THỊ TỬ PHI

Lần đầu tiên Mạnh Kiều phát trực tiếp, nghiên cứu nửa ngày mới mở được.

Bởi vì Mạnh Kiều cũng không báo trước, bỗng nhiên muốn phát trực tiếp giao lưu với người hâm mộ, cho nên lúc mới bắt đầu, người vào xem cũng không nhiều lắm.

Cô nhìn mình trong màn hình, sửa lại tóc, mỉm cười chào hỏi mọi người.

“Hi! Đã lâu không gặp.”

Nói xong, Mạnh Kiều xem bình luận, có người nói, ồ, chị cũng biết thế hả? Lâu lắm rồi không xuất hiện!

Mạnh Kiều cười ha ha, đọc bình luận này lên, sau đó sám hối: “Mình sai rồi, sau này nhất định sẽ đăng Weibo nhiều hơn.”

Khu bình luận nói, cô mở phát sóng trực tiếp nhiều hơn cũng được.

Tiếp đó, người vào xem ngày càng nhiều, khu bình luận cũng nhiều hơn. Có người hỏi, gần đây Mạnh Kiều đang làm gì, có sắp xếp công việc gì không.

“Gần đây ấy à… Gần đây chỉ nghỉ ngơi thôi. Nhưng mà mình còn một bộ phim sắp ra mắt mọi người rồi nè.”

Chính là bộ phim truyền hình sau khi quay xong [Gián Điệp]. Bộ phim đó sẽ được phát sóng vào kỳ nghỉ hè, Mạnh Kiều thuận tiện quảng cáo một chút.

“Lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, có hơi lo lắng, cũng không chuẩn bị gì cả, cho nên chúng mình cùng tâm sự nha?” Mạnh Kiều hỏi.

Khu bình luận vẫn luôn đổi mới.

Tiến lại gần màn hình xem người hâm mộ nói gì. Mạnh Kiều bỗng nhìn thấy một bình luận gây tổn thương, hỏi cô có phải đã béo lên không.

“Mình béo lên rất nhiều sao? Mọi người đều nhận ra hả?” Mạnh Kiều lấy chiếc gương bên cạnh, ngắm nghía. Đúng là gần đây ăn nhiều, béo lên không ít, mặt tròn ra hẳn.

“Mặt tròn như cái đĩa rồi.” Mạnh Kiều khóc trong lòng nhiều chút. Sau đó người hâm mộ an ủi cô, mặt tròn cũng rất xinh, sức sống của cô lại khôi phục hoàn toàn.

Mở phát sóng trực tiếp là ý định bỗng nảy ra trong đầu, cho nên Mạnh Kiều chủ yếu đọc bình luận, trả lời vấn đề của người hâm mộ.

“Ừm, mình không có ở nhà, gần đây về ở cùng bố mẹ chồng.” Nói xong, Mạnh Kiều mỉm cười.

Khu bình luận lập tức hỏi, tại sao Trần Thâm không ở đây.

“Anh ấy tới công ty tham gia cuộc họp. Có lẽ một giờ nữa mới về, cho nên chúng mình còn một giờ vui vẻ!” Mạnh Kiều quơ tay múa chân, sau đó điện thoại rung lên, Trần Thâm gửi một tin nhắn, hỏi cô có muốn ăn gì không.

“Ui, mọi người nói linh thật đó! Vừa nhắc tới anh ấy, anh ấy liền nhắn tin cho mình nè. Anh ấy hỏi mình muốn ăn gì không. Mọi người có món nào muốn đề cử không?”

Hôm nay là thứ bảy, người ở nhà rất nhiều, họ giới thiệu cho cô đủ loại mỹ thực.

“Trời, món nào mình cũng muốn ăn! Đáng ra không nên hỏi mọi người.” Mạnh Kiều nuốt nước miếng, cầm điện thoại trả lời Trần Thâm, “Mình trả lời anh ấy một chút, mọi người chờ mình một lát.”

Trả lời xong, cô mới quay trở đọc bình luận, đọc được một bình luận: “Có phải anh Thâm là thê nô không?”

“Ha ha ha, vấn đề này mọi người tự đi hỏi anh ấy đi.”

Sai khi cầu hôn, ngày hôm sau hai người lập tức đi đăng ký, đăng ký xong thì công khai. Người hâm mộ lại được một phen ăn cơm chó!

“À đúng rồi, có phải hôm trước có người hỏi cái túi này làm như nào đúng không?” Mạnh Kiều cầm lấy một cái túi, hỏi.

“Cái này là do mẹ chồng tặng cho mình. Mình theo bà ấy học cách đan, bây giờ mình dạy mọi người nhé?” Nói chuyện phiếm chơi không vui lắm, Mạnh Kiều tìm ra tài liệu, bắt đầu dạy học trên phát sóng trực tiếp.

Dạy mười phút, có người gõ cửa phòng.

