DIỄN GIẢ THÀNH THẬT – THỊ TỬ PHI

Bản chất Mạnh Kiều có chút bướng bỉnh. Cô không có trợ lý, ít tiếp xúc với người xung quanh, cũng không thể hòa đồng với những người cùng đoàn làm phim. Cho nên hằng ngày cô đều dựa dẫm vào Trần Thâm, cùng anh trêu đông trêu tây. Càng ngày càng trở nên thân thiết hơn, hoặc nói là cả hai ngày càng hiểu nhau hơn.

Ví dụ như, Mạnh Kiều biết Trần Thâm không thích ăn cay, thích xem tin tức, luyện quyền. Mà Trần Thâm cũng “bị bắt” biết Mạnh Kiều thích ăn thịt, thích ăn nho, không thích vận động.

Lại là một ngày đẹp trời, vừa diễn xong, Mạnh Kiều cầm di động quơ quơ trước mặt Trần Thâm, cười cười:

“A! Tiểu Vinh mới mở một tiệm nước nhỏ, em vừa đặt thạch nho rồi.

Khi Trần Thâm đến gần, cô nhỏ giọng nói:

“Mua hai phần! Anh cũng có phần nha!”

Tiểu Vinh là đồng nghiệp trong nhóm phụ trách mua sắm, thạch nho đông lạnh là đồ uống yêu thích gần đây của Mạnh Kiều.

Trần Thâm cúi người thu dọn quần áo trên ghế, gật gật đầu, đi theo sau lưng cô, nhìn cô nhảy nhót khiến mái tóc bồng bềnh cũng chuyển động theo, nghĩ thầm cười cũng thật ngọt ngào, nhưng lát sau lại là tiếng thở dài.

Tới bữa trưa, Mạnh Kiều và Trần Thâm vốn có ý định sẽ lẻn vào một góc để ăn, để không ai có thể nhìn thấy cái bếp nhỏ của hai người. Kết quả lại bị đạo diễn vẫy tay gọi lại, để nam nữ chính ngồi cùng bàn với mình và bàn luận một chút về bộ phim.

Không cách nào từ chối, Mạnh Kiều nhìn đạo diễn, nở một nụ cười rạng rỡ nói đồng ý. Nhưng vừa xoay lưng về phía đạo diễn, cô liền nhăn mặt làm mặt quỷ với Trần Thâm, anh chỉ biết véo véo má trái của cô.

Cả hai người đều có chút ngốc ngốc.

“Ăn cơm đi.” Trần Thâm thu tay về lãnh đạm nói.

“Ồ, ừm, cho anh.” Mạnh Kiều đưa cho anh một ly thạch nho, rồi theo sau anh đi đến phía đạo diễn. Ngẩng mặt nhìn về phía sau gáy Trần Thâm, Mạnh Kiều như có thể cảm nhận được ngón tay Trần Thâm véo má cô lúc vừa rồi, cô duỗi đầu lưỡi chống vào bên má, yên lặng suy nghĩ.

Hai người ngồi bên cạnh đạo diễn, ánh mắt sắc bén của ông ấy đã nhìn thấy đồ uống trên tay hai người.

“Hơ, không thấy ai à?” Đạo diễn trêu chọc.

“Ha ha, Trần Thâm mua đó.” Mạnh Kiều lắc lắc cái cốc.

Trần Thâm cũng tiếp lời: “Mua đồ uống cho trẻ nhỏ.”

Mạnh Kiều cảm thấy Trần Thâm như đang trả thù mình! Cô? Trẻ nhỏ?! Hừ!

“Ừm, cũng đúng, chúng ta đều già rồi.” Đạo diễn cũng trêu chọc.

Trần Thâm trừng mắt nhìn ông ấy một cái, ý bảo không cần chuốc thêm phiền phức nữa.

“Ờm…nói vào công việc chính!”  Đạo diễn tiếp đón hai người.

“Là như vậy đó, hai người đừng chỉ nhìn tôi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Mạnh Kiều nhìn ông ấy một cái, sau đó cũng rất tự nhiên đưa thức ăn vào trong miệng.

“Chỉ muốn thông báo với hai người là cảnh hôn đã được chuyển đến tối nay.”

“Ặc, khụ khụ.” Mạnh Kiều bị mắc nghẹn.

Trần Thâm thuận thế vỗ lưng cho cô rồi quay ra trừng mắt nhìn đạo diễn.

Đạo diễn cảm thấy mình rất vô tội. Chuyện này… không phải diễn viên nên tự mình rèn luyện bản thân là luôn thờ ơ với mọi thứ hay sao?

Mạnh Kiều uống một ngụm nước lớn, từ từ. Cô biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ quay cảnh hôn với Trần Thâm, hoặc thậm chí là một cảnh nóng hơn thế. Nhưng nếu theo đúng tiến độ thì cũng không đến sớm như này! Tuy rằng mỗi ngày cô đều có ý muốn thân mật cùng Trần Thâm, nhưng cho đến lúc này cô lại cảm thấy rất ngại ngùng.

Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt đâu, bây giờ hôn môi nên nhắm mắt hay không nhắm mắt, duỗi đầu lưỡi hay không duỗi?

Dừng lại, không thể nghĩ thêm được nữa. Xóa toàn bộ những chất thải màu vàng trong đầu mày nào. Mạnh Kiều đã ngăn lại kịp thời.

“Ồ, đạo diễn, tôi biết rồi.” Mạnh Kiều ngoan ngoãn đáp lại.

“Thôi, buổi chiều hai người cũng không có việc gì, vậy thì có thể làm quen trước một chút.” Đạo diễn đề nghị, dù nghĩ rằng hai người đã rất đỗi quen thuộc rồi.

“Không cần phải lo lắng quá đâu.” Trần Thâm nhìn Mạnh Kiều đang vùi đầu ăn cơm.

“Ừm.”  Mạnh Kiều nặng nề “ừ” một tiếng, trong lòng lại không bình tĩnh như vậy. Không phải đâu, anh trai à, em là đang ước mơ cơ thể ngon nghẻ của anh đó! Nói chuyện với em thêm một lần nữa, em sẽ càng muốn chiếm đoạt anh thôi.

“Tôi có chuyện muốn bàn bạc với đạo diễn, em cứ ăn tiếp đi.”

Thấy phản ứng của cô lạnh nhạt, Trần Thâm sợ cô xấu hổ, vì vậy anh tìm cớ rời đi.  

Kết quả là đang đi đến nửa đường liền bị đạo diễn ngăn lại. Đạo diễn cười hỏi, “Không phải cậu…?”

“Cô ấy có bạn trai rồi.” Trần Thâm nhìn ông ấy.

“Vậy cậu vẫn theo đuổi à?”

“Tôi không rộng lượng như vậy?” Trần Thâm không nói thêm gì nữa cất bước rời đi.

Buổi chiều, Mạnh Kiều không có cảnh diễn, cô đang suy nghĩ xem Trần Thâm ở đâu để tìm anh cùng diễn tập. Cô liếc nhìn xung quanh, ngón tay đặt nằm dưới bàn tay phải.

“Diễn tập trước đi.” Trần Thâm trực tiếp nói.

“À, nhưng ở chỗ này ạ?” Có quá nhiều người, cô xấu hổ.

“Có thể đi vào phòng hóa trang được không?”

Nhưng mà hình như cũng không thể được, cô nam quả nữ bí mật ở trong phòng thay đồ thì có thể làm gì cơ chứ?

“Tới phòng họp đi.” Cái gọi là phòng họp thực chất cũng chỉ là một căn phòng nhỏ được ngăn cách đơn giản.

Hai người bước vào phòng họp, không ai nói tiếng nào, bầu không khí im lặng này khiến cả hai có chút ngại ngùng.

Theo kịch bản, cảnh quay diễn ra ở bên ngoài bức tường nhà sau giờ giới nghiêm, Mạnh Kiều lẻn ra khỏi nhà để trốn gặp Trần Thâm, tình yêu cuồng nhiệt khiến hai người không thể kiểm soát được.

Mạnh Kiều ngồi bên cạnh sofa, Trần Thâm ngồi ở ghế trước mặt cô, trên cao nhìn xuống làm Mạnh Kiều càng có thêm áp lực.

“Anh Trần Thâm, anh có thể ngồi bên cạnh em có được không?”

Trần Thâm hơi sửng sốt, gật đầu nói được, rồi đứng dậy đổi vị trí.

Mỗi người cầm một quyển kịch bản và đắm mình trong câu chữ, hoàn toàn không hề diễn tập, mà lại giống như các em học sinh đang đọc sách giáo khoa.

“Nhờ lời thoại chưa?” Trần Thâm hỏi, Mạnh Kiều gật đầu, anh trực tiếp cầm kịch bản của hai người đặt lên chiếc bàn ngắn bên cạnh.

“Thử xem, không phải căng thẳng quá đâu.”

Trần Thâm nắm lấy tay Mạnh Kiều ấn cô vào ghế sofa, giả vờ như đang ấn cô vào tường.

“Em có biết anh nhớ em đến thế nào không?” Anh đang đọc thoại.

Mạnh Kiều nuốt nuốt nước bọt, quên mất phải nói thoại: “Ừm… xin lỗi, em quên lời mất rồi.”

“Không sao.” Trần Thâm lại nói câu này.

Lần này Mạnh Kiều đã theo kịp tiết tấu, mọi việc khá thuận lợi, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

Do dự một giây, Mạnh Kiều nhắm lại mắt, sau đó trên đôi môi mềm mãi đã có xuất hiện xúc cảm, cô không có khép hàm răng lại. Trần Thâm không nhịn được mà dụ dỗ, đưa lưỡi vào thăm ở bên trong.

Sự đụng chạm của hai chiếc lưỡi mềm mại nhưng lại mang tới cảm giác vô cùng mới, Mạnh Kiều mút nhẹ nhàng theo bản năng, nhưng trái lại là sự tách biệt khoảng cách giữa hai người.

Hành động đáp trả của  Mạnh Kiều khiến Trần Thâm đột nhiên tỉnh táo, Mạnh Kiều đột nhiên đứng lên, đỏ mặt vuốt môi của chính bản thân mình rồi nói cô đi ra ngoài một chút.

Trần Thâm nhìn theo bóng lưng chạy trốn của cô, đưa tay lên che mắt, hình như anh đã làm sai điều gì rồi?

Mạnh Kiều che khuôn mặt nóng ran, mặc dù cảm giác hôn rất thích nhưng cảnh quay vào buổi tối thì phải làm sao.

Cô trở lại với chỗ ngồi hàng ngày, cầm kịch bản như một cây quạt gió, cô ở phim trường, nhưng tâm tư lại chẳng ở nơi này.

“Không phải là bạn trai mà lại hôn môi thì làm sao bây giờ?” Cô không tìm kiếm trên điện thoại di động nữa, lật xuống, lập tức tắt trang web, toàn là những đáp án màu vàng*.

[*] Ý chỉ những thông tin liên quan tới chuyện ấy ấy đó:))

Cô còn chưa kịp tìm ra câu trả lời thì Trần Thâm đã đi tới: “Xin lỗi, vừa rồi…”

“Không sao đâu.” Mạnh Kiều trả lời để chấm dứt đề tài. Cô không muốn đối mặt với sự thật rằng mình vừa chủ động mút lưỡi một người đàn ông, “Ha ha, xem kịch bản, xem kịch bản.”

Cứ tưởng cảnh ban đêm sẽ khó quay, không ngờ lại vượt qua chỉ có một lần. Lần này trông có vẻ như hai người đang hôn nhau kịch liệt, nhưng Trần Thâm chỉ hôn môi dưới của Mạnh Kiều từ đầu đến cuối, không có thêm động tác gì khác.

Tâm tư nhỏ nhoi kia của mỗi người đều gạt sang một bên.

Bình luận

Truyện đang đọc