“Mọi người đợi một chút, mình đi mở cửa đã.” Mạnh Kiều nói.

Người xem cũng nghe được tiếng gõ cửa, đều nói rằng có người đến gọi Mạnh Kiều đi ăn cơm. Bọn họ còn đang trêu chọc thì Mạnh Kiều đứng lên đều khiến mọi người kinh ngạc.

Đệch! Bụng của cô lớn quá!

Trong nháy mắt, khu bình luận đều là “Kiều Kiều, chị mang thai rồi!”, “Khó trách tăng cân!”, “Cho nên mới ở với bố mẹ chồng đó!”.

Mọi người rất kích động. Chờ Mạnh Kiều quay trở lại, còn thấy cô ôm một bó hoa hồng.

Không đặt hoa hồng xuống, cô vừa ôm vừa đọc bình luận, sau đó nói: “Ha ha, đúng vậy, cho nên mới phát sóng trực tiếp, muốn chia sẻ cho mọi người cùng biết.”

“Đúng rồi, mẹ chồng mình sợ một mình Trần Thâm không chăm sóc tốt cho mình, cho nên bảo cả hai trở về.”

“Haiz, có phải mình béo lên rất nhiều không? Đúng là mình ăn quá nhiều. Vốn dĩ đã thích ăn, bây giờ còn không cần phải kiêng khem gì cả, cho nên mới tăng cân như vậy.” Mạnh Kiều nhéo thịt trên mặt mình.

Mọi người còn đang kinh ngạc, nhưng mà nghĩ lại cũng không sai. Mạnh Kiều và Trần Thâm đã kết hôn hơn một năm, có con cũng là chuyện bình thường.

Mọi người đều chúc mừng Mạnh Kiều. Lúc này người xem trong phòng phát trực tiếp cũng tăng vọt, bởi vì ban nãy có rất nhiều người đã đăng Weibo, nói rằng Mạnh Kiều mang thai. Người biết tới ngày càng nhiều, đều chạy tới phòng phát trực tiếp xem náo nhiệt.

Mạnh Kiều nhìn thấy số người xem, nói một cách vô cùng tự luyến: “Không ngờ rằng mình có nhiều người hâm mộ như vậy đó!”

“À đúng rồi, cái này ấy à..” Có người xem hỏi hoa trên tay cô là như thế nào. Cô giơ bó hoa lên cho họ xem, toàn bộ màn hình đều là hoa.

“Đây là hoa trong vườn nhà mình, Trần Thâm hái tặng mình đó.” Ban nãy quản gia mang lên. Sau đó cô đặt hoa sang một bên, lấy một phong thư ra, nói tiếp: “Thật ra hoa không phải trọng điểm, trọng điểm là cái này!”

Cầm lấy phong thư quơ quơ trước màn hình, người xem đều đang đoán đó là gì. Có người nói bên trong lá chia phiếu mấy triệu, có người nói đó là tờ báo, có người nói đó là kết qua kiểm tra sức khỏe, có người nói đó là thư tình.

“Yah, đúng rồi! Đây là thư tình.” Mạnh Kiều mở phong thư ra, nói: “Mấy hôm trước xem phim truyền hình, thấy nam chính viết thư tình cho nữ chính. Mình nói mình chưa từng nhận được thư tình, sau đó bắt Trần Thâm phải viết cho mình một bức thư tình ha ha.”

Người xem bảo cô đọc thành tiếng, Mạnh Kiều nói: “Ui trời, anh Trần Thâm cũng có sĩ diện đó! Mình sẽ giấu đi, một mình mình đọc thôi…”

Cô vừa đặt phong thứ xuống thì cửa phòng mở ra, Trần Thâm đã về, còn cầm theo những món ăn vặt cô muốn ăn.

Khu bình luận lại sôi nổi hơn. Cùng khung hình, cùng khung hình, thất thần gì nữa? Mau chụp hình đi!

“Em đang làm gì thế?” Trần Thâm đến gần, hỏi.

Mạnh Kiều chỉ điện thoại, nói: “Mở phát sóng trực tiếp ạ.”

Trần Thâm xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Không phải đã nói là chơi điện thoại ít thôi sao?” Chỉ cần anh không ở cạnh là lại lén lút chơi.

“Anh mau chào hỏi mọi người đi!”

Mạnh Kiều ngồi ở bàn máy tính phát sóng trực tiếp. Trần Thâm chống vào ghế của cô, khom lưng nhìn màn hình, chào hỏi mọi người.

“Chào mọi người.”

Khu bình luận cũng chào anh.

“Kiều Kiều đã phát trực tiếp bao lâu rồi?” Anh nhìn màn hình, hỏi mọi người.

Mạnh Kiều hơi dựa về phía sau, liều mạng lắc đầu, ý bảo mọi người đừng nói thật. Trần Thâm bỗng quay đầu, Mạnh Kiều lập tức ngừng lại.

“Có phải em bị ngốc không? Anh nhìn ở đây là biết mà.”

“Ơ… Ừ nhỉ.”

Mọi người bắt đầu nói, Kiều Kiều mang thai ngốc ba năm.

“Hôm nay Kiều Kiều đã chơi lâu rồi, nên dừng ở đây thôi, nói tạm biệt với mọi người đi.” Trần Thâm nhìn màn hình phát sóng trực tiếp.

“Nói tạm biệt với mọi người đi.” Trần Thâm đứng lên, vỗ vỗ Mạnh Kiều.

“Các bạn fans thân yêu của mình, tạm biết nha! Lần sau mình sẽ tiếp tục dạy mọi người cách đan túi.”

Trần Thâm vô tình tắt phát sóng trực tiếp, nắm tay Mạnh Kiều, dìu cô đứng dậy: “Không phải là đói bụng sao?”

“Không chơi điện thoại sẽ rất nhàm chán mà.” Mạnh Kiều chôn mặt vào ngực Trần Thâm, làm nũng.

“Trước kia nói muốn học trồng hoa đúng không? Anh mua hạt giống về rồi đây.” Trần Thâm vỗ lưng cô.

“Vâng vâng vâng, buổi chiều anh trồng cùng em nha.” Mạnh Kiều ngẩng đầu, cằm gác lên ngực anh.

“Được rồi, đi ăn trước đã.” Trần Thâm sợ cô đói.

Ăn cơm trưa xong, hai người xuống vườn.

“Hai đứa đi đâu đấy?” Mẹ Trần Thâm hỏi.

“Con đưa Kiều Kiều đi trồng hoa.” Trần Thâm đáp.

“Nắng to như vậy, con muốn để Kiều Kiều bị nóng à?” Mẹ Trần Thâm lo lắng.

Trần Thâm nhìn bầu trời nhiều mây bên ngoài, không biết nên nói gì với mẹ.

“Khụ, vậy con tự làm đi, để Kiều Kiều nhìn là được.” Mẹ Trần Thâm cũng cảm thấy mình hơi quá rồi, lại sửa miệng.

“Con biết rồi.”

Mạnh Kiều cầm mũ từ trên lầu đi xuống, hét to muốn đi trồng hoa, dáng vẻ cực kỳ vui vẻ.

Bụng bầu bốn tháng cũng lớn hơn đôi chút, Mạnh Kiều không dám ngồi xổm lâu. Quả nhiên giống như lời của mẹ Trần Thâm, Trần Thâm ở bên cạnh trồng hoa, Mạnh Kiều ở bên cạnh nhìn.

Mạnh Kiều cuộn cái dây màu trắng trên mặt đất lại thành hình trái tim, nói: “Trồng ở trong cái khung này, sau này sẽ thành hình trái tim đó.”

Trần Thâm chiều theo ý cô.

Hai người bận rộn cả một buổi trưa, rất mệt. Sau khi tắm xong, Trần Thâm bôi thuốc mỡ lên bụng cho Mạnh Kiều, cô sợ bụng mình bị rạn.

Ngón tay xoa tới xoa lui trên bụng cô, Trần Thâm cản thấy rất thần kỳ, nơi này có một sinh mệnh, là con của anh và Mạnh Kiều.

“Chồng ơi, vất vả rồi.” Mạnh Kiều ngọt ngào nói.

Trần Thâm đứng lên, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, Mạnh Kiều dựa đầu lên người anh.

“Có phải tính tình của em trở nên kém rồi không?” Mạnh Kiều nói.

“Không có.” Trần Thâm nói sự thật.

“Nhưng mà em muốn anh làm chuyện này chuyện kia quá nhiều.” Có đôi khi cô cảm thấy mình quá đáng, không chơi điện thoại thì ăn vạ Trần Thâm, bắt anh phải nghĩ cách tìm việc gì vui vui.

“Không có bé con, anh cũng sẽ đưa em đi làm những việc này.”

“Vâng, vậy là được rồi, hì hì.”

Mạnh Kiều đặt tay anh lên bụng mình, hỏi: “Anh cảm thấy bé con là con trai hay con gái?”

“Con gái.”

“Tại sao?”

“Không biết, cảm giác như vậy.”

“Nếu không phải thì làm sao bây giờ?”

“Con trai cũng đáng yêu.”

“ừm… Buổi tối trước khi đi ngủ, anh đọc thư tình anh viết cho em nghe được không?”

“Được.” Trần Thâm đồng ý, sau đó bổ sung: “Nhưng mà không thể ghi âm.”

“Sao anh lại biết em muốn ghi âm?” Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn anh.

“Sao anh lại không biết?” Trần Thâm cũng nhìn qua.

“Chồng ơi.”

“Ơi?”

“Chồng ơi.”

“Ơi?”

“Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.”

HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